- Mẹ nó, dám đánh cháu tao, ông đây phải cho mày thấy!
Đồng Ngưu Thanh quay qua đầu tiên, đấm về phía Vương Nhân Bàng.
Cú đấm của Đồng Ngưu Thanh không phải tệ. Đồng Binh là do ông ta dạy, lần này muốn lấy huy chương vàng Olympic đấy.
- Mày thì tính cái rắm gì.
Vương Nhân Bàng đã bị chuyện của Tiếu Thập Lục Muội chọc giận, muốn trút giận nên mới đến Đồng gia võ quán.
Đó là một cú đấm mạnh mẽ, cú đấm này tương đối lợi hại, nhưng Vương Nhân Bàng này là một cao thủ bát đẳng tầng thức hai. Một nắm đấm vung qua, ma sát với không khí tạo nên âm thanh đáng sợ.
Đồng Nhất Thiết vừa thấy mặt biến sắc, hét lớn:
- Chú hai, chú ý, mai lui lại!
- Lui, cú đấm của ông đây mà lui được hay sao? Ngu ngốc!
Vương Nhân Bàng hừ lạnh một tiếng, quyền đã trực tiếp đụng vào nắm đấm của Đồng Ngưu Thanh.
- Aaaaaa....
Đồng Ngưu Thanh tuy thân thủ ngũ đẳng, nhưng sao có thể địch lại cao thủ bát đẳng. Thế nên đã trực tiếng bay thẳng vào tường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Cẩu tạp chủng, ông đây liều mạng với mày!
Đồng Ngưu Thanh hét lên, hung hăng như chú gà trống. Mặt mày xám tro, máu mũi chảy ròng ròng.
Thuận tay cầm chiếc ghế bên cạnh.
Ném thẳng vào đầu Vương Nhân Bàng. Tên này quả là muốn liều mạng, ai mà bị đập phải chắc là xong đời rồi.
Những người không biết võ, chẳng hạng như Đổng Tùng sớm đã ra ngoài, những người biết võ, ai nấy đều cầm vũ khí bao vây Vương Nhân Bàng.
- Đánh hội đồng à, ông đây thích lắm!
Vương Nhân Bàng vô cùng giận dữ, đưa chân đạp thẳng vào mông của một người trung niên. Tên này cướp chiếc côn trong tay lão quét qua đám đông.
Lách cách...
Gậy gộc chạm vào nhau vang lên tiếng chói tai, lập tức bảy tám người ngã xuống đất. Mấy người này là giáo viên dạy võ, bình thường chỉ là lừa thiên hạ kiếm tiền bằng những kỷ thuật cỏn con, chắc hẳn chỉ khoảng thân thủ nhị đẳng.
- Chém!
Đồng Nhất Thiết hai mắt đỏ lên. Cầm cây chiến đao dài khoảng một mét, gã ta nhảy lên cao chừng hai mét, trực tiếp bổ đao xuống đầu Vương Nhân Bàng.
- Mấy thứ đồ chơi con nít này à!
Vương Nhân Bàng cười một tiếng, đưa gậy lên đỡ, tiếng kim loại va chạm vào nhau, thanh đao Thanh Long bị Vương Nhân Bàng chặn lại. Khí thế, thực sự có chút dọa người.
- Tiếp tục!
Vương Nhân Bàng đánh rất sướng, dùng gậy đập về phía Đồng Nhất Thiết.
Bộp bộp bộp...
Côn vừa đánh xuống người Đồng Nhất Thiết, lão già này đã bị đánh cho lảo đảo, ngã xuống đất như chó gặm bùn. Vương Nhân Bàng nhanh chóng đá thêm một cước nữa, tiếng răng rắc vang lên, chắc chắn là tiếng xương đang gãy vụn.
- Bộp!
Con trai lớn của Đồng Nhất Thiết, cũng chính là Đồng Binh, người được Thủ tướng Khang gặp mặt, đấm lén, nện vào lưng Vương Nhân Bàng.
- Mày à, dám đánh ông mày, gãy tay!
Vương Nhân Bàng tức giận, đấm một phát về phía Đồng Binh, tiếng răng rắc vang lên-- chắc chắn là gãy rồi!
Chắc hẳn, lần này chiếc huy chương vàng Olympic của Đồng Binh chôn vùi dưới thủ đoạn độc ác của Vương Nhân Bàng.
- Đồng Binh!
Toàn bộ người của Đồng gia kêu lên, hung hăng đánh trả.
Vương Nhân Bàng căn bản không thèm trả lời, một cước đá Đồng Binh bay qua một góc nằm hôn mê. Tay cũng không chậm, cầm gậy khua tán loạn, tên này căn bản đang tìm cách trút giận.
Hơn phút sau, người trong phòng đều nằm xuống, vài đệ tử còn lại sớm đã bị dọa vỡ mật. Cả đám co ro núp ở xa xa, thấy Vương Nhân Bàng hét lên, vội vàng bỏ chạy tán loạn, lúc này ai nấy đều hạn sao cha mẹ chỉ sinh ra mình có hai chân chứ không phải bốn chân để chạy cho mau.
Đối với những người này, Vương Nhân Bàng căn bản chẳng có hứng thú. Gã bước đến trước tấm bảng Đồng gia võ quán, đưa tay ra đập, tấm bảng hơn hai trăm năm của Đồng gia kia đã vỡ vụn.
- Tao nhổ, dám chọc anh em của ông đây, không đáng! Phá tiệm! Chẳng chút bản lĩnh, đánh chẳng sướng!
Vương Nhân Bàng nhổ một bãi nước bọt xuống đất, xoay người bỏ đi.
Khi cảnh sát tới, đã thấy một đám người nằm trên nhà, võ quán bị đập không ra hình dáng gì.
Cảnh sát vội vàng cấp cứu cứu người, sơ tán người dân, vì tòa đại sảnh rất cao rất rộng kia đã sắp sập rồi.
Vì, tòa lầu này xây bằng gạch và gỗ, có hơn một trăm năm lịch sử, là tượng trưng của Đồng gia võ quán, đương nhiên không thể nào để bị phá hủy được.
- Đồng Vinh, lập tức bay đến Tây Tương tìm Bài Bang,.
Đồng Nhất Thiết vừa băng bó vừa phẫn nộ gầm rú.
- Em không đi.
Đồng Vinh nói, trên mặt lóe lên tia phẫn nộ rồi biến mất. Vì Bài Bang có một lão già tương đối thích Đồng Vinh.
Đồng Vinh năm nay tuy mới tuổi, nhưng cũng là một phụ nữ mạnh mẽ trong giới thương nhân, làm sao có thể thích cái người trong Bài bang kia được.
Cho nên, Đồng Vinh không chịu. Đồng Nhất Thiết cũng có chút khó xử, lão kia đã đầu rồi, em gái mình mới có , sao có thể đẩy em gái mình vào hố lửa được. Nhưng, trước khác nay khác, hiện nay Đồng gia đang gặp nạn. Chỉ cần Đồng Vinh chịu oan ức, ông lão kia nhận lời, thì tên vừa nãy chắc chắn không phải là đối thủ. Điều này Đồng Nhất Thiết tương đối tin tưởng,
Hơn nữa, lão già kia là chú của Ngư Thái Vân người cầm lái Bài bang. Em ruột của Ngư Vân Đông người có uy vọng nhất ở Bài bang.
Nếu Ngư Thiên Phong thì chuyện này coi như được giải quyết. Nhưng, Đồng Vinh không muốn phải bán mình, nên đau khổ từ chối.
- Em không đi, chẳng lẽ muốn thấy Đồng gia bị giết, em có còn là người của Đồng gia nữa không?
Đồng Nhất Thiết chỉ em gái, miệng run lên. Lúc này cũng không để ý gì đến thể diện nữa, tất thảy đều hy sinh vì gia đình
Kỳ thực, chính trị có hôn nhân liên minh, giới Quốc thuật sa lại không có. Giới quốc thuật cũng có những cuộc hôn nhân giữa các môn phái, để củng cố sức mạnh gia tộc. Xưa đã thế, xã hội hiện đại càng khó thay đổi.
- Em... không đi...
Đồng Vinh do dự, cuối cùng cô lắc đầu, chảy nước mắt.
- Vinh nhi, con phải đi... Đồng gia chúng ta nợ con.
Lúc này, ông cụ đồng gia được người khác đỡ đến run rẩy nói.
- Ba... ba...
Đồng Vinh đau đớn kêu lên.
- Haizz... ba không có bản lĩnh...
Không thể ngờ ông cụ Đồng quỳ xuống, Đồng Vinh thấy vậy, vội vàng đỡ ông cụ, kêu lên:
- Ba, con đi, con đi...
Xoay người lại, Đồng Vinh lau khô nước mắt, bỏ đi.
- Ba xin lỗi con...
Ông cụ Đồng ánh mắt chứa chan lệ. Ông cầm trượng lên đánh Đồng Đinh, mắng:
- Cái thằng nhóc này, mày đem tai họa đến cho gia đình. Mày cút đi, cút, đồng gia không có loại phá gia chi tử như mày...
Ông cụ Đồng vô cùng tức giận, hung hăng đánh mấy trượng. Đồng Đinh nghiến răng chịu đựng, không dám hé răng. Vì việc này gây ra hậu quả quá lớn. Chắc hẳn trong lòng mọi người Đồng gia đều thầm mắng Đồng Đinh bất hiếu.
- Nhất Thiết, mày lại đây, đánh gãy chân nó cho tao, đánh gãy.
Ông cụ Đồng đánh mệt rồi, người gia, lại đang bệnh, nên đứng không vững nữa, ông quăng cây trượng qua.
- Ba, con đánh!
Đồng Nhất Thiết thấy mọi người như hổ rình mồi đành bất đắc dĩ cầm lấy trượng đánh xuống.
Đánh được mấy gậy, Đồng Nhất Thiết trong lòng rướm máu. Nhưng, ông cụ Đồng không hề nháy mắt lấy một cái, có vẻ chưa đánh gãy chân thì chưa cho phép thu binh
- Ba, ba tha cho Đồng Đinh đi, con xin ba.
Lúc này một phụ nữ, hẳn là mẹ của Đồng Đinh vừa khóc vừa lao tới, ôm lấy con mình không cho đánh.
- Con hư tại cha mẹ không biết dạy, mày là mẹ, haizz, cũng nên đánh. Cái thằng bất hiếu này đã đem tai ương ập xuống Đồng gia, Đồng Vinh giờ phải làm sao chứ? Hạnh phúc cả đời bị hủy hoại rồi!
Ông cụ Đồng rất thương Đồng Vinh, chỉ vào họ mắng, môi run lên. Một ngụm máu tươi phun ra, ông cụ Đồng ngã xuống, mọi người lập tức chạy đến
- Người anh em, ra đây uống rượu với tôi! Uống rượu...
Vừa chở Triệu Tứ về đến nhà, điện thoại đã vang lên, bên trong là giọng nói dũng mãnh của Vương Nhân Bàng.
- Sao vậy?
Diệp Phàm lái xe. Trong lòng nghĩ có lẽ tên này có chuyện gì buồn đây...
- Không có gì, tôi muốn uống rượu, uống rượu...
Vương Nhân Bàng nói.
- Thang Đế!
Vương Nhân Bàng kêu lên.
- Thang Đế, là chỗ nào?
Diệp Phàm hỏi, đúng là không biết được chỗ này. Vội gọi điện cho Vương Nhân Bàng, nào ngờ tên này lại khóa máy.
- Haizz, cha này, chẳng hiểu ai chọc giận lão. Khiến ông đây phải đau khổ tiếp rượu.
Diệp Phàm bực tức nói, gọi điện thoại cho Phí Nhất Độ hỏi về "Thang Đế"
Không ngờ lại một giọng vừa quen vừa lạ vang lên:
- Nửa đêm nửa hôm không ngủ chạy đến đây làm gì?
Diệp Phàm quay đầu lại, lập tức ngây người vài giây mới cười nói:
- Anh không phải cũng vậy sao, nửa đêm mà ôm một cô gái, lẽ nào đi chơi kỹ viện à?