- Chủ tịch Địa khu Lô, bên kia còn có năm triệu, nếu có thể lấy ra từ bộ chỉ huy, tôi hy vọng Ủy ban nhân dân Địa khu có thể đem khoản tiền này rót cho cục Xây dựng chúng ta để xây tòa lầu ký túc xá, tòa lầu kia tuy nói rất lớn, nhưng đã rất cũ rồi, tôi sợ xảy ra nguy hiểm.
Diệp Phàm khẩn trương mịt mờ đưa ra lời đề nghị về khoản phí chuyển nhượng sân huấn luyện quân sự sườn núi Nguyệt Nha.
- Khoản tiền kia, được, cậu có thể lấy ra bao nhiêu từ bộ chỉ huy, tôi sẽ không giữ lại đồng nào, toàn bộ cho cục Xây dựng dùng vào việc xây dựng trụ sở mới, trụ sở cũ đó đích xác nên hủy đi, Bí thư Trang cũng đã đề cập qua rất nhiều lần rồi, chỉ nề hà mỗi việc Đức Bình chúng ta thiếu kinh phí, không có tiền thật sự là làm khó chết người.
Lô Trần Thiên cười nói, vừa bán ân tình cho Chu Tiểu Hồng, giờ lại vứt cho Diệp Phàm một cái bánh ngọt to đùng, có thể nói là vẹn cả hai bên. Ngay cả đến Diệp Phàm cũng âm thầm khâm phục Lô Trần Thiên, khó trách —— nghệ thuật làm quan là đây.
Dùng cơm xong, Chu Tiểu Hồng đề nghị đi hát.
Lô Trần Thiên cười nói có việc phải đi trước, cái này, ông ta đương nhiên giúp Chu Tiểu Hồng có cơ hội tiếp xúc cùng Diệp Phàm.
Ánh đèn trong phòng xoay tròn, hồng lục lóng lánh.
- Phi Ngọc, cô em là diễn viên chính của đoàn ca múa tỉnh, hát một khúc nhạc nhé?
Phí Hướng Phi cười nói, thằng nhãi này vừa rồi trên cơ bản không hé răng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Được, chị Phi Ngọc, hát bài tủ 'Mộng Hoa mai' nha.
Vi Cửu Muội vỗ tay cười nói.
Hoa Phi Ngọc chối từ không được, đành phải cầm lấy microphone hát theo tiết tấu nhạc, giọng hát vừa cất lên, nghe như có chút gì đó ấm áp và bồi hồi.
Cơn gió lạnh thổi bay bông hoa tuyết
Cảnh sắc biến thành một mảnh tiêu điều
Cảnh sắc tiêu điều
Chỉ có hoa mai có thể báo trời sáng
Chỉ có hoa mai mới có thể hiểu...
Tuy nhiên, Diệp Phàm luôn cảm giác thấy có chút không được tự nhiên, Hoa Phi Ngọc vừa hát, vừa đưa mắt mịt mờ nhìn chằm chằm chính mình, giống như kim châm từng mũi từng mũi châm tới vậy. Hoa Phi Ngọc tuy che dấu rất khá, nhưng Diệp Phàm cũng không thua kém, hắn có đôi mắt ưng.
- Cục trưởng Diệp, chuyện vừa rồi tôi thay em họ tôi kính anh một ly.
Dưới ngọn đèn mờ, Chu Tiểu Hồng ngồi bên cạnh Diệp Phàm giơ ly lên.
- Em họ cô?
Diệp Phàm cố ý giả ngu nói, sớm biết rằng người cô ta nói chính là Phí Hướng Phi.
- Ha ha, em họ tôi chính là Phí Hướng Phi.
Chu Tiểu Hồng chu môi, uống cạn ly hồng rượu, tuy nói tuổi đã , nhưng nhìn qua vẫn rất thướt tha, đặc biệt cặp mắt kia, nhìn rất mê người.
- Ha hả, chuyện quá khứ, tôi sớm đã quên rồi.
Diệp Phàm thản nhiên cười, loảng xoảng một tiếng, hai người uống cạn ly.
Mắt thấy Lô Vĩ ôm Vi Cửu Muội trên sàn nhảy, Chu Tiểu Hồng cười nói:
- Cục trưởng Diệp, Chu Ngọc nhảy rất giỏi đấy.
- Thật không, em Chu này, chúng ta nhảy một khúc nha?
Diệp Phàm quay đầu nhìn Chu Ngọc cười nói.
Hai người bước lên sàn nhảy.
Lô Vĩ chuyển sang khiêu vũ cùng Chu Tiểu Hồng, Phí Hướng Phi kéo Vi Cửu Muội lên sàn nhảy với mình, chỉ còn lại Hoa Phi Ngọc hát xong xuống ngồi một mình trên sô pha không biết đang làm gì.
- Cô Chu công tác ở thành phố Thủy Châu hẳn là làm quan to đây? Ha hả...
Diệp Phàm cười nói, ôm nhẹ Chu Ngọc, cảm giác bước nhảy của cô nàng này khá đẹp, hai người tuy nói là lần đầu tiên phối hợp, nhưng cứ như nhảy chung nhiều năm rồi vậy, phối hợp rất ăn ý.
- Không đâu, chỉ là một phó chủ nhiệm nhỏ thôi, sao có thể cùng Cục trưởng Diệp so sánh.
Chu Ngọc cười nhợt nhạt, lông mi chớp chớp.
- Nghe nói bí thư Lý Xương Hải bên Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Thủy Châu của các ngài đã điều nhiệm sở sang Công an tỉnh đảm nhiệm chức Phó giám đốc thường vụ sở?
Diệp Phàm cười nói.
- Ừ, Bí thư Lý đã chuyển giao công tác vào ngày hôm qua rồi.
Chu Ngọc gật gật đầu, những chuyện này, cô không thể không biết.
Sau khi nhảy xong một bản và đi xuống.
Mọi người vừa mới cạn xong một ly, một khúc nhạc nữa lại vang lên, vũ khúc lần này hình như rất quen thuộc, cũng không biết là ai đang làm chuyện xấu, chọn khúc nhạc kề mặt nhau để nhảy.
Loại vũ khúc này bình thường chỉ dành cho tình nhân nhảy. Hơn nữa, ánh đèn của sàn nhảy quá ảm đạm, cũng có thể nói là tê dại lòng người, khó nhìn thấy rõ, không khí cũng mờ ảo theo.
Phí Hướng Phi dọ tính thử mời Vi Cửu Muội, Vi Cửu Muội tất nhiên hào phóng đi theo Phí Hướng Phi lên sàn nhảy. Lô Vĩ xem xét nhìn Chu Ngọc cùng Chu Tiểu Hồng, nhìn Diệp Phàm nháy mắt, miệng nhìn cơ thể Hoa Phi Ngọc mà lòng nao nao.
Diệp Phàm ra hiệu, ý bảo tên nhóc này cứ lên nhảy trước.
Lô Vĩ nhìn thấy, cạc cạc cười, không ngờ mời Chu Tiểu Hồng bước lên sàn nhảy, nhảy với mình. Chu Ngọc và Hoa Phi Ngọc một người ngồi bên trái Diệp Phàm, một ngồi bên phải Diệp Phàm, cả hai người đều có chút không được tự nhiên, họ rót ra một ly rượu trong phút chốc uống cạn sạch.
Thằng nhóc này, thật ra đang ra tay trước để chiếm được lợi thế, tới bày đặt thôi. Chu Ngọc thì như thục nữ, chắc chắn sẽ không nhảy khúc nhạc mặt kề mặt thế này. Còn Hoa Phi Ngọc cho tới bây giờ vẫn lãnh đạm và ghét hắn ra mặt, thế thì tội gì tự mình làm mất mặt mình.
Tuy nhiên, Lô Vĩ ở trên sàn nhảy giơ hai ngón tay ra, đôi mắt ưng của Diệp Phàm vừa nhìn đã thấy, tên nhóc này, đang khiêu chiến với Diệp Phàm đây mà.
Phí Hướng Phi cùng Vi Cửu Muội nhảy rất hăng hái, hai người ép sát người vào nhau, hơn nữa, Phí Hướng Phi lại tỏ ra có vẻ khiêu khích, rõ ràng đang nhảy cho đồng chí Tiểu Diệp xem.
Người trẻ tuổi nên huyết khí sung mãn.
Diệp Phàm cũng không ngoại lệ.
- Nhảy một khúc nhé Phi Ngọc?
Diệp Phàm phát hỏa, cố liều một lần, ghé sát bên tai Hoa Phi Ngọc mời nhảy.
Hoa Phi Ngọc vừa nghe, mắt nhìn chăm chú về phía Diệp Phàm, không lên tiếng, trong mắt dường như có một chút khinh bỉ.
- Đi.
Diệp Phàm phát đại hỏa, kéo Hoa Phi Ngọc, cô nàng này giằng co một chút, Diệp Phàm càng nổi đóa lớn hơn nữa, rõ ràng hoặc là không làm, khi đã làm thì phải làm đến cùng, ôm lấy Hoa Phi Ngọc cất bước lên sàn nhảy.
Bởi vì đang nhảy nên đám người Phí Hướng Phi không phát hiện ra hành động giãy dụa của Hoa Phi Ngọc, tuy nhiên, hành động của Diệp Phàm thật ra thiếu chút nữa khiến cho Phí Hướng Phi và Lô Vĩ kinh nhìn mà nổ mắt, trong lòng khâm phục không ngừng.
- Lưu manh, buông tôi ra.
Hoa Phi Ngọc nhỏ giọng hừ nói.
- Nếu không phối hợp thì tôi cứ ôm cô nhảy đó, tin hay không.
Diệp Phàm ghé sát tai Hoa Phi Ngọc hừ nói.
- Anh...
Hoa Phi Ngọc bị nghẹn, hoàn toàn bị hành vi của hắn đánh bại, nhìn chằm chằm vào con người đó.
- Chúng ta không áp sát quá thấy thế nào?
Đồng chí Tiểu Diệp ra kiến nghị nhỏ.
Hoa Phi Ngọc không hé răng, nhưng chân vẫn nhảy theo bước chân của Diệp Phàm, chỉ có điều thân thể thì tận lực không nghiêng về phía cơ thể của Diệp Phàm, thoạt nhìn không giống điệu nào hết, rất không được tự nhiên. Diệp Phàm tất nhiên là nhảy có chút thống khổ, nhưng vì mặt mũi, thằng nhãi này cũng chỉ biết làm thế.
- Lão Đại, nhảy hơi kỳ đó, ha hả...
Lô Vĩ vừa vặn chuyển sang bên cạnh Diệp Phàm, nháy mắt nói nhỏ bên tai Diệp Phàm.
- Biến...
Diệp Phàm hừ nói.
Nhìn sang Hoa Phi Ngọc, cô nàng này vẫn thản nhiên.
Diệp Phàm tức khí nhưng không đánh vào một chỗ, tay nắm chặt hơn, lập tức, hai cơ thể dán chặt vào nhau, Hoa Phi Ngọc muốn giãy dụa, Diệp Phàm hừ nói:
- Thực không nể tình có phải hay không?
- Anh... Anh sẽ ức hiếp tôi, có phải muốn tôi vào bệnh viện nằm hai ngày nữa hay không.
Hoa Phi Ngọc trong giọng nói có chứa chút oán, cũng không tiếp tục giãy dụa nữa, dựa vào Diệp Phàm nhảy theo bước chân hắn.
Diệp Phàm vừa nghe, lời này có ý gì, giống như tình nhân đang oán trách nhau vậy, thằng nhãi này nới lỏng tay, buông Hoa Phi Ngọc ra, hai cơ thể không còn dán dính vào cùng một chỗ.
Kỳ quái, chính giờ phút này Hoa Phi Ngọc giống như có chút nhu nhược, có lẽ đã mệt, cả người cô ngã hẳn vào ngực Diệp Phàm.
Mùi thơm trên tóc nhẹ nhàng thoảng qua ở phía trên cổ Diệp Phàm, Hoa Phi Ngọc khá cao, Diệp Phàm cao m, Hoa Phi Ngọc cao m, kì thực khi hai người nhảy điệu này cùng nhau, miệng Diệp Phàm vừa vặn chạm vào trán Hoa Phi Ngọc, đến hành động chớp mắt của Hoa Phi Ngọc hắn cũng cảm nhận rất rõ.
- Phi Ngọc, cô có tâm sự gì à?
Diệp Phàm vừa nhảy vừa hỏi, không có động tác gì quá đáng.
- Ôi... Làm người thật khó, đoàn trưởng Giang vì kiếm tiền xây dựng lại kịch viện mới, gần hai năm mà vẫn chưa đủ. Thế là đoàn trưởng Giang gấp đến độ sinh bệnh phải nằm trên giường bệnh suốt ba tháng, việc này, đoàn trưởng Giang cũng có dặn dò xuống, nói ai có thể kiếm đủ số tiền còn lại thì về sau ca múa đoàn này sẽ giao cho người đó. Đối với danh nghĩa, Hoa Phi Ngọc tôi không màng.
Nhưng, đoàn trưởng Giang đối đãi với tôi như cha mẹ đẻ, tôi không muốn thấy đoàn trưởng tiếp tục thống khổ như thế. Xây dựng lại kịch viện ca vũ là ước mơ mà đoàn trưởng Giang theo đuổi cả đời, từ sau khi tiếp nhận chức vụ đoàn trưởng, ông đã cố gắng trong rất nhiều năm.
Chị em trong đoàn, có người tên là Mai Nhược Phương anh cũng từng gặp qua. Đoàn trưởng Giang đương nhiên không muốn giao ca múa đoàn cho cô ta. Nhưng lời đã nói ra thì không có cách nào sửa lại. Tôi sợ...
Hoa Phi Ngọc ưu sầu nói, dựa vào trong lòng Diệp Phàm, hình như đang khóc thút thít.
- Sợ cái gì?
Diệp Phàm nhẹ nhàng vuốt ve cánh mũi của Hoa Phi Ngọc, hỏi.
- Tôi sợ ca múa đoàn tỉnh sẽ bị hủy ở trong tay Mai Nhược Phương.
Hoa Phi Ngọc thở dài.
- Cô ả đó rất xấu xa sao?
Diệp Phàm không rõ.
- Cũng không thể nói là quá xấu, chúng tôi muốn làm nghệ thuật, nếu ca múa đoàn giao cho Mai Nhược Phương, về sau tính chất khẳng định sẽ thay đổi.
Tôi sợ ca múa đoàn tỉnh cuối cùng sẽ lưu lạc thành sàn nhảy disco, sàn lắc, hay là thành chốn nhảy nhót không lành mạnh. Quốc gia chúng ta có vũ đạo dân tộc, Hoa Hạ là một đại quốc, có nghệ thuật khiêu vũ riêng biệt. Tôi sợ những giá trị đó sớm muộn gì cũng sẽ bị mai một và biến tướng. Hơn nữa, những vũ khúc của ca đoàn cũng từng đoạt được giải thưởng.
Còn đến các nước Đông Nam Á, Singapore trình diễn nữa chứ. Cũng từng thịnh hành một thời, nên những thứ đó không thể từ bỏ, thật đáng tiếc.
Hoa Phi Ngọc nói.
- Cô rất có tinh thần dân tộc.
Diệp Phàm khen
- Nếu vũ đạo của các cô có danh tiếng như thế, vì sao lại kiếm không được tiền?
- Ôi... Hiện tại đã không hưng thịnh rồi, thanh niên trẻ tuổi đều thích nhạc hiện đại, vũ đạo thì thích những thứ đầy kích thích như nhảy lắc giật, nhảy tự do.
Nói đến loại nghệ thuật cao nhã của chúng tôi, không được mấy người xem. Chủ yếu do rạp hát quá cũ, ngồi thưởng thức ca múa nhạc không thoải mái.
Người cao nhã đều có tiền, họ theo đuổi nghệ thuật và thích kết hợp với sự thoải mái, ai muốn ngồi trong cái rạp cũ nát thưởng thức nghệ thuật cao nhã đâu chứ.
Có muốn cao nhã cũng cao nhã không nổi. Hơn nữa, gần đây rạp hát đã đóng cửa không hoạt động, vì sợ sập xuống đè chết người.
Hoa Phi Ngọc nói ra nguyên nhân.
- Sở Thông tin tỉnh sẽ không quản nữa?
Diệp Phàm có chút không rõ.