-- Em gái của tội ở học viện âm nhạc, còn có ba bạn học cùng nhau, tôi tới để mua cho nó mấy bộ quần áo.
Ai! Tôi làm anh trai nhưng lại ít quan tâm đến em gái, mấy khi đến được một lần, để hôm nào tới được rồi.
Diệp Phàm hơi ngượng ngập.
- Em gái anh không phải là em gái em sao? Anh cứ thoải mái mua đi, đừng để ý đến tiền, là sinh viên rồi cũng phải đàng hoàng chút, mấy cô trong học viện âm nhạc đều là mĩ nhân cả đấy. Không giống đồ nhà quê như anh, lại còn ở nông thôn, đơn giản một chút cũng không sao cả. Nếu không đủ tiền cứ lấy của em, không cần phải lo lắng.
Lô Vỹ lợi dụng châm chọc Diệp Phàm mấy câu.
- Thằng ranh, dám kêu tôi là đồ nhà quê, mày chán sống rồi à?
Diệp Phàm trả đũa.
- Hắc hắc, đâu phải em nói, lúc trước mĩ nhân Lan Điền Trúc toàn gọi anh vậy mà.
Em chỉ nghe riết rồi quen thôi, hắc hắc, người anh em, trâu thật! Có mĩ nhân đẹp như vậy rửa chân cho, sướng như vua rồi còn gì! Ai! Em đâu có diễm phúc vậy chứ, thảm a!
Lô Vỹ vẫn không tha.
- Mỹ nhân cái con khỉ! Cậu thử đi mà xem.
Cô ta rửa chân không khác gì sói cào, suýt nữa thì thành bánh thịt rồi, may là tôi dùng nội kình chống đỡ, nếu không thì xong đời, tôi đi trước mua đồ, đúng h gặp nhau nhé.
Diệp Phàm cúp điện thoại.
- Tử Y, anh của cậu cười hay nhỉ.
Lúc này Ngọc Mộng Nạp Tuyết thanh thuần đang thì thầm bên tai Diệp Tử Y.
- Hay cái gì?
Diệp Tử Y nháy mắt.
- Được rồi, sợ cậu rồi!
Ngọc Mộng Nạp Tuyết le lưỡi thấp giọng nói.
- Không phải là hay, là dâm đãng, khanh khách!
Phạm Phiêu Phiêu bạo miệng khiến cho ba cô còn lại nhìn vào như người ngoài hành tinh.
Đến tầng thứ ba.
Dẫn theo em gái và mấy cô bạn đi một vòng, cuối cùng Diệp Phàm thấy có một bộ váy rất phù hợp.
Diệp Tử Y cũng vừa ý, vừa nhìn thấy thì lập tức nhào tới ngắm nghía.
Diệp Phàm thấy vậy thì bảo cô ướm thử, chỉ cần vừa là được.
Sau khi mặc xong thì quả nhiên thấy rất đẹp, làm tôn thêm rất nhiều vẻ khả ái của Diệp Tử Y.
Sau khi thay lại quần áo, Diệp Tử Y nhìn vào bảng giá thì nhíu mày nói nhỏ:
- Anh! Đắt quá, gần bằng một tháng tiền lương của anh rồi, đừng mua nhé.
- Tiểu thư, ở đây đâu có chuyện như vậy. Buồn cười, biết không mua nổi thì đừng thử, làm nó dơ rồi thì ai còn thèm mua. Người bán hàng, tới đây nhìn đi, cái này bao nhiêu tiền, để cho con bé này mở rộng tầm mắt.
Một phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi đứng bên cạnh một người đàn ông mập mạp đang ngẩng đầu cao như chim công, đôi môi đỏ chót trề ra, nhìn Diệp Tử Y vẻ khinh thường, lên giọng miệt thị.
Người phụ nữ này vốn cũng nhìn trúng bộ váy mà Diệp Tử Y đã chọn, nhưng lại bị Tử Y nhanh chân đến trước.
Cô ta vừa hỏi người bán hàng thì lại chỉ còn một bộ cuối cùng, thấy Diệp Tử Y mặc đi ra ngoài lại càng mỹ lệ thanh tú nến mới nổi điên.
Đang lúc oán hận thì lại nghe tiếng Diệp Tử Y e ngại bộ quần áo quá đắt, rồi nghe đến cái gì mà tiền lương không đủ nên mới biết Diệp Phàm đứng cạnh cũng là một kẻ ăn lương tầm thường, vì thế tự tin trút giận lên Diệp Tử Y.
- Thật xin lỗi cô, bộ váy này giá hai ngàn đồng.
Một nhân viên bán hàng chạy đến xem giá rồi trả lời.
- Không vấn đề gì, phiền cô gói lại cho tôi.
Diệp Phàm liếc nhìn ả kia, nói nhẹ.
- Anh! Em không cần.
Diệp Tử Y suýt nữa thì ứa nước mắt, ba trăm đối với cô quả thật là một con số trên trời.
Số tiền lớn như vậy sao có thể để cho anh trai tốn kém chỉ để mua một bộ váy được. Tiền lương Diệp Phàm cả một năm cũng chưa tới bốn ngàn đồng. Một bộ váy bằng hơn cả nửa năm tiền lương, dĩ nhiên Diệp Tử Y không nỡ.
- Mua không nổi thì đừng học đòi, đồ nhà quê. Bộ váy đẹp như vậy lại bị mặc thử cho bẩn đi, thật là tức chết!
Cô ả kia lại càng tự đắc, ánh mắt liếc nhìn Diệp Phàm lại càng vẻ coi thường.
Diệp Phàm lúc đầu cũng không muốn so đo với cô ả, nhưng thấy cô ả nói năng quá ghê gớm, hơn nữa còn mắng cả em gái mình thì nổi giận.
Hắn trừng mắt quát:
- Đồ xấu xa, không có chuyện của cô thì đừng có chĩa mõm vào để ông đây nổi giận.
Nói xong hắn quay sang người bán hàng:
- Gói lại cho tôi, chúng tôi phải đi rồi.
Cô ả kia bị dọa cho sợ run, rụt lại phía sau người đàn ông bên cạnh hét toáng:
- Vương Hồng! Hắn khi dễ em, anh làm chủ cho em đi.
Người đàn ông kia liếc nhìn Diệp Phàm rồi cười khan:
- Tranh giành với người như thế thì chỉ hạ phẩm giá của mình đi. Mỹ Quyên, để anh mua luôn mấy bộ cho em. Cô bán hàng, gói cho tôi hai bộ.
Nói xong y duỗi hai ngón tay ra, chính là làm để cho Diệp Phàm nhìn. Sau đó còn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, ý tứ không cần nói cũng biết, có bản lĩnh thì mua mấy bộ đi.
- Mẹ kiếp! Khoe giàu à, ông mày chưa từng mở ví, hôm nay trong túi có ba mươi vạn, để lần đầu tiên tiêu cho em gái vậy.
Diệp Phàm cũng nổi giận, hơn nữa gần đây hắn thu nhập không tồi nên đâu có sợ gì.
Hắn lập tức xoay người nhìn Sở Vân Y, Ngọc Mộng Nạp Tuyết, Phạm Phiêu Phiêu và em gái nói:
- Em, dẫn mấy đứa đi chọn quần áo, mỗi đứa một bộ, phải chọn bộ đẹp vào. Nhanh lên, ai không đi anh sẽ mắng đấy.
- Anh! Chúng em…
Diệp Tử Y xanh mặt, ba cô kia cũng không dám nhúc nhích.
Bốn người mỗi người một bộ, hơn nữa cộng với bộ ban đầu của Diệp Tử Y nữa thì đã gần một vạn rồi. Đây là một số tiền không nhỏ, cho dù là Phạm Phiêu đến từ Hồng Kông cũng không dám phóng tay như thế.
- Làm sao vậy, sợ anh không đủ tiền đấy. Nếu không mua thì đừng gọi anh là anh trai nữa.
Diệp Phàm trầm mặt
Anh, chúng em mua.
Diệp Tử Y vội vàng lên tiếng, thật ra cô rất sợ Diệp Phàm, dẫn theo ba cô kia đi chọn đồ.
- Hừ! Mỹ Quyên, chọn luôn ba bộ cho chị hai và em gái đi, mỗi người ba bộ.
Người đàn ông kia liếc nhìn Diệp Phàm rồi thầm nghĩ, thằng ranh này cũng quá cố chấp đi, ông mày đây cũng đau lòng nữa huống chi là đồ nhà quê như mày.
Thật ra thì người đàn ông này cũng không phải là quá giàu có gì, chỉ là dư dả chút mà thôi, trong lòng y cũng rất xót, tuy nhiên vì mặt mũi bà vợ mới cưới nên cũng nghiến răng.
Nhìn bộ dạng hai bên, hai nhân viên bán hàng mừng rỡ đến nỗi suýt reo lên, vội vàng chia ra dẫn người đi chọn đồ.
Bọn họ vừa đi vừa nghĩ thầm, " Cứ đấu với nhau đi, đấu đến trời long đất lở là tốt nhất, cứ đấu đến lúc mua hết mấy trăm bộ ở đây là được rồi."
- Ha ha, cô bán hàng, chọn cho bốn cô em tôi mỗi người ba bộ, còn thêm một đôi giày nữa, chọn xong thì đóng gói vào.
Diệp Phàm cười nhạt, thầm nghĩ, " Thằng cụ nó, cùng lắm thì mấy vạn đồng là hết chứ gì, ông mày đây mấy trăm vạn còn chưa cần nữa là mấy vạn! Hừ!"
- A! Anh.
Bốn cô gái đều sững sờ,, Diệp Tử Y nhịn không được kêu lên.
Người đàn ông bên kia lại càng tức tối, làm sao chịu yếu thế trước mặt bốn người đẹp liền lập tức vung tay:
- Cô bán hàng, cứ mỗi bộ quần áo là ba đôi giày, đều phải là hiệu nổi tiếng đấy.
- Ha ha! Tôi cũng vậy. Bốn em mỗi người ba bộ quần áo cộng thêm ba đôi giày, thêm cả phụ kiện, áo ngực đi kèm …cũng mua hết.
Diệp Phàm vẫn nhẹ nhàng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia không hề nháy mắt.
Người đàn ông kia không dám hó hé nữa, sắc mặt chuyển thành màu tím bầm.
Nửa tiếng sau, mười mấy bộ quần áo cùng với giày dép được đóng gói đầy đủ hết sức đẹp mắt nằm chất đống trên quầy tính tiền.
Người đàn ông tên là Vương Hồng kia khổ sở móc ví ra đếm tiền, mỗi lần đếm xong một tờ, Diệp Phàm cảm giác má y lại nảy lên một lần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Sau khi tính tiền xong, người đàn ông và cô ả kia cũng không vội đi, nhìn chằm chằm vào đám người Diệp Phàm để xem bọn họ làm sao.
Vương Hồng đau lòng nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, thầm nghĩ, "Mẹ kiếp! Đời chưa bao giờ đau như thế này. Toàn bộ số hàng này cũng phải gần vạn đồng."
" Báo hại ông mày phải xài đến gần ba bốn vạn đồng thì cũng phải cho con dế nhũi mày ngâm nước chứ".
Diệp Phàm cười nhẹ vỗ vai em gái:
- Không có chuyện gì đâu, anh trai có tiền mà.
Đang định lấy ví ra để trả tiền thì có tiếng chuông điện thoại vang lên.
- Anh Diệp, còn đang ở Kim Mã sao, có phải ở phòng đồ nữ không?
Lô Vỹ hỏi.
- Thằng ranh này đúng là thần thám a! Làm sao biết tôi ở phòng đồ nữ của Kim Mã?
Diệp Phàm ngạc nhiên, không hiểu vì sao Lô Vỹ lại biết được mình đang ở đâu.
- Hắc hắc! Sắp h rồi đấy.
Nói xong liền cúp điện thoại.
- Thằng ranh này.
Thần thần bí bí làm cái gì cơ chứ?.
Diệp Phàm càu nhàu một câu, nhìn sang đôi nam nữ kia vẫn chưa đi, đoán chừng là còn chờ để chứng kiến mình đau lòng móc tiền.
Hắn khẽ mỉm cười:
- Đừng lo lắng. Tôi không chạy đi đâu, ha ha.
Diệp Phàm thuận miệng nói với Vương Hồng rồi lấy tiền ra, vừa lúc đó thì có một người đàn ông trung niên mặc âu phục cầm điện thoại tiến vào.
- Quản lý, ngài tới rồi!
Hai nhân viên báng hàng đang viết phiếu tính tiền thấy người đàn ông kia thì lễ phép cúi chào.
- Cô vừa bảo Diệp Phàm tiên sinh ở đâu?
Người đàn ông kia hỏi.
- Chính là vị tiên sinh này.
Một nhân viên bán hàng chỉ vào Diệp Phàm khẽ nói.
- Diệp Phàm tiên sinh, ngài khỏe chứ, tôi là quản lý Lô Thiên Hạo của Kim Mã.
Những đồ mà ngài mua hôm nay, tôi thay mặt cho Lô thiếu gia tặng toàn bộ.
Đây là thẻ ngọc của cửa hàng Kim Mã, sau này tới đây mua đồ sẽ được giảm giá hai mươi phần trăm.
Chỉ cần tới chỗ nào của tập đoàn Kim Mã Thủy Châu thì cơ bản cũng thế.
Lô Thiên Hạo cung kính đưa cho Diệp Phàm một tấm thẻ màu xanh ngọc.
- Lô Vỹ! Thằng ranh này dám bỡn mình, biết sớm để mình chọn luôn mười mấy bộ, ha ha!
Diệp Phàm cười cười, cũng không khách khí nhận lấy tấm thẻ ngọc gật đầu
: - Cám ơn!
Nói xong hắn quay sang cười với Vương Hồng:
- Ha ha, thật xin lỗi, mấy bộ quần áo này lại được tặng rồi. Biết sớm để tôi chọn luôn vài chục bộ, đồ của thằng em tặng thật là thoải mái a. Người anh em, trở về cố gắng cho vợ mặc đẹp vào nhé.
Nói xong hắn mặc cho Vương Hồng, Mỹ Quyên đứng há hốc mồm rồi nghênh ngang rời đi.
Bốn cô bé hôm nay coi như hoàn toàn mù mịt, riu ríu theo sau Diệp Phàm trở lại trên xe vẫn chưa hồi phục tinh thần.
- Này, anh trai Tử Y, Lô Vỹ là ai a! Quá trâu bò rồi. Chắc là ông chủ lớn phải không? Quần áo này mỗi người chúng em lấy một bộ thôi, còn để lại cho Tử Y mang về cho người trong nhà mặc đi.
Phạm Phiêu Phiêu ngưỡng mộ, tuy nhiên cô vẫn biết lấy nhiều thứ quá như vậy là không tốt.
- Ha ha! Là anh em kết nghĩa của anh.
Diệp Phàm cười nhẹ.
- Không có chuyện gì! Quần áo của các em cũng là do nó tặng. Đến lúc gặp nó cứ chào một tiếng anh Vĩ là nó vui rồi.
.