Quan Thuật

chương 1626: tôi tự có biện pháp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Xe cảnh sát là cái thá gì! Bây giờ cái gì chẳng có hàng giả. Giả xe cảnh sát ở đâu mà chẳng có.

Triệu Thiết Hải hừ một tiếng, nhìn Dương Lương Dân một cái, mắng:

- Còn dám hé răng, không thành thật như vậy! Bọn trộm cắp thời đại này gan to bằng trời rồi. Để ông cho vài chiêu để gã im lặng một chút, thật là phiền quá đi!

Một cấp dưới của Triệu Thiết Hải vừa nghe thấy liền bước lên phía trước đánh cho đồng chí Dương Lương Dân vài quả không khách khí.

Mỗi người trong nhóm cảnh sát hình sự ở trên Sở tỉnh đều là người giỏi, xuống tay vô cùng tàn nhẫn, hơn nữa tất cả đều là ở những chỗ không nên xuống tay. Sau một trận thượng cẳng chân hạ cẳng tay, nhóm cảnh sát huyện Lang Đình rốt cuộc không ai dám hé răng nữa.

- Thiết Hải, anh đi hỏi Cục trưởng Tằng Hoa của Nam Lĩnh, điều tra ra chứng cứ xác thực rồi tiếp nhận vụ này.

Diệp Phàm nói.

- Em đã cử người đi lấy rồi, chuẩn bị cả hai tay mà! Điều này, muốn chỉnh người cũng cần phải có chứng cớ đầy đủ phải không nào? Cái này gọi là gì nhỉ, chúng ta đều làm việc theo pháp luật mà!

Triệu Thiết Hải cười trộm nói.

- Thật có năng lực, không uổng công ở trên Sở tỉnh.

Diệp Phàm liếc xéo cái gã đang tự đắc một cái, cười nói.

- Đó là đương nhiên, Trưởng phòng Triệu của chúng tôi bây giờ trên Sở tỉnh rất oai phong rồi, là trụ cột của đội Cảnh sát Hình sự mà.

Lúc này, một cấp dưới liếc Diệp Phàm một cái, nịnh bợ Triệu Thiết Hải.

- Rất tốt, rất tốt! Có tiến bộ!

Triệu Thiết Hải giơ tay vỗ vai gã cảnh sát hình sự kia, chỉ vào Diệp Phàm giới thiệu cho đội cảnh sát hình sự:

- Tất cả mọi người hãy nhớ kỹ cho ông đây, vị này chính là đồng chí Phó bí thư Thành ủy Diệp Phàm, cũng là đại ca của Triệu Thiết Hải tôi. Các anh em sau này nhìn thấy Bí thư Diệp thì phải kính trọng biết chưa? Phải kính trọng hơn cả đối với tôi mới được!

- Vâng!

Đội cảnh sát vừa nghe là Bí thư Diệp của tỉnh thành liền lập tức đứng nghiêm, chào theo tiêu chuẩn của cảnh sát, miệng hô:

- Xin chào thủ trưởng!

- Ha ha, hạ xuống đi, hạ xuống đi! Ở đây cứ thoải mái một chút.

Diệp Phàm xua xua tay, tuy nhiên vẫn bắt tay với các đồng chí, miệng nói các anh vất vả rồi.

- Mấy thằng đần độn, một chút việc nhỏ cũng làm không xong! Những mười người còn không làm gì nổi hai thằng.

Ngu ơi là ngu!

Đồng chí Bí thư huyện ủy Lang Đình Tống Cương tức giận đến nỗi suýt chút nữa nói không rõ ràng.

- Cũng thật là, không biết Dương Lương Dân làm cái gì nữa? Đường đường là một Cục trưởng, cuối cùng còn bị người ta tra khảo, trở thành tên trộm bị người ta đánh, mặt mũi bầm dập còn không chỗ khiếu nại.

Phó chủ tịch huyện Mã Phó thản nhiên hừ nói.

Y nhìn Tống Cương một cái nói:

- Nhưng, việc này cũng lạ! đội Cảnh sát Hình sự Sở tỉnh làm sao lại tới đúng lúc như vậy. Phải chăng Dương Lương Dân trúng kế, người ta sớm giăng bẫy rồi.

Tuy nhiên, Phó chủ tịch huyện Mã khi nói những lời này vẫn có nét gì đó vui vẻ lộ ra bên ngoài. Tuy nói y, Dương Lương Dân và Tống Cương đều là thành viên cốt cán của tổ chức nhưng bên trong cũng tồn tại mâu thuẫn.

- Việc này cũng có chút kỳ quái, tuy nhiên, nếu nói bọn họ đã giăng bẫy từ trước thì không thể nào. Chẳng lẽ thằng nhóc kia lại có thể biết bấm đốt ngón tay tính trước hay sao, chắc là không có khả năng. Nhưng có người để lộ tin tức thì cũng là điều khó nói.

Tống Cương cau mày, hừ nói.

- Để lộ tin tức à, hẳn là không có khả năng. Diệp Phàm ở tỉnh thành, đất Nam Lĩnh này chắc mới đến lần đầu, làm sao có thể có tai mắt cài trong mạng lưới của chúng ta được.

Đồng chí Mã Phó lắc đầu.

Y nhìn Tống Cương một cái, nói:

- Tuy nhiên bây giờ nói những lời này đều vô dụng. Dương Lương Dân không đỡ được trận này rồi.

Triệu Thiết Hải của Sở tỉnh rõ ràng là đến để chống lưng cho Diệp Phàm. Có bọn họ nhúng tay vào thì việc này sẽ khó làm.

Việc cấp bách vẫn là khẩn trương cứu Trương Mạo Lâm ra mới được. Bằng không, tôi nghe nói mỗi người trong đám trên Sở tỉnh đều như sói như hổ.

Những cảnh sát hình sự này, đến chuyện giết người cũng dám làm thì còn có việc gì mà không dám làm. Nếu đánh Trương Mạo Lâm thành tàn phế thì phiền phức to.

- Cứu ra như thế nào? Mặt mũi Tống Cương tôi trên tỉnh tính cái rắm gì!

Tống Cương tức giận hừ một tiếng.

- Bí thư Tống, dù sao cũng phải nghĩ cách gì đó phải không nào? Thật sự không được thì tôi thấy để Bí thư Điền ra tay mới được. Suy cho cùng, dù Sở tỉnh có như thế nào thì cũng phải nể mặt Bí thư Điền phải không nào? Cường long cũng khó đấu địa hổ mà!

Phó chủ tịch huyện Mã nói.

- Không thể tiếp tục tìm Bí thư Điền nữa, người ta là lãnh đạo lớn, sao có thể chuyện gì cũng đi làm phiền ông ta được.

Tống Cương lắc đầu.

- Tôi thấy việc này chủ yếu là ở ông già họ Phạm ở thôn miền núi kia. Nếu bọn họ không gây chuyện nữa thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được.

Phó chủ tịch huyện Mã nói.

- Anh nói là đi thuyết phục Phạm gia sao?

Tống Cương có vẻ suy nghĩ, gật đầu. Tuy nhiên, hắn ngẫm nghĩ một chút còn nói thêm:

- Chỉ e không dễ làm đâu! Diệp Phàm ở trong nhà hắn. Người nhà họ Phạm dám làm như thế, chẳng qua là có Diệp Phàm làm chỗ dựa. Bằng không, tôi còn không tin cái lão già kia lại dám thả rắm kìa.

- Mặc kệ là được hay không được, cứ phải đi thử trước đã. Thật sự không được thì cũng phải dọa bằng được lão già họ Phạm ấy mới được. Lẽ nào lại không được? Người nhà Phạm gia bọn họ dù sao cũng phải ở lại lâu dài tại huyện Lang Đình của chúng ta, đắc tội với thổ địa đất này, tôi xem bọn họ thật có gan chó đấy phải không?

Phó chủ tịch huyện Mã sẵng giọng nói.

- Việc này anh bảo Lương Dân đi làm là được rồi.

Tống Cương gật đầu.

- Chúng ta đến giảng hòa trước. Nếu ông già Phạm gia đó không nghe, chẳng phải trên huyện có mấy vị đại ca sao, điều một người đi đến nhà lão Phạm một lần không phải là ok rồi à. Dân chúng bây giờ sợ nhất là mấy tay anh chị loại này.

Phó chủ tịch huyện Mã nhếch một bên mép cười đểu.

- Ha ha ha, cũng vẫn là anh chàng họ Mã này giỏi tháo vát...

Tống Cương chợt cười lên, nhìn Phó chủ tịch huyện Mã một cái, nói:

- Lương Dân đến hỏi đồng chí trên Sở tỉnh đòi người là đúng rồi, bởi vì vụ án này phát sinh ở huyện Lang Đình, do phòng Công an huyện Lang Đình thụ lý vụ án cũng là hợp pháp hợp lý.

- Diệu kế, đúng đúng, bảo Dương Lương Dân dẫn người đi đòi người. Sở tỉnh chỉ đến có mười mấy người, còn chúng ta bên này người đông áp đảo.

Phó chủ tịch huyện Mã cười nói.

Đương nhiên, ông già Phạm gia có Diệp Phàm chống lưng cho nên vẫn một giọng điệu kiên quyết không chịu hòa giải.

Còn mấy tay anh chị mà Dương Lương Dân cử xuống huyện dẫn theo một đám người du thủ du thực vừa tới nhà Phạm Gia nạp mạng thì lại bị Trần Quân thi triển một phen quyền cước.

- Đại ca, chỉ mấy tên vớ vẩn này không có vị gì cả?

Trần Quân thản nhiên lắc lắc đầu.

- Những người này chỉ là mấy tên lâu la đánh tiên phong thôi.

Diệp lão đại thản nhiên hừ một tiếng.

- Anh nói là còn có người làm chủ à? –

Trần Quân cũng không ngu, đảo mắt là hiểu ra ngay.

- Bọn chúng muốn ép lão Phạm cho xong việc.

Diệp Phàm hừ nói.

- Cả ngày quấy nhiễu thế này cũng không tốt.

Trần Quân nhíu mày lại.

- Hừ! Nham hiểm thật! Nếu bọn chúng đã dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy, hãy ra tay không thương tiếc giết một con gà cho tất cả mọi người cùng xem. Tôi muốn các tay anh chị ở Lang Đình này biết rằng lão Phạm ở thôn Hạo Sơn này không dễ bắt nạt.

Trên mặt Diệp Phàm hiện lên nét độc ác.

- Dọa khỉ!

Trần Quân gật gật đầu.

- Giao cho Thiết Hải làm. Những người này đều lăn lộn ở thị trấn, nhất định có tiền án tiền sự. Còn nữa, điều tra thử xem, tất cả tội trạng tổng hợp lại tính trên đầu bọn chúng, cho mấy đứa vào tù để tôi xem bọn chúng còn dám đến gây rối nữa hay không!

Diệp Phàm nói sẵng, giọng đầy hách dịch.

Tốc độ làm việc của Triệu Thiết Hải đúng là không chậm chút nào, mới chưa đến nửa ngày đã đưa một vị đại ca vào nhà đá bóc lịch.

Theo chứng cứ thu thập được, hai kẻ cầm đầu đúng là hạng chuyên đi ức hiếp người khác, chỉ cần dựa vào những chứng cớ này thì cho đi ăn cơm tù vài năm đều không thành vấn đề.

Cứ như thế, những tên du thủ du thực ở huyện Lang Đình đều hiểu được điều này, vì thế lão Phạm trở nên nổi tiếng rồi.

Chắc hẳn sau này người nhà Phạm gia ra đường đều có thể đi ngang được rồi.

Tuy nhiên, buổi sáng ngày hôm sau Dương Lương Dân dẫn theo mấy chục cảnh sát hỏi Triệu Thiết Hải đòi người. Triệu Thiết Hải tất nhiên sẽ không thả người, không ngờ hai bên lại giằng co tại nhà khách cảnh sát Sở tỉnh.

- Ha ha, rất hay, rất náo nhiệt.

Ở chỗ Kiều Báo Quốc, Tằng Hoa thản nhiên cười nói.

- Nhìn thấy khả năng của em rể tôi chưa?

Kiều Báo Quốc liếc xéo Tằng Hoa một cái, thản nhiên mỉm cười.

- Có chút thủ đoạn, chắc là Tống Cương không xong rồi, không thể không đi tìm Điền Chí Không.

Tằng Thu Lâm sẵng giọng nói.

- Không xong thì càng tốt, chỉ sợ hắn không đi làm thôi.

Tằng Hoa thản nhiên nói.

- Nhất định sẽ đi!

Kiều Báo Quốc nói.

Không lâu sau, điện thoại của Tằng Hoa reo lên, vang lên giọng nói của Diệp Phàm:

- Bí thư Tằng, phòng Công an huyện Lang Đình các anh thật sự muốn can thiệp vào việc chấp pháp của Sở tỉnh phải không?

- Chuyện gì vậy, thưa Bí thư Diệp, tôi chưa được rõ ạ. Xin Bí thư Diệp cứ nói cụ thể ạ!

Tằng Hoa nhìn Kiều Báo Quốc một cái, nói.

Sau khi nghe xong lời Diệp Phàm nói, Tằng Hoa nói:

- Tôi lập tức gọi điện thoại cho Dương Lương Dân, bảo hắn thu người về.

- Bảo anh ra lệnh phải không nào?

Kiều Báo Quốc nói.

- Ừ, tôi lập tức đuổi lũ người của Dương Lương đi.

Tằng Hoa nói.

- Chỉ là một con nhặng, đuổi đi cũng tốt.

Kiều Báo Quốc thản nhiên hừ một tiếng.

Không lâu sau, Dương Lương Dân nhận được điện thoại của Tằng Hoa. Thằng nhãi này sau khi lầm bầm vài câu đành rút người về. Điền Chí Không quả nhiên ra tay, yêu cầu Triệu Thiết Hải đem hồ sơ vụ án giao cho phòng Công an huyện Lang Đình xử lý. Triệu Thiết Hải tất nhiên không chịu.

Tuy nhiên, Điền Chí Không cũng rất có năng lực, không ngờ đã khiến đồng chí Phó bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Bách Hiểu Lý gọi điện thoại cho Triệu Thiết Hải.

Nhìn thấy Triệu Thiết Hải nhăn nhíu mặt mày, Diệp Phàm đột nhiên nói:

- Đồng ý với Bách Hiểu Lý chuyển Trương Mạo Lâm cho phòng Công an huyện Lang Đình xử lý. Đương nhiên, tài liệu và chứng cớ các anh không cần chuyển cho bọn hắn.

- Như vậy sao được, bọn chó này, chúng ta lập tức trình lên Viện Kiểm Sát.

Triệu Thiết Hải lắc lắc đầu, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:

- Vả lại, làm như vậy thì chúng ta mất mặt quá. Không nên không nên! Đắc tội với Bách Hiểu Lý thì đắc tội, Triệu Thiết Hải này sao phải sợ hắn.

- Không sao đâu, cậu đồng ý với hắn ta là được, tôi tự có biện pháp.

Diệp Phàm hừ mấy tiếng.

- Có biện pháp?

Triệu Thiết Hải vẻ mặt khó hiểu nhìn Diệp Phàm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Đúng vậy, tôi muốn làm cho Điền Chí Không đích thân đưa Trương Mạo Lâm vào nhà giam.

Diệp Phàm sẵng giọng nói.

- Sao như thế được, Diệp lão đại? Điền Chí Không nhất định sẽ ra tay giúp Trương Mạo Lâm cho thấy là có người thông đồng với hắn. Điền Chí Không dù sao cũng là Bí thư Địa ủy, là một lãnh đạo cấp cao vùng biên giới, ở Tỉnh ủy nhất định cũng có lãnh đạo ủng hộ. Trừ phi Bí thư Diệp có thể khiến Bí thư Tề lên tiếng thì còn được. Điều này lại càng không thể, một việc nhỏ như vậy lại đi làm phiền Bí thư Tề, thật không đáng!

Triệu Thiết Hải một mực lắc đầu.

- Ha ha, Thiết Hải đừng nóng vội như thế, cậu đi chuyển người trước, chứng cớ của tôi đợi lát nữa sẽ đến ngay rồi, Trương Mạo Lâm sẽ không chạy thoát được đâu.

Diệp Phàm thản nhiên cười cười.

- Nói rõ hơn đi, Diệp lão đại. Cái này, bằng không sẽ sốt ruột lắm!

Triệu Thiết Hải nói.

- Đã nói với cậu sẽ đến ngay thôi mà, chắc là buổi tối là đến.

Diệp Phàm cười nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio