Quan Thanh

chương 86: hết quan sa đọa đến y đức chó gặm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Tôi gửi cho cậu một bao đồ vật, đã nhận được rồi chứ? Đây là phần đầu, sau này tôi sẽ liên tục gửi tài liệu cho cậu, hy vọng cậu sẽ không để tôi thất vọng… Nếu không thể đưa trực diện thì lách đôi chút cũng được, nói quanh co lấp lửng…

Người kia thong thả nói trong điện thoại, đột nhiên trong điện thoại truyền đến tiếng vang dồn dập, ông ta lập tức cúp điện thoại.

An Tại Đào buông điện thoại, ngồi suy nghĩ mãi.

Đây rốt cuộc là ai?

Phóng viên nữ Vương Tông Tông nắm một bao đồ vật trong tay, đặt lên bàn An Tại Đào:

- Tiểu An, tôi đi ngang qua phòng thường trực, có bưu kiện của cậu, liền ký tên nhận về thay cậu.

An Tại Đào đứng dậy cười nói:

- Cảm ơn chị Vương.

Vương Tông Tông tuy đã đứng tuổi nhưng gương mặt vẫn rất trẻ con, cô cười cười bước đi.

An Tại Đào mở gói bưu kiện ra, từ tron bao rơi ra mấy tấm ảnh chụp. Tiện tay lật ảnh chụp, hắn lập tức mở to hai mắt nhìn: đều là ảnh chụp một nam một nữ cực kỳ thân mật mờ ám, nhìn bối cảnh phía sau, địa điểm đều khác nhau.

Tâm thần An Tại Đào chấn động, nhìn chung quanh không người, thần sắc thay đổi hơn nửa ngày, lúc này mới vội vàng bỏ ảnh chụp trở lại, khóa ở trong ngăn kéo của mình.

Chuông điện thoại đột ngột vang lên, An Tại Đào vội vàng nhấc điện thoại lên:

- Xin tiếp tục nói...

Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một giọng nữ khàn khàn mà mệt mỏi, mang theo khẩu âm đậm chất nông thôn Tân Hải, trong giọng nói còn mang theo chút nức nở:

- Báo Tân Hải Thần sao, đồng chí phóng viên, phiền anh cứu chồng tôi...

An Tại Đào dừng một chút, thở dài một cái:

- Xin từ từ nói, tôi đang nghe.

... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

...

Mười giờ sáng hôm nay, một chiếc xe cứu thường gào thét chạy qua, đưa một công nhân vô tình rơi xuống từ trên cao tới Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Tân Hải. Người bị thương là Thượng Thừa Cường, người thôn quê trong huyện Hằng Thái thành phố Tân Hải, làm công nhân lâu dài ở thành phố Tân Hải. Buổi sáng ngày đó, Thượng Thừa Cường dỡ bỏ Công ty Thương mại Mậu Nguyên Tân Hải ở số 34 đường TriêÂu Dương trong thành phố. Anh ta ra ngoài cửa sổ lầu hai phòng cũ, một tay nắm khung cửa sổ, một tay dùng dụng cụ gõ cửa sổ thép, đột nhiên cả người và cửa sổ ngã xuống từ lầu hai, đầu lập tức máu tươi chảy ròng.

Không lâu sau liền rơi vào trạng thái hôn mê.

Người của Công ty Thương mại Mậu Nguyên Tân Hải đưa Thượng Thừa Cường đến bệnh viện, đồng thời thông báo vợ con và người nhà anh ta, liền mặc kệ Thượng Thừa Cường mà rời khỏi. Bệnh viện làm kiểm tra sơ bộ, nói là phải phẫu thuật mở sọ lấy hết máu đông. Nhưng phí phẫu thuật ít nhất cần 10.000 đồng, con số này đối với gia đình nghèo rớt mồng tơi này mà nói, giống như một con số thiên văn.

Vợ của Thượng Thừa Cường là Trương Diễm Cúc chạy đến Công ty Thương mại Mậu Nguyên cầu xin Công ty trả tiền chữa bệnh và tiền phẫu thuật cho Thượng Thừa Cường, nhưng Công ty Thương mại Mậu Nguyên căn bản bỏ mặc. Rơi vào đường cùng, theo gợi ý của người quen, lúc này cô mới gọi điện tới đường dây nóng Báo Tân Hải Thần.

An Tại Đào và Lý Tương vội vàng chạy tới Bệnh viện Nhân dân số 1 Tân Hải, thấy được Thượng Thừa Cường hôn mê nằm té trên mặt đất hành lang lầu cấp cứu mà mấy người nhà và người bệnh vây xem xúm lại bên người. Thượng Thừa Cường sắc mặt trắng bệch, trên tóc bẩn rối loạn tràn đầy vết máu, dưới người anh ta lót một chiếc thảm cũ nát, đầu lót một tờ báo chí máu chảy đầm đìa, sớm tiến vào trạng thái hôn mê.

Vợ Thượng Thừa Cường là Trương Diễm Cúc phốc một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt An Tại Đào và Lý Tương, khóc không thành tiếng:

- Cứu chồng tôi đi, van cầu hai người...

Lý Tương vội vàng nâng Trương Diễm Cúc dậy, vừa an ủi cô, vừa hỏi thăm tình hình của Thượng Thừa Cường. Vị trí bị thương nặng nhất của Thượng Thừa Cường ở não bộ, đã rơi vào trạng thái hôn mê, nếu thật sự không phẫu thuật, bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm tử vong. Mà thời gian kéo dài lâu, cho dù có thể cứu lại, cũng sẽ trở thành não chết sống đời sống thực vật.

An Tại Đào nhíu mày:

- Vì sao bệnh viện không cứu người trước? Bệnh tình nguy cấp như vậy, cứu người trước nói sau!

Trương Diễm Cúc nức nở nói:

- Đồng chí phóng viên, bệnh viện nói, không có tiền sẽ không phẫu thuật, ngay cả phòng bệnh bọn họ cũng không cho chúng tôi ở.

Lý Tương dậm chân:

- Bệnh viện là nơi cứu người, tại sao có thể thấy chết mà không cứu được?

An Tại Đào liếc Thượng Thừa Cường nằm trên mặt đất, dừng một chút, quay đầu đi vào văn phòng khoa cấp cứu bên cạnh. Trong phòng làm việc, hai bác sĩ đang nói chuyện phiếm, đột nhiên thấy An Tại Đào tiến vào, một người trong đó ngẩng đầu lên nhướng mày:

- Đăng ký chưa? Đi đăng ký đi.

An Tại Đào cười cười:

- Bác sĩ, tôi không phải người bệnh, tôi là phóng viên Báo Tân Hải Thần, tôi gọi An Tại Đào. Vừa rồi tôi nhận được người nhà bệnh nhân ngoài cửa xin giúp đỡ... Bác sĩ, tôi xem bệnh nhân này tình hình đặc biệt bệnh tình khẩn cấp, có phải nên để anh ta nằm viện phẫu thuật trước hay không, xong rồi sẽ trả phí phẫu thuật và những thứ khác sau.

- Cậu nói nghe nhẹ nhàng linh hoạt, chúng tôi là bệnh viện không phải viện phúc lợi, mỗi ngày rất nhiều tình hình giống như vậy, chúng tôi cứu người, nhưng cuối cùng người bệnh không trả tiền phẫu thuật và trị liệu, tiếp tục như vậy, những người trong bệnh viện chúng tôi ăn không khí sao? Tranh thủ thời gian, để bọn nghĩ biện pháp xoay xở tiền, nếu không người bệnh xuất hiện vấn đề, bệnh viện chúng tôi không chịu trách nhiệm.

Bác sĩ hơi lớn tuổi một chút đứng dậy, mất kiên nhẫn mà khoát tay áo:

- Chỗ này của chúng tôi là bệnh viện, phóng viên tới làm gì!

An Tại Đào nhớ tới Thượng Thừa Cường nằm hấp hối bên ngoài hành lang, cảm thấy nóng nẩy thầm chửi má nó, lại thấy thái độ bác sĩ tệ hại, không khỏi cả giận nói:

- Nơi này là bệnh viện, mấy người là bác sĩ! Người bệnh bên ngoài nằm hấp hối giãy dụa trên mặt đất, mấy người trơ mắt mà nhìn sao? Không có tiền thì không cứu người, y đức của mấy người cho chó ăn!

Bác sĩ kia nghe xong lời này của An Tại Đào, trong cơn tức giận liền tiến tới muốn đẩy An Tại Đào:

- Cút, cút ra ngoài!

An Tại Đào hơi lùi ra sau một bước, căm tức bác sĩ kia:

- Ông dám động tôi một chút thử xem? Lòng bác sĩ như cha mẹ, y đức ở chỗ nào?

An Tại Đào lùi ra cửa, một cước đá văng cửa phòng làm việc, ngón tay chỉ Thượng Thừa Cường và đám người thân của gã, giận dữ hét:

- Nhìn đi, đây là một sinh mạng rõ ràng, mấy người nhẫn tâm vậy sao?!

Giọng An Tại Đào rất lớn, ngoài cửa vốn tập trung một ít người vây xem Thượng Thừa Cường, hắn ồn ào như vậy, liền hấp dẫn càng nhiều ánh mắt của đám người.

Hai bác sĩ kia cùng vài y tá bên trong nhất thời nhụt chí, ồn ào hai tiếng:

- Ồn ào với chúng tôi có lợi gì, có bản lĩnh đi tìm lãnh đạo bệnh viện. Có cứu hay không, không phải chúng tôi quyết định.

- Đây là bệnh viện công lập quốc hữu, mấy người thấy chết mà không cứu, thiên lý ở đâu...

An Tại Đào oán giận mà dậm chân, vài bước liền vọt ra. Lý Tương cũng đi theo sau đó.

An Tại Đào chạy tới văn phòng làm việc của bệnh viện cách đó không xa, Lý Tương ở phía sau hô một tiếng:

- An Tại Đào, chờ tôi.

An Tại Đào chậm rãi dừng bước, thở hổn hển một hơi:

- Tức chết tôi, đám bác sĩ khốn khiếp này.

Lý Tương cũng oán hận nói:

- Đồ duy lợi, bệnh viện hiện giờ thực khiến người ta đau lòng. Chẳng qua, An Tại Đào, bọn họ nói bệnh viện có quy định của họ, tôi nghĩ hay là như này… tôi nghe nói Hoàng Tổng rất quen thuộc lãnh đạo bệnh viện này, nếu không chúng ta tìm Hoàng Tổng xem... Mặc kệ thế nào, cứu người trước nói sau.

...

...

Khiến An Tại Đào phẫn nộ chính là, cho dù Hoàng Trạch Danh gọi điện cho lãnh đạo bệnh viện, nhưng Phó viện trưởng phân công quản lý vẫn không chịu đáp ứng tổ chức cấp cứu và phẫu thuật, trái lại khiến người khoa y tế lấy ra bảng chi phí rõ ràng Bệnh viện nhân dân số 1 ứng ra cho người bệnh nguy cấp hơn 100.000 đồng chữa bệnh.

Ngón tay hắn chỉ:

- Phóng viên Tiểu An, không phải bệnh viện chúng tôi thấy chết mà không cứu, nhưng cho dù chúng tôi tổ chức phẫu thuật, sau khi trị liệu anh ta cũng cần tiêu phí rất nhiều tiền. Xem tình hình gia đình anh ta, ngay cả 10.000 đồng cũng không lấy ra được, say này sao có thể trare lại phí chữa bệnh cho chúng tôi? Hai vị đồng chí phóng viên, hai vị nói thật xem, cứ thế mãi, nếu người bệnh tới nói không có tiền muốn chúng tôi ứng ra phí chữa bệnh trước, như vậy, bệnh viện còn duy trì tiếp thế nào? Chúng tôi là bệnh viện, cũng không phải cơ quan từ thiện…

Ông ta dừng một chút, lại nói:

- Vấn đề hiện giờ, không phải bệnh viện xấu xa, mà là chính phủ đầu tư quá ít, chế độ bảo đảm chữa bệnh của dân chúng không đến nơi, giống như vài loại quỹ bảo đảm chữa bệnh đặc biệt ở nước ngoài chúng ta vốn không có… nếu chúng tôi cũng có loại chế độ chữa bệnh cứu trợ đặc biệt này, bệnh viện chúng tôi cần gì phải cam tâm làm người ác?

An Tại Đào thở hắt ra, cúi đầu nói:

- Vấn đề hiện tại là phải cứu người trước, mạng người sắp nguy kịch! Anh ta là tai nạn lao động, hẳn phải do đơn vị thi công gánh vác phí dụng chữa bệnh thay anh ta, mọi người cứ cứu trị trước đi, sau đó cúng tôi sẽ tiến hành can thiệt với đơn vị thi công, tranh thủ sớm trả tiền lại cho bệnh viện!

Phó viện trưởng lắc đầu:

- Không được, rất có lỗi, phóng viên Tiểu An! Chúng tôi cũng rất thông cảm cảnh ngộ của người bệnh này, nhưng, bệnh viện đã hình thành chế độ, nếu ai mở lỗ hổng này, một khi xuất hiện khoản nợ chữa bệnh, sẽ do người đó trả lại.

Lý Tương đứng một bên im lặng nãy giờ, rốt cuộc không kìm nổi, mày liễu của cô dựng thẳng, cả giận nói:

- Mấy người là bệnh viên, là bệnh viện nhà nước, sao có thể trơ mắt nhìn người bệnh chết trong bệnh viện? Cho dù mấy người thua lỗ, cũng có chính phủ tính tiền, mấy người...

Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tương đỏ bừng lên, đầu vai gầy yếu kích động mà run lên, giọng nói khàn khàn:

- Sao có thể như vậy, một mạng người!

Phó viện trưởng nhướn mày, nhìn hai phóng viên hùng hổ, sắc mặt không khỏi xấu hổ lên. Ông do dự một hồi:

- Như vậy đi, hai vị, nếu hai vị đồng ý bảo đảm cho anh ta, tôi sẽ làm chủ trước nhận lấy anh ta… chẳng qua, hai vị nhất định phải cam đoan nhanh chóng trả lại phí chữa bệnh cho bệnh viện mới được.

...

...

Người khoa y tế của Bệnh viện Nhân dân số 1 liền đưa ra một thư bảo đảm cứu trợ chữa bệnh, Phó viện trưởng nhẹ nhàng đẩy qua:

- Phiền hai vị ký tên đi.

An Tại Đào tiếp nhận bút, xoạt xoạt ký tên mình vào cuối thư bảo đảm, đang lúc Lý Tương muốn ký tên, An Tại Đào lắc đầu:

- Lý Tương, tôi ký tên là được, chị không cần ký …

Lý Tương trừng mắt nhìn hắn, sẵng giọng:

- Chúng ta là hợp tác, chúng ta cùng nhau, tôi sao có thể không ký.

Dứt lời, Lý Tương cướp lấy bút trong tay An Tại Đào, ký cái roẹt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio