- Ôi, việc này là do đồng chí Quách Canh Tân chủ quản. Để tôi hỏi một chút.
Cục trưởng Ngô cố che đậy, thật ra, trong lòng y khá là thích thú.
Bởi vì, sau khi y đã lôi Quách Canh Tân ra đỡ đạn, nếu cấp trên muốn truy tra xuống dưới thì Phó cục trưởng thường trực Quách Canh Tân phỏng chừng sẽ bị kiểm điểm.
Có thể nhìn thấy kẻ đối đầu như thế, Cục trưởng Ngô đương nhiên là vui rồi. Trong lòng tự nhủ, xem ra, đây cũng không phải là chuyện xấu.
- Để hỏi cái rắm, không chịu trương mắt ra mà nhìn hả, đợi đến khi hỏi lại được thì bên này đã xảy ra tai nạn chết người rồi. Kêu Quách Canh Tân lập tức đem Tiết Trung Cường cùng đám người lúc ấy xuất hiện ở nhà giam Hổ sơn đến đây, tôi cho các anh phút.
Nếu không làm được, tôi sẽ báo cáo tình hình chi tiết ở đây lên cấp trên. Về phần người của các anh, tôi không dám cam đoan tính mạng của bọn họ có sao không.
Tuy nhiên, Diệp Phàm tôi cũng xin nói lời xúi quẩy trước. Nếu kẻ nào dám xuống tay với đồng chí Thiên Thông, Diệp Phàm tuyệt đối sẽ không nương tay.
Diệp Phàm nói xong, tung một cước đá vào một cọc sắt trên hàng rào, một tiếng giòn vang vang lên, lập tức, toàn bộ người đứng đó sợ đến ngây người. Bởi vì, lan can lưới sắt kia nhất loạt đều đã bị Diệp Phàm đá đổ.
"Sao mấy thằng cha từ bên Nội vệ đi ra đều biến thái thế này...". Hai vị Ngô, Lưu lẫn giám đốc nhà giam họ Ngưu trên ót đều ướt đẫm cả mồ hôi, trong lòng thầm mắng một câu.
Sau đó Cục trưởng Ngô đành đi xử lý.
- Đồng chí Canh Tân, tôi lấy danh nghĩa Đảng uỷ yêu cầu anh lập tức tóm gọn đám người Tiết Trung Cường mang theo đến nhà giam Hổ sơn lúc ấy. Không được để cho tên nào thoát, đặc biệt là thủ phạm chính Tiết Trung Cường, phải nhanh lên, tôi cho anh thời gian phút để đem người đến đây.
Cục trưởng Ngô giọng điệu nghiêm túc thật sự, trực tiếp ra lệnh.
- Đã xảy ra chuyện gì thưa Cục trưởng Ngô?
Quách Canh Tân trong lòng chợt lạnh, vội vàng hỏi.
- Không phải hỏi thêm, chủ nhiệm văn phòng trung ương Diệp Phàm đang ở ngay đây đốc thúc. Anh ấy cho tôi thời gian phút, nếu cậu không đem người tới, Ngô Chính Phong tôi sẽ dựa vào lỗi không làm tròn trách nhiệm để đình chỉ chức vụ của cậu.
Ngô Chính Phong ngắn gọn.
- Cục trưởng Ngô, việc này, vẫn chưa có điều tra rõ ràng đã bắt người, chỉ sợ không ổn đâu. Hơn nữa, Tiết Trung Cường không phải ở bệnh viện chữa trị sao? Có liên can gì đến nhà giam Hổ sơn chứ?
Quách Canh Tân tính kéo dài thêm chút thời gian.
- Đồng chí Canh Tân, xem ra, cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi. Không cần nói nhiều, đã mất hai phút đồng hồ cho cậu rồi đấy, cậu tự mình xem xét mà xử lý!
Ngô Chính Phong đập bàn một cái. Vừa rồi bên thành phố có việc nên Quách Canh Tân mới lui trở về, không thể tưởng được tình huống bây giờ càng ngày càng nguy hiểm như thế này.
Đương nhiên, mệnh lệnh của cục trưởng Ngô Chính Phong, Quách Canh Tân không dám phản đối. làm vậy chẳng khác gì muốn từ bỏ cái ghế đang ngồi. Cho nên, hắn lập tức bố trí nhân viên đi bắt đám người lớn nhỏ của Tiết đại thiếu gia.
Bên này, y ngồi vào trong xe rồi lập tức gọi điện thoại tìm hiểu xem rốt cuộc bên nhà giam Hổ sơn có chuyện gì xảy ra, sau khi nghe báo cáo lại thì Quách Canh Tân thiếu chút nữa là mặt mũi xám xịt.
- Đồ cặn bã!
Quách Canh Tân không kìm nổi mắng một câu, ngẫm nghĩ một chút, lại gọi điện thoại nhân vật số Biểu thang đế, thì ra là thằng cháu họ Vu Thế Kiệt mà rằng:
- Tiểu Vu, việc này, tôi không giúp được các người nữa rồi.
Cháu khẩn trương thông báo cho Tiết gia sớm chuẩn bị, bằng không, phỏng chừng tiểu Tiết đi vào rồi sẽ khó đi ra. Hơn nữa, vị đồng chí tên Thiên Thông kia nghe nói thân thủ rất cao, chỉ sợ đến lúc đó Tiết Trung Cường mà đi thì sẽ cực kỳ đen đủi. Việc này, cháu tốt nhất lập tức báo cho cô nàng Nhạc Bảo Sai, bằng không thì sẽ là quá muộn.
Quách Canh Tân cũng cảm giác nhạy cảm đến tính nghiêm trọng của sự việc ở đây, nếu Ngô Chính Phong cứ vin vào việc này, chỉ sợ là y không tránh khỏi có liên quan, kiểm điểm xử phạt là cái chắc.
Cho nên, Quách Canh Tân đã hối hận, đồng thời lập tức giải thích tình hình cho đứa cháu họ, tự nhiên là muốn cầu Nhạc gia ra tay bảo vệ đôi chút.
Nếu bị mắc cái án xử phạt, sau này còn muốn được đề bạt thì cũng là phiền toái. Xử phạt kiểm điểm nội bộ chính là chướng ngại vật trên con đường làm quan.
Bình thường thì không có gì, nhưng ở thời khắc mấu chốt để cất nhắc, người ta chỉ cần nhắc khéo đến vấn đề này là y sẽ liền mất đi tư cách cạnh tranh.
Quách Canh Tân tuyệt đối không muốn con đường làm quan của chính mình bị bỏ dở như vậy, trước mắt mà nói, chỉ có Nhạc gia có thể giúp y vượt qua cửa ải khó khăn này.
- Tại sao có thể như vậy, ngay cả Ngô Chính Phong cũng đã biết. Chú à, việc này, nhất định là do tên Diệp Phàm đó làm ra. Đêm hôm đó đương sự chính là hắn, theo lý mà nói thì hắn là đương sự, có nguy cơ nảy sinh tị hiềm ghen ghét, không thể ra mặt xử lý việc này có phải không? Chú hoàn toàn có thể khiếu nại lên Cục trưởng Ngô việc này.
Vu Thế Kiệt vội thốt lên.
- Quyền phán quyết là ở người ta, người ta bây giờ là lãnh đạo do cấp trên cử tới. Ngô Chính Phong đã muốn ép thì tôi cũng hết cách.
Mấu chốt là phải xem thái độ của Ngô Chính Phong, dù sao y cũng là nhân vật số một của thành phố. Cháu không lăn lộn trong thể chế này nên không thể hiểu rõ lắm về tầm ảnh hưởng của nhân vật số một.
Tuy nói chúng ta chú ý dân chủ và tập trung, nhưng quyền uy của nhân vật số một vẫn là không thể dại dột mà khiêu chiến. Hơn nữa, Ngô Chính Phong đã nói ra được những lời nghiêm khắc như thế, phỏng chừng việc này bên trong còn có chỗ tinh diệu.
Hơn nữa, theo như cách lý giải tình huống của chú thì chính là, tên Thiên Thông kia khi ở trong nhà giam Hổ Sơn đã đả thương mười mấy viên cảnh ngục, vì sao nhà giam không áp dụng nguyên tắc ra mà thi thố.
Nếu cứ chiếu theo quy củ, chẳng phải đã sớm kêu tay súng bắn tỉa giết chết y cho rồi. Chú nghĩ, liệu có phải là Diệp Phàm đã lợi dụng quan hệ với cấp trên để cứng rắn áp đặt xuống dưới.
Tiểu Vu, về phương diện này thì chú cũng không có tài cán gì mà có thể ra sức rồi. Chú nghĩ, chỉ có Nhạc gia mới có năng lực vãn hồi sự việc như thế này.
Hơn nữa chú còn có một mối lo lớn hơn nữa. Nếu Tiết Trung Cường bị đưa đi thì sau đó khẳng định là sẽ gặp xui xẻo. Chỉ sợ Diệp Phàm cứ vin lấy chuyện này không buông thì bên Thang Đế các cháu sẽ có chút nguy hiểm.
Quách Canh Tân phân tích hai mặt vấn đề cho đứa cháu họ nghe.
Đương nhiên, về chuyện chủ nhiệm Điền mà Ngô Chính Phong nói thì Quách Canh Tân không tiện tiết lộ ra, cho nên, cứ như vậy mà đem hết mọi sự đổ lên đầu Diệp Phàm.
- Vậy được, cháu sẽ báo cho Chủ tịch Nhạc hay.
Vu Thế Kiệt đáp.
phút đồng hồ đã trôi qua.
Tiết Trung Cường trên đầu quấn đầy bông băng bị cưỡng chế áp giải tới nhà giam Hổ sơn.
- Đồ súc sinh!
Bốp một tiếng giòn vang, Thiên Thông đã trực tiếp bợp cho Cậu hai nhà họ Tiết một cái bạt tai khiến y luýnh quýnh ngã vào hàng rào, vết thương trên đầu lại bị vỡ ra khiến máu tươi lập tức chảy xuống.
- Đồng chí Thiên Thông, xin hãy chú ý một chút, nơi này là nhà giam Hổ sơn, đừng có mà làm quá.
Quách Canh Tân khẩn trương tiến lên nói. Dù sao cũng là người của Tiết, Quách Canh Tân đã giữ người trong tay thì cũng phải bảo vệ lấy.
- Quá cái đầu má mầy!
Thiên Thông giơ tay ra, Quách Canh Tân bị y đẩy đến thiếu chút nữa là đặt mông ngồi xổm xuống dưới mặt đất. Vừa rồi hai cái răng cửa bay đi đến bây giờ vẫn còn đang đau, Quách Canh Tân thật sự là có chút nhút nhát trước hạng người dũng mãnh như thế này.
- Mày muốn làm gì?
Quách Canh Tân cả giận, chỉ vào Thiên Thông mà hô. Hai tên thủ hạ của họ Quách đã tiến lên trước một bước, như hổ rình mồi mà quát nạt Thiên Thông:
- Đây là công nhiên đánh lén cảnh sát!
- Đánh lén cảnh sát, khi em gái của tôi bị người ta đánh thì các người đang ở nơi nào? Mấy người các người đều là bọn khốn khiếp, không ngờ lại để một tên phạm nhân chạy đến nhà giam Hổ sơn đánh người. Đám cặn bã, hôm nay bố muốn xử tên này! Các người còn không mau cút đi!
Thiên Thông chỉ vào hai viên cảnh sát quát.
- Cậu muốn làm gì?
Hai cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc trở lại, bởi vì, vừa rồi Quách Canh Tân đã dặn dò. Tự nhiên là yêu cầu hai người phải chiếu cố một chút cho Cậu hai nhà họ Tiết, đừng để cho y bị thê thảm quá.
- Lui ra!
Lúc này, Cục trưởng Ngô hừ lạnh một tiếng, hai viên cảnh sát quay sang dò xét Quách Canh Tân rồi lại có chút do dự.
- Lời của tôi không ai muốn nghe có phải hay không?
Ngô Chính Phong lần lượt liếc nhìn hai người kia một cái, sắc mặt có chút âm trầm. Mà hết thảy ai nấy tự nhiên đểu dồn nén cảm xúc về nơi đáy mắt.
Rắc...
A...
Đầu tiên là một tiếng lay động, kế đó là Tuyết Hồng vọt tới trước mặt Cậu hai nhà họ Tiết một cước hung hăng dẫm nát phần con cháu dưới háng hắn ta. Còn tiếng 'A' thảm thiết kia tự nhiên là do Cậu hai nhà họ Tiết phát ra rồi.
Tiếp theo lại là vài tiếng rên rỉ do Cậu hai nhà họ Tiết trung đòn đau quá. Phỏng chừng, phần con cháu dưới háng kia cũng đã lãnh đủ. Ngay cả Diệp Phàm đứng xem cũng âm thầm kinh hãi, trong lòng tự nhủ, nữ nhân, ngàn vạn lần đừng trêu chọc lung tung, bằng không, cái thảm cảnh này, thật là đáng sợ!
- Giẫm chết đồ súc sinh kia, súc sinh...
Tuyết Hồng là một bên ra sức giẫm một bên luôn mồm chửi bậy, Quách Canh Tân không khỏi cau mày. Còn đám Ngô Chính Phong tự nhiên là giả vờ không nhìn thấy rồi.
- Được rồi, đi thôi.
Diệp Phàm thấy cũng đã khá là đâu vào đó, có mạnh tay thêm nữa là tai nạn chết người không chừng. E là Cậu hai nhà họ Tiết sau này còn có thể liệt vào cõi nhân đạo hay không thì còn khó nói lắm.
Đoạn hắn quay sang nghiêm túc nhìn Ngô Chính Phong mà rằng:
- Cục trưởng Ngô, Tiết Trung Cường một mình tự ý từ bệnh viện được giám sát mà chạy đến nhà giam Hổ sơn hành hung, việc này sẽ giao cho anh nghiêm túc điều tra rõ. Sau khi tra ra kết quả thì tổng hợp rồi báo lên.
- Vâng! Việc này nhất định phải nghiêm túc xử lý, mặc kệ dính đến người nào, Chính Phong nhất định đem kết quả xử lý báo cáo rõ ràng lên cấp trên.
Ngô Chính Phong lập tức xốc lại tinh thần tỉnh táo, hiểu được đây là Chủ nhiệm Diệp người ta ném cho mình chút ân tình. Ngô Chính Phong khi nói ra những lời này còn lơ đãng liếc nhìn Quách Canh Tân một cái, phát hiện người này sắc mặt càng ngày càng trầm hẳn xuống.
"Tiểu Quách tử, hãy trương mắt mà xem lão Ngô thu thập ngươi như thế nào. nhá.."
Mà cục trưởng cục Tư pháp họ Lưu cùng với giám đốc nhà giam Hổ sơn Ngưu Thanh Vân sắc mặt đều có chút khó lòng chịu nổi. Sau khi đám Diệp Phàm đi rồi, cục trưởng Lưu mới đặt mông ngồi phịch xuống ghế.
- Cục trưởng Lưu, cái gã Chủ nhiệm Diệp kia cũng quá kiêu ngạo à nha? Nơi này là lấy anh làm nhân vật chủ trì, hắn làm thế thật ra là vung tay múa chân quá đáng?
Giám đốc Ngưu hơi có vẻ bất mãn.
- Hắn đương nhiên không là cái gì sất, tuy nhiên, hắn lại đang là đặc sứ.
Lưu Bắc Hòa khoát tay áo, liếc nhìn Giám đốc Ngưu một cái bảo:
- Chuyện này anh vốn không hiểu. Mà anh cũng không cần phải hiểu, có hiểu cũng vô dụng.
Cục trưởng Lưu lại tiếp lời:
- Tuy nhiên, Tiết Trung Cường là đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại bất để hắn ta dính vào như vậy.
- Ôi, lúc ấy Quách Canh Tân có lời chào hỏi. Hơn nữa, Thang Đế là địa phương kiểu gì anh cũng không phải không rõ. Tôi nghĩ, có chút chuyện vặt cũng chả sao. Không thể ngờ được lại đã mang đến bao phiền toái.
Giám đốc Ngưu có chút ủ rũ than thở.
- Đúng là khốn khiếp, bây giờ cậu tính thế nào cho xong việc đây? Hơn nữa, phỏng chừng cậu đã thu nhận của người ta thứ gì tốt rồi nha.
Cục trưởng Lưu vỗ mạnh xuống bàn, hai hàng lông mày dựng ngược, sắc mặt nghiêm túc thật sự.
- Không... Không có...
Giám đốc Ngưu sắc mặt khó chịu chối đây đẩy.
- Chó sẽ sửa được cái tật đớp cứt sao? Đừng tưởng rằng người trong thiên hạ đều là kẻ ngu.
Cục trưởng Lưu hừ lạnh một tiếng chửi.
- Tôi chỉ nhận có hai bình rượu, thật sự là thế, nghe nói là rượu Mao Đài đã cất vào hầm mười mấy năm. Ngoài ra thì tôi thật sự là một hạt bụi cũng chưa lấy. Lúc ấy Tiết Trung Cường bảo là muốn đánh cho Tuyết Hồng tàn phế đấy, tuy nhiên, đã bị tôi ngăn cản rồi.
Giám đốc Ngưu rối rít phân bua. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Đúng là con mèo say mỡ, chuyện khác không cần nói làm chi, chỉ riêng chuyện hai anh em Thiên Thông kia là bạn tốt của Chủ nhiệm Diệp mà cậu còn dám xuống tay.
Ẩm IC rồi chắc? Chủ nhiệm Diệp là thần là thánh, người ta thật đã muốn nắm thóp chúng ta thì có chạy cũng đố có thoát.
Hơn nữa, cậu có chịu nhìn không, Chủ nhiệm Diệp rất chiều ý cô kia, phỏng chừng, hai người còn có quan hệ gì khác? Đúng thật là, hiện tại đã gây ra phiền toái lớn rồi.
Cục trưởng Lưu là đang tiếc công rèn sắt không thành thép, chỉ vào Giám đốc Ngưu mà mắng ầm lên.