-Nói đến đây thấy mọi người đều có vẻ thích thú, Diệp Phàm nhấp một ngụm rượu tiếp tục tài diễn thuyết mê người của mình:
- Nơi này đến một nửa là thuộc về xã Khanh Hương ở bên cạnh, nhưng xã này không lâu nữa sẽ giải tán, sáp nhập vào thị trấn Lâm Tuyền, cho nên cũng có thể nói dãy núi Quỷ Hổ toàn bộ là của thị trấn Lâm Tuyền.
Chỗ này không đơn giản! Toàn bộ là vách tường cao chót vót, độ cao của đỉnh núi so với mặt biển đạt hơn một ngàn thước giống như cánh rừng thẳng đứng.
Đại thụ khổng lồ bảy tám người ôm chỗ nào cũng có, đất đá giống như cài răng lược, đừng nói là người, ngay cả vượn khỉ muốn từ chỗ thấp trèo lên cao cũng có chút khó khăn.
Xung quanh lại càng thưa thớt người ở, hầu như chỉ có một thôn trang nhỏ không đến hai trăm người.
Tôi đã điều tra qua, vẻn vẹn chỉ có hộ gia đình.
Chỗ này hiện nay là sân thao trường tự nhiên, nếu muốn xây dựng thì phải di dời toàn bộ hộ dân cũng tốn không ít tiền.
Vừa rồi nghe nói Quân đoàn trưởng Cố muốn xây dựng một thao thường cỡ nhỏ thì dãy Quỷ Hổ chính là chọn lựa tốt nhất.
Tại sao gọi là dãy Quỷ Hổ, ý tứ chính là nơi ngay cả quỷ hồn của hổ cũng thường xuyên lui tới, tôi nghĩ đối với huấn luyện tâm lý của bộ đội dã chiến các anh đây đúng là nơi trùng hợp ngẫu nhiên, áp lực tâm lý càng lớn thì càng có thể có được thành tích tốt, không phải sao…
Diệp Phàm cố gắng thổi phồng dãy Quỷ Hổ.
- Ý tứ của anh chính là đánh cuộc nơi này với tôi?
Quân đoàn trưởng Cố ý tứ sâu xa nhìn Diệp Phàm chằm chằm mỉm cười, Diệp Phàm dù sao vẫn còn non nớt, Cố Quân Kỳ người ta lại là một con hồ ly thành tinh, chút tâm địa xảo quyệt này đều được nhìn thấu.
- Không dám đánh cuộc, quân đoàn trưởng Cố có thể trả lời "chắc chắn", tôi muốn một hứa hẹn nho nhỏ.
Chính là hy vọng Quân đoàn trưởng Cố có thể phái người đi xem nơi này.
Không thỏa mãn có thể không xây, nhưng chính vì thôn đập Thiên Thủy chỉ xin một hy vọng mà thôi.
Đương nhiên, nếu dưới điều kiện ngang nhau, hy vọng Quân đoàn trưởng Cố có thể chọn lựa dãy Quỷ Hổ.
Diệp Phàm vẻ mặt rất chân thật.
- Được! Cậu khá lắm, còn có thể nghĩ đến dân chúng, bất kể thắng hay thua tôi cũng sẽ kêu người xuống xem xem.
Quân đoàn trưởng Cố vỗ đùi quyết định.
- Tư lệnh Triệu, Chính ủy Thiết, Quân đoàn trưởng Cố, Đoàn trưởng Thiết. Mọi người có thể còn chưa biết, khu rừng nguyên thủy tên là Lang Đang Cốc của lâm trường Cảnh Dương phạm vi không nhỏ, nghe nói có bảy mươi, tám mươi hecta. Bên trong truyền thuyết từng nhìn thấy hổ, heo rừng lớn bằng con nghé con tương đối nhiều, sói đoán chừng là cũng có.
Chính là con sói chuột lông xanh nặng gần cân tối nay chúng ta ăn cũng chính là bắt được ở chỗ này.
Lúc ấy bắt được năm con, con sói chuột vương lớn nhất phải nặng hơn cân.
Nếu mọi người có hứng thú, lúc nào đấy đến thị trấn Lâm Tuyền, gọi điện thoại, nhất định sẽ không để mọi người tay không quay về.
Diệp Phàm thần bí nói.
- Sói chuột vương, trên trăm cân, đích xác là lớn.
- Tư lệnh Triệu, tay của tôi lại có chút ngứa ngáy rồi, nếu không chúng ta lúc nào đó tranh thủ thời gian đi dạo chơi, mẹ kiếp! Có thể giết được một con heo rừng mấy trăm cân, chế biến một nồi thịt hương vị hải sản tuyệt đối là không chê vào đâu được.
Thiết Chiêm Hùng cũng có lòng muốn giúp đỡ Diệp Phàm một tay, cố gắng cổ động mọi người.
Những quan chức cao cấp trong quân đội này đi dạo một vòng nhìn thấy đường xá xuống cấp của thôn đập Thiên Thủy đoán chừng muốn rót xuống mười mấy vạn có lẽ cũng không khó, cũng xem như là giúp đỡ Diệp Phàm rất nhiều, sau này sai khiến, anh chàng này cũng nghe lời một chút.
Trên đời này không có chuyện tốt đẹp gì từ trên trời rơi xuống, nếu có chỉ là lợi ích, mọi người đều có tính toán nhỏ nhặt của mình.
- Được rồi! Lão già tôi không cần đi nữa.
Muốn chơi vẫn là chú Cố chú Thiết các chú tự đi đi! Ài! Năm tháng không buông tha cho con người!
Triệu tướng quân có chút tiếc nuối thời gian trôi qua.
- Tôi nói Tư lệnh Triệu này, ông đâu phải đã già, mới tuổi đầu, còn trẻ lắm! Ha ha.
Cố Thiên Kì thật ra cũng có chút ý động.
Không lâu sau! Một chàng trai cường tráng đi tới, chính là Lô Vân, Thám hoa đấu võ toàn quân.
Vật tay, ba trận hai trận thắng.
Kết quả này không khó phán đoán, Diệp Phàm dễ dàng xác định.
Một ván cuối cùng vẫn là Diệp Phàm cố ý nhường, thua một ván, bằng không mặt của Cố Quân Kỳ sắp chảy dài bằng mặt bàn rồi.
Cũng không thể đắc tội quá mức với Cố Quân Kỳ, người ta dù sao cũng là một tướng quân.
Hơn nữa sau này chuyện của thao trường vẫn cần nhờ ông ta.
Trải qua lần này, mấy vị đại lão đang ngồi lại một lần nữa xem trọng tên nhóc con Diệp Phàm.
Cố Thiên Kì tức giận không thôi mắng chửi:
- Mẹ kiếp! Ông Thiết, ông lại dẫm lên phân chó rồi, người kế tục tốt như vậy mà cũng có thể chiêu mộ được. Ài! Đáng hận.
Cố Thiên Kì vẻ mặt sầu muộn, đảo con mắt một vòng nói với Diệp Phàm:
- Thiếu tá Diệp, lúc nào có thời gian rảnh rỗi đến quân đoàn của tôi ngồi chơi một chút. Quân đoàn tôi nằm ở bên ngoài sơn động này. Giúp tôi một tay nhé, phía bên tôi cũng có thành lập một trại trinh sát đặc nhiệm, nếu cậu tới quân đoàn tôi, đảm bảo không đến hai năm sau thăng lên làm Trung tá, càng mang tới cho cậu sự kiêu ngạo lớn hơn…
- Ha ha! Ông Cố, không cần lôi kéo người tài của người khác như vậy chứ! Dù sao cũng phải lưu lại cho tôi chút thể diện có phải không?
Thiết Chiêm Hùng cũng không vui lòng, chặn ngay, cười quỷ quái nói:
- Những cái khác ông muốn kéo cũng kéo không đi, ài! Tôi cũng giống ông, Tiểu Diệp người ta hiện tại cũng chỉ là treo lên người danh hiệu cố vấn của Liệp Báo chúng ta, thằng nhóc này không muốn tham gia quân đội, chỉ muốn ở chỗ này làm ra chút thành tích thôi.
Được rồi! Con người ai cũng có chí khí riêng của mình, có thể giúp đỡ được chút chuyện nhỏ là tốt rồi.
Thiết Chiêm Hùng nói xong câu này, trong lời nói cũng có vẻ khổ sở, không thể lập tức chiêu mộ Diệp Phàm tham gia vào Liệp Báo, trong lòng y cảm thấy có chút tiếc nuối.
.
-Vì Diệp Phàm quá hoàn hảo, người kế tục tốt như vậy quý hiếm như sừng lân, lông phượng vậy.
- Ha ha ha, ông Thiết, thì ra ông cũng không lôi kéo được chú Diệp! Chàng trai, có khí phách! Ngay cả ông Thiết cũng phải chịu nghẹn trên tay cậu, thú vị! Thú vị! Thú vị quá! Nếu ông Thiết còn chưa thuyết phục được cậu, lão Cố này vẫn còn có hy vọng có phải không? Cũng không tính là đào góc tường của ông.
Cho nên, tôi trịnh trọng hứa rằng, chính là nói, cánh cửa của Quân đoàn hai lúc nào cũng rộng mở chào đón cậu.
Cố Thiên Kì bất chấp ánh mắt sắp giết người của Thiết Chiêm Hùng, ra sức cổ động Diệp Phàm.
Phải biết rằng từ sau khi Lô Vân đạt được hạng ba trong đấu võ toàn quân, Thiết Chiêm Hùng cũng một mực đào khoét, châm biếm mình, cổ động Lô Vân rời khỏi Quân đoàn tham gia vào Liệp Báo.
Nhưng cuối cùng vẫn bị mình kéo về, chuyện này thiếu chút nữa ầm ĩ đến lãnh đạo cao nhất của quân khu Lĩnh Nam rồi.
Hình như kinh động đến cả lãnh đạo nào đó của Quân ủy, nhưng vì an ủi Lô Vân, Cố Thiên Kì lập tức đưa Lô Vân từ chức Đại đội trưởng Thượng úy đề bạt lên làm Doanh trưởng Thiếu tá.
Vốn ban đầu cũng không thể gọi là không nặng, Thiết Chiêm Hùng tức giận nghiến răng nghiến lợi cũng không có cách nào khác.
Cố Thiên Kì người ta nói cũng rất có lý:
- Liệp Báo các ông là trụ cột, tinh anh, binh lính đứng đầu của quân khu. Các ông ăn thịt, cũng không thể không chừa cho quân đoàn dã chiến chúng tôi chút canh chứ! Quân đoàn cua tôi cũng là bộ đội tinh anh của quân khu.
Vừa mới tạo ra được một nhân tài ông đã muốn đào đi, cứ tiếp tục như vậy quân dã chiến chúng tôi còn làm cái gì, chi bằng giải tán đi. Thời chiến mấy trăm người đỉnh cao đều bị Liệp Báo gọi đi hết. Cuối cùng quân khu giảng hòa, Lô Vân vẫn ở lại trong Quân đoàn .
Có thể thăng lên làm Thiếu tá hắn cũng đã vô cùng hài lòng rồi, nếu tới Liệp Báo, những cao thủ tam đoạn giống như hắn người ta cũng có không ít, danh hiệu nhất định không có gì tốt đẹp hơn.
Đã không xem là gì, vậy chi bằng ở lại trong Quân đoàn làm một hảo hán còn thoải mái hơn.
Chuyện này ngay cả Tư lệnh Triệu Quát cũng có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt rất tấm tắc.
- Được! Anh chàng này khá lắm! Có lý tưởng hoài bão của riêng mình, có thể chống đỡ lại được sức hấp dẫn lớn như vậy, hiện tại thanh niên như vậy không còn nhiều nữa, ài! Có chút tiếc nuối rồi.
Nhưng Tiểu Diệp à, tôi nói cho cậu biết! Căn cứ Lam Nguyệt Vịnh chúng tôi bất cứ lúc nào cũng mở rộng cửa với cậu, lúc nào làm việc ở bên ngoài cảm thấy mệt mỏi, muốn thay đổi khẩu vị có thể tìm chúng tôi.
- Cám ơn ưu ái của Tư lệnh Triệu, nếu thật sự có ngày đó, tôi sẽ tìm ngài.
Diệp Phàm vội vàng đứng lên cung kính chào theo nghi thức quân đội nói.
- Quân đoàn trưởng Cố, chuyện giúp đỡ tôi rất vinh hạnh, có thời gian tôi sẽ đến thăm quan.
- Được! Được.
Cố Thiên Kì liên tục nói hai chữ này, nghiêng sắc mặt có chút cứng ngắc liếc nhìn Thiết Chiêm Hùng giống như đánh thắng một trận lớn vậy.
Lão và Thiết Chiêm Hùng kỳ thực là một đôi bằng hữu rất tốt, chỉ là trên phương diện công việc, thỉnh thoảng vì lợi ích của bộ phận mình mà xung đột một chút, hai người thỉnh thoảng gây chuyện ồn ào thì cứ gây, nhưng sau đó trên bàn rượu lại lập tức uống đến quên trời quên đất, cười nói rộn ràng.
Thật ra đây chỉ là gút mắc nhỏ về lợi ích giữa hai quân đoàn mà thôi, từ trước đến nay hùng hồn mà nói hai người đều là vì đại quân khu Lĩnh Nam mà phục vụ.
Khoảng giờ tối Diệp Phàm quay về Thủy Châu, hôm nay lại đã kiếm được món tiền lớn vạn, muốn đưa một món quà cho em gái, thuận tiện đưa cho nó một ít tiền để tiêu.
Em gái Diệp Tử Y của hắn là người rất hiểu chuyện, biết kinh tế trong nhà không tốt gì cả, năm nay khi vừa vào "Học viện âm nhạc Thủy Châu", trong nhà nghe nói còn mắc nợ bên ngoài ba bốn vạn, cho nên cuộc sống của Diệp Tử Y luôn tương đối giản dị.
Học viện âm nhạc Thủy Châu thật ra là một phân nhánh của học viện âm nhạc Yến Kinh, cả nước chỉ có một ngôi trường này, có thể đậu vào đây tất cả đều là những người được yêu thích về phương diện âm nhạc.
Còn những người có tố chất âm nhạc kém một chút thì chính là dựa vào giúp đỡ rất nhiều mới có thể tiến vào ngôi trường này.
Cho nên những công tử giàu có, những thiên kim giàu có ở trong ngôi trường này đặc biệt nhiều, ngay cả bên Hồng Kông cũng có một số lượng lớn học sinh tiến vào nơi này đào tạo chuyên sâu.
Dù sao trước mắt cũng đang thịnh hành trào lưu ca sĩ nổi tiếng, có thể tiến vào học viện âm nhạc rèn luyện một chút nền tảng âm nhạc sau này cũng cho phép bước đi trên con đường ca sĩ nổi tiếng, minh tinh điện ảnh.
Đây là lý tưởng của tuyệt đại đa số các nam thanh nữ tú trong thế giới rộng lớn này. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Phàm nhắn tin cho một người bạn cùng phòng của Diệp Tử Y, nghe nói người bạn cùng phòng này còn là người Hồng Kông, tên là Phạm Phiêu Phiêu, gia cảnh đương nhiên là tốt hơn nhà mình một chút cho nên mới có máy nhắn tin để sử dụng, vừa vặn thuận tiện cho Diệp Phàm và em gái liên lạc.
Diệp Phàm cũng là lần đầu tiên nhắn tin, trước đó nhiều nhất chính là chuẩn bị chút tiền cho em gái, Thủy Châu cũng đã tới mấy lần rồi, nhưng vì công viện bận rộn không có thời gian đi thăm em.
Suy nghĩ những điều này Diệp Phàm cảm thấy có chút xấu hổ, một người anh trai như mình có phải có chút không làm tròn với chức vụ.
Nếu là khoảng thời gian vừa mới tham gia công tác, bản thân không có tiền còn nói được, hiện tại mình tốt xấu gì cũng được xem là một phú ông nhỏ, có lẽ cũng nên quan tâm tới em gái nhiều hơn một chút.
Vốn là muốn mua một chiếc điện thoại di động đưa cho em gái, nhưng suy nghĩ một hồi cảm thấy làm vậy cũng quá khoa trương rồi, một học sinh dùng đồ chơi gì đó hơi xa xỉ một chút, đối với quá trình trưởng thành của em gái, quả thật có ảnh hưởng không tốt, vì thế dứt khoát đổi thành một cái máy nhắn tin màu hồng phấn xinh xắn siêu mỏng.
Phải biết rằng vào năm một cái máy nhắn tin tốt cũng cần có khoảng ngàn tệ, dắt ở bên hông một tiếng vang lên, rất là thu hút ánh mắt của mọi người.
Thần sắc rất tốt, nhãn lực ái mộ đưa tới tuyệt đối không thua kém gì nhãn hiệu nổi tiếng của các cô gái hiện tại.
Thời đại đó, khi bắt đầu, nếu bên hông của ai đó kêu bíp bíp một tiếng, người này nhất định đứng lên, vô cùng kiêu ngạo rút từ bên hông ra một cái máy nhắn tin cố ý nhìn xem, một lần nữa liếc mắt nhìn tất cả mọi người trong hội trường, nghênh ngang đi ra ngoài gọi điện thoại
.[