Đột nhiên, Tô Lâm Nhi cầm chén ly rượu trên tay ném mạnh về phía chiếc bàn trà, hừ nói:
- Không cần, chuyện báo về cho ông già ở nhà cũng không cần thiết nữa. Chuyện của em trai tôi, tôi sẽ tự mình ra tay, không cần dùng vũ lực, Tô Lâm Nhi tôi tự có biện pháp. Tôi muốn gã Chủ tịch thành phố Diệp này quỳ xuống đất cầu xin Tô Lâm Nhi tôi tha thứ.
- Thưa tiểu thư, như thế này thì phải chịu đựng tới khi nào.
Nếu để cho ông chủ biết tiểu thư ở bên cạnh phải chịu ấm ức thì Trưởng ban bảo an tôi chính là không làm tròn bổn phận.
Cao Tiềm có chút bất mãn.
- Yên tâm, người trong nhà sẽ không biết được đâu.
Tô Lâm Nhi xua xua tay, ngẫm nghĩ một chút rồi nói với Tô Quý Tài đứng bên cạnh:
- Chú Quý Tài, chú hãy lên danh sách các nhân vật có máu mặt ở thành phố Hải Đông. Nguồn:
- Thưa tiểu thư, cái này để làm gì ạ?
Tô Quý Tài có chút khó hiểu nhìn Tô Lâm Nhi.
- Trước kia nói kết bè kéo cánh đối phó một người, tôi sẽ đổi thành kết hợp đối phó đi, tin chắc rằng Tô Lâm Nhi tôi còn có người nể mặt. –
Tô Lâm Nhi đột nhiên nghiêm mặt hừ nói.
- Kết hợp...
Tô Quý Tài nhắc lại một câu, thoáng cái đã hiểu ra, cười nói:
- Vẫn là tiểu thư có biện pháp hay. Người có tiếng ở Hải Đông rất nhiều, chỉ cần chúng ta lôi kéo được một phần ba thành viên, tin chắc rằng sau này làm chuyện gì thì tên họ Diệp kia cũng làm hỏng bét hết. Chủ tịch thành phố đã là cái thá gì. Đến lúc đó không làm ăn được gì nói không chừng còn phải cuốn gói tủi nhục mà cút đi. Đây là kết cục của những kẻ đắc tội với Tô gia chúng ta.
- Cuốn xéo, không, hắn tuyệt đối không chấp nhận cuốn xéo đâu. Chú Quý Tài à, chú không biết bọn quan chức trong thể chế đâu. Bọn chúng còn coi trọng mũ quan hơn bất cứ thứ gì. Đến lúc đó, hi hi...
Một tràng cười dài của Tô Lâm Nhi vang lên, tiếng cười tương đối dễ nghe chứ không hề chói tai chút nào.
Buổi tối, Phạm Cương lái xe đón Diệp Phàm đến ngôi chùa Hàn Lâm của địa phương.
Chùa Hàn Lâm cũng có chút danh tiếng ở thành phố Hải Đông, chắc là bởi vị trí nằm ở nơi quá hẻo lánh nên tất nhiên là đình chùa vắng vẻ, hương khói ảm đạm.
Bước xuống xe, dọc theo một đường hẹp quanh co bằng đá non dẫn thẳng tới phía rừng cây, đi gần ba cây nữa thì cuối cùng cũng nhìn thấy một góc mái cong cong. Trên một đỉnh góc mái cong còn treo một ngọn đèn đang đung đưa trong gió lạnh, trông như có thể rơi bất cứ lúc nào.
- Thằng nhóc này cứ úp úp mở mở, đêm hôm khuya khoắt bảo tôi đi viếng chùa miếu là có ý gì hả?
Diệp Phàm nhìn nhìn ngọn đèn đáng thương kia, quay đầu hỏi Phạm Cương
- Đại ca thấy cái chùa này nát hay không nát? Đường khó đi hay không khó đi?
Phạm Cương ra vẻ đứng đắn nói.
- Tất nhiên là nát rồi, đường nhựa cũng không vào được trong chùa thì có ích gì, chắc là chẳng có mấy ma nào chịu mò đến nơi này thắp hương đâu?
Diệp Phàm thản nhiên nói, liếc nhìn quanh mình một cái, nói:
Tuy nhiên quang cảnh quanh đây cũng có chút lạ mắt, có chút đặc biệt. Buổi tôi thì khó nhìn lắm, nếu đến lúc ban ngày thì nhất định sẽ nhìn rõ hơn.
- Đúng vậy, thực ra chỗ này tuy hơi hẻo lãnh nhưng có nhiều ưu thế hơn so với những đình chùa nổi tiếng khác.
Lúc trước vừa đến đây, em đã phát hiện ra nơi này làm cho người ta tương đối thoải mái. Hơn nữa, trước khi trở về, nghe nói đại ca có thể sẽ đến Hải Đông, em liền để ý đến cái chùa Hàn Lâm này.
Cùng với mấy tên cấp dưới tuần tra xung quanh nơi này, bất ngờ tôi phát hiện ra một bí mật. Phía sau núi chùa Hàn Lâm này đều có cỏ tranh mọc dài bao trùm hết cả vách đá.
Bên trên lại còn khắc nét chữ của danh nhân, hơn nữa lại còn có hình vẽ kỳ quái, em xem không hiểu.
Phạm Cương có vẻ hơi tự đắc nói.
- Cậu bảo tôi đến là muốn khai thác, phát triển, có khi còn có thể phát triển du lịch, lấy ngôi chùa này làm trọng tâm à?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Vậy thì còn tùy ở đại ca rồi. Nhưng mảnh đất này rất hẻo lánh, nếu thật sự muốn khai thác, phát triển thì chắc là đầu tư không phải ít đâu.
Phạm Cương nói.
Đi vào trong chùa thì thấy chùa cũng không có gì đặc sắc: cửa chùa nát đến độ có thể nhìn từ ngoài vào trong, thềm đá ngay giữa cửa chùa còn mọc đầy cỏ xanh, thiếu chút nữa thì đến đá cũng không nhìn thấy nữa.
- Xem ra, tất cả nhà sư ở đây đều là sư Đại Lãn. Mỗi ngày làm gì, ngủ cho đẫy vào, đến hóa duyên còn không đi? Khó trách ảm đạm như thế, đình chùa như thế! Haizz!
Diệp Phàm thản nhiên thở dài, ấn tượng lần đầu tiên đối với chùa Hàn Lâm này là vô cùng tệ.
- Lời nói của thí chủ đã sai rồi!
Lúc này, giọng nói của một nhà sư vang lên từ trong cửa chùa.
- Là đại sư Thanh Y ạ, đại sư, xin chào ngài! Hậu bối Phạm Cương đêm khuya tới chơi, thật ngại quá, đã quấy rầy rồi, xin đại sư thứ lỗi!
Thằng nhãi Phạm Cương này bất ngờ trang trọng hẳn lên, vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Có bằng hữu từ phương xa tới, rất hân hạnh!
Giọng nói kia lại vang lên, cùng với đó là két một tiếng, cánh cửa chùa từ từ được mở ra.
Dưới đôi mắt chim ưng, Diệp Phàm nhìn thấy một khuôn mặt nhăn nheo, khoác trên người chiếc áo cà sa như các hòa thượng trong hội Phật giáo Trung ương.
Đứng bên cạnh còn có hơn mười nhà sư, già có trẻ có. Có người còn chưa đến mười tuổi, có người năm sáu mươi, thậm chí có người còn bẩy tám mươi tuổi, trung niên cũng có mấy người.
Ngôi chùa đổ nát này, số người cũng không ít. Diệp Phàm vốn nghĩ rằng chỉ có vài ba nhà sư là cùng.
Tuy nhiên, Diệp lão đại nhủ thầm trong lòng rằng không biết những nhà sư này lấy tiền ở đâu mà chi tiêu ăn mặc như thế?
Hơn nữa, Diệp Phàm cảm thấy lão hòa thượng Thanh Y này có chút kỳ quái. Người ta bình thường đều mặc áo cà sa màu vàng hoa văn đỏ, sao ông ta lại mặc áo cà sa màu xanh. Diệp Phàm tròn xoe mắt không tránh được sự phát hiện của sư phụ Phí Phương Thành. Sư phụ Phí cũng mặc một chiếc áo cà sa màu xanh.
- Đại sư, vị này chính là Chủ tịch thành phố Diệp của thành phố Hải Đông chúng ta.
Phạm Cương vẻ mặt trang trọng, giới thiệu Diệp Phàm với hòa thượng Thanh Y.
- Là Chủ tịch thành phố Diệp đến à, vào trong ngồi nhé!
Đại sư Thanh Y chìa tay mời nhưng cũng không mấy nhiệt tình, đến từ "mời" cũng không nói.
Điều này càng khiến Diệp Phàm cảm thấy kì lạ. Bình thường các sư trụ trì chùa khi thấy Chủ tịch thành phố đến còn vui mừng không kịp.
Bởi vì Chủ tịch thành phố chính là thần tài, khi phục vụ cho Chủ tịch thành phố thấy thoải mái một chút, chỉ cần mở miệng nói một câu thì chùa đã có ngay mấy triệu để tu bổ sửa sang.
Đại sư Thanh Y này thật cổ quái, đối với mình rất lãnh đạm, không nhiệt tình cũng không thờ ơ, hình như là không thiếu tiền. Nhưng ngôi chùa này thì quả thực rất cũ nát, không thể nào có chuyện chùa thì nghèo mà sư trụ trì lại giàu được.
- Thưa đại sư, diện tích của nhà chùa thật là rộng đấy!
Diệp Phàm liếc nhìn xung quanh một cái, phóng tầm mắt nhìn ra tường bao, không biết lớn nhường nào.
- Ha ha, phòng ở cũng không ít nhưng đều khá cũ nát rồi.
Đại sư Thanh Y thản nhiên cười cười, phong thái vô cùng bình tĩnh.
"Cũ nát, căn bản chính là một loạt phòng ổ chuột, chắc là bên trong chuột ở thàng tổ." – Diệp Phàm thầm oán ông sư này một tiếng, miệng nói:
- Tôi thấy phạm vi rộng như thế này, các đại sư trong chùa đi hóa duyên thập phương thì có thể tu sửa một chút. Chùa Hàn Lâm hoàn toàn có thể trở thành chùa lớn có thể so sánh với ngôi chùa lớn đệ nhất ở thành phố Hải Đông như Chùa Kim Mã.
- Ha ha, tranh giành cái danh đệ nhất vô dụng ấy làm gì? Người sống trong đời, cứ tự tại thoải mái mà sống. Đệ nhất thì đã sao? Vả lại cũng bởi vì nơi này thanh tịnh nên mới yêu thích, nếu làm ầm ĩ lên thì còn có vị gì?
Đại sư Thanh Y thản nhiên cười,
Làm Diệp lão đại cảm giác nhất định là không ăn được nho nên bảo nho chua thôi. Làm gì có trụ trì nào ngại tiền nhiều sẽ làm khói hương nghi ngút, đây là kiểu logic gì vậy, sao có thể như thế được?
- Thưa đại sư, ý của Chủ tịch thành phố Diệp là muốn khai thác phát triển chùa Hàn Lâm. Tôi đã tới chùa Hàn Lâm vài lần, cảm giác rất dễ chịu. Với lại tôi phát hiện có rất nhiều chữ trên vách đá sau đằng sau chùa. Đại sư có thể cho biết đấy là cái gì không?
Phạm Cương nói.
- Cậu cũng nhìn thấy rồi à, đúng vậy đúng vậy!
Đại sư Thanh Y thản nhiên cười nói, khiến cho Phạm Cương và các nhà sư khác không hiểu gì cả.
- Phạm Cương, đại sư chắc đã sớm phát hiện các chữ phía sau chùa.
Diệp Phàm đứng ở một bên thản nhiên cười nói.
- Đúng vậy!
Đại sư Thanh Y gật đầu nói:
- Tôi đã phát hiện ra từ mười mấy năm trước rồi.
Để bảo vệ các chữ đó, tôi đã đắp một ít cỏ lên, từ từ mọc thành thảm cỏ như bây giờ.
Nhiều năm như vậy trôi qua, những chữ này chắc là không còn nhiều người biết. uy nhiên, trước kia vốn cũng mọc đầy rêu nấm linh tinh, chẳng qua sau này tôi đắp thêm vài thứ lên thôi.
- Đại sư nhất định là đọc được những chữ này rồi?
Diệp Phàm cũng hiếu kỳ, cười nói.
- Không đọc được!
Đại sư Thanh Y lắc đầu.
- Không đọc được thì đại sư che lại làm gì? Biết đâu chỉ là do một vài người vẽ lung tung lên?
Phạm Cương ánh mắt có chút khó hiểu nhìn đại sư Thanh Y.
- Không phải vậy!
Đại sư Thanh Y lắc đầu nói:
- Tuy nói không biết, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự hấp dẫn từ những chữ viết này. Người ta nói chưa từng ăn thịt lợn nhưng cũng từng nhìn thấy lợn chạy. Nhìn nhiều rồi thì tự nhiên có thể cảm giác được thần thái của nó.
- Nếu đại sư không ngại thì tôi muốn mời mấy nhà khảo cổ đến kiểm chứng một chút, nếu có nguồn gốc đặc biệt gì đó, tôi nghĩ có lẽ sẽ là vật bảo đảm quý giá nhất được khai quật của chùa Hàn Lâm.
Hơn nữa, một khi chứng thực, danh tiếng của chùa Hàn Lâm sẽ tự truyền ra. Thành phố sẽ đưa chùa Hàn Lâm trở thành hạng mục du lịch trọng điểm.
Diệp Phàm mở miệng, bởi vì hắn cảm giác thằng nhãi Phạm Cương này có chút kì lạ.
Tự nhiên lại cứ nháy mắt với mình lia lịa, thầm nhủ thằng nhóc này rốt cuộc muốn làm gì, cứ như luôn xúi mình khai thác phát triển chùa Hàn Lâm vậy.
- Kiểm chứng?
Đại sư Thanh Y sau khi nói nhắc lại một câu liền trầm ngâm, rõ ràng là không muốn khai thác, phát triển.
- Đại sư, đề nghị này của Chủ tịch thành phố Diệp không tồi chút nào.
Phạm Cương có chút nóng ruột nói.
- Tôi biết Chủ tịch thành phố có ý tốt, tuy nhiên, cứ như vậy chẳng phải sẽ không thể yên tĩnh được nữa.
Đại sư Thanh Y trầm tư suy nghĩ một hồi nói.
- Thôi đi Phạm Cương, chúng ta không nên vì lý do gì mà làm hỏng sở thích của đại sư.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Đại sư, ngài quá ích kỉ rồi.
Phạm Cương đột nhiên xen mồm tuôn ra một câu khiến tất cả mọi người lập tức ngây ra như phỗng.
- Phạm Cương, sao lại có thể ăn nói như thế?
Diệp Phàm nghiêm mặt lại, nhắc nhở Phạm Cương.
- Ha ha, cậu thích nói tôi thế thì tùy, bản thân tôi tâm cứ vô tư mà sống.
Đại sư Thanh Y thản nhiên nói, cũng không có vẻ gì là tức giận. Diệp Phàm thực ra thầm khâm phục phương diện trình độ tu dưỡng của đại sư.
- Đại sư, thế nào là vô tư mà sống?
Nói đến đây, Phạm Cương giơ tay chỉ vào bảy tám nhà sư mặc quần áo cũ nát nói:
- Đại sư, ngài chỉ lo sự yên tĩnh của riêng mình mà quên đi rằng ngài còn là trụ trì của chùa Hàn Lâm.
Thân làm trụ trì mà không làm cho chùa hưng thịnh được, khiến cho cuộc sống của các sư sãi trong chùa có thể trở nên tốt đẹp hơn mới là việc ngài lên làm.
Ngài nghĩ thử xem, chùa Hàn Lâm này cũ nát đến mức sắp sụp đổ rồi. Nếu không xoay tiền tu sửa thì chùa còn có thể duy trì tồn tại được mấy năm nữa?
Chẳng lẽ muốn đợi đến khi tất cả các gian phòng của các ông sụp đổ hết mới nghĩ đến việc cải tạo sao? Hơn nữa, đại sư chỉ vì một chữ "tĩnh" của riêng bản thân mình mà không để tâm đến tất cả thành viên trong chùa.
Ngài nhìn bọn họ xem, đến cái mặc cũng là áo cũ, cái ăn thì lấy đâu ra mà ngon lành được, Phạm Cương tôi rất hoài nghi. Mặc dù nói các ngài tuân thủ ăn chay thanh tịnh, nhưng nếu có thể sống tốt hơn một chút thì sao không sống cho tốt hơn. Dù là ăn chay cũng có thể chú trọng hơn một chút phải không nào? Cho nên, tôi cho rằng chữ "tư" trong tâm đại sư đã quá nặng. Nếu đại sư cho rằng Phạm Cương tôi nói không đúng thì tôi xin nhận lỗi với ngài.