Thiếp mời của Tiết độ sứ phủ? Khổng Nhan nghe thấy một tin kì lạ.
Các nàng hôm nay mới đến, hai nhà lại không có tình cảm thông gia giao hảo gì, coi như có đưa thiếp mời cũng nên sau một hai ngày, huống chi con cái hai nhà lại mới xảy ra việc như vậy, sao lại! ?
Trừ phi! Trừ phi là! Muốn hai nhà kết giao!
Không, không có khả năng!
Suy nghĩ hiện lên, Khổng Nhan lập tức lắc đầu bác bỏ.
Nàng cùng Khổng Hân đều xảy ra chuyện, không có chuyện một gả một không gả, thế nhưng từ lúc Đại Chu khai quốc hơn năm đến nay, tỷ muội gả cùng huynh đệ một nhà cực kì ít xuất hiện trong gia môn như các nàng.
Mặt khác coi như tỷ muội cùng gả cho cùng một nhà là chính đáng, nàng cùng Khổng Hân cũng tuyệt đối không thể cùng gả vào Ngụy phủ!
Nàng nhớ vô cùng rõ ràng, một đời trước vào mùa xuân năm Nguyên Đức thứ mười lăm, cũng chính là giữa tháng ba sang năm, Lương Châu thành có một trận hôn lễ cực kì long trọng, tân lang chính là Ngụy phủ tam công tử! Mà hôm qua nàng chính tai nghe thấy Ngụy Khang gọi người cứu Khổng Hân là tam đệ, Ngụy phủ không có khả năng có hai tam công tử, như vậy nếu là cùng là một người, Khổng Hân làm sao có thể gả vào Ngụy phủ!? Nếu sang năm tháng ba thành hôn, tính theo tam môi lục sính từng đạo, Ngụy phủ tam công tử lúc này nhất định đã ký hôn thư, chẳng lẽ còn có thể vì Khổng Hân mà đổi nương tử? Mà cho dù Ngụy gia đồng ý đi chăng nữa, Khổng gia nữ nhi cũng không đảm đương nổi cái danh cướp phu tế nhà khác! Cho nên ngay từ đầu nàng chưa từng nghĩ đến khả năng kết thân.
Mặt khác trưởng ấu có thứ tự, nếu hôn kỳ của Ngụy tam công tử là sang năm tháng ba, thân là Ngụy phủ nhị công tử Ngụy Khang làm sao lại chưa có hôn phối?
Nếu vậy thì hai họ kết thân hoàn toàn là chuyện cười! Một cái đã cưới vợ, một cái đã qua tam môi lục sính chi lễ, tỷ muội các nàng chẳng lẽ lại gả đi làm thiếp!? Chỉ sợ phụ thân tình nguyện cho các nàng mỗi người một thước lụa trắng, cũng sẽ không để các nàng cam nguyện gả cho người ta làm thiếp!
Khổng Nhan khịt mũi trước những ý nghĩ lố bịch xuất hiện trong đầu mình, tùy ý liếc mắt một cái, đã thấy trên mặt Vương lộ vẻ mừng rỡ, điều này có bao giờ phát sinh trên một người luôn hỷ nộ không hiện ra ngoài như Vương thị!?
Trong nháy mắt, tâm Khổng Nhan rơi thẳng xuống.
Nàng bỗng dưng nhớ tới hôm qua trước khi tiếp tục lên đường, Phùng ma ma chờ đám người hầu lui ra, nói với nàng, "Nô tỳ biết tâm người làm mẹ, vì tương lai của nhị tiểu thư, phu nhân nhất định sẽ làm bát cứ giá nào! Cho dù là ngỗ nghịch lão gia!"
Bất cứ giá nào!
Chẳng lẽ Vương thị đúng thật định qua mặt phụ thân làm Ngụy tam công tử vứt bỏ hôn thê cưới người khác, Ngụy Khang bỏ vợ cưới người khác!?
Khổng Nhan hiểu rõ chính mình, tuy nói nàng khi ở Mao Bình am trên núi quanh năm tỉnh giấc với tiếng chuông sáng của thiền viện, nhưng nàng tự nhận mình không có phật tính đại từ đại bi, làm không được quên mình vì người, nhưng nàng cũng tuyệt không gả cho người bỏ vợ lấy người khác!
Tính cách cương liệt thực chất bên trong bốc lên, cũng không cố kỵ Khổng Hân, Khổng Hằng tỷ đệ ở bên, nàng trực tiếp tiến lên phúc thân, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Vương thị nói: "Mẫu thân, chúng ta mới tới Lương Châu, trước đây không lâu lại có sự tình tiền nhiệm giám quan, vậy tiết độ sứ phủ mời thế nhưng là nên nói cho phụ thân biết?"
Khó trách hôm qua Vương thị muốn nàng cùng Khổng Hân đồng tâm hiệp lực, bất quá nàng dù là liều mạng dẫm vào vết xe đổ kiếp trước, cũng quyết không để Vương thị làm chủ lung tung như vậy!
Chỉ là dù sao từ nhỏ được dạy bảo chí hiếu chi đạo, Vương thị tuy chỉ là mẹ kế, nhưng cũng không nên có lời lẽ va chạm.
Như thế, tuy Khổng Nhan lời nói mơ hồ, nhưng người trong cùng hoàn cảnh, Vương thị sao lại nghe không hiểu sắc bén bên trong lời nói của Khổng Nhan được, bộ dang tươi cười trì trệ, chắc nên cáo tri nàng một hai.
Vương thị ánh mắt đảo qua đám người chờ bốn phía, nói một câu đều lui xuống làm việc hết đi, một đám bà tử đều khiêng rương, bọc hành lý bận rộn lui xuống, bên người chỉ còn mấy vị chủ tử cùng người hầu thân cận, lúc này mới nhìn về phía Khổng Nhan cười nói: "Hôm qua cho người vào thành trong đêm, một phần là vì thu thập viện tử gọn gàng để hôm nay có thể vào trụ, một phần chẳng phải vì Ngụy nhị công tử cùng Ngụy tam công tử cứu được ngươi cùng Hân nhi sao!"
Mới nói được tới đây, chỉ nghe Khổng Hân lạnh lùng hừ một cái, đám người không khỏi ném ánh mắt tới.
Vương thị ánh mắt trầm xuống, nhìn về phía Khổng Hân.
Thấy mẫu thân nhìn mình, liền nhớ lại lời nói của mẫu thân đêm qua, Khổng Hân khí thế liền mềm xuống, nhưng trong lòng ủy khuất, nàng vén mũ áo khoác xuống, miễn cưỡng nói: "Mẫu thân nói đúng, nữ nhi may mắn có Ngụy tam công tử cứu giúp.
" Lời còn chưa dứt, trong mắt đã chứa đầy nước mắt, lại cố nén không cho rớt xuống.
Nhờ có Ngụy tam công tử cứu giúp?
Ngụy Khang ôm nàng lên ngựa cũng được xem là cứu người, dù sao có một roi quét đến trên áo gió nàng.
Nhưng Ngụy tam công tử cùng Khổng Hân!.