Quan Thuật

chương 2136: kỳ nhân trúc lão

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Các người ở đâu ra đấy.

Lương ngũ gia nói với giọng run run.

- Là Tam Cường đã đập phá ở Diệp Hồng Bảo.

Hứa Chính Phong nói lại một lần, Lương ngũ gia cũng rất hiểu. Bởi vì đôi khi Hứa Tam Cường gặp phải bọn thủ lĩnh xã hội đen, Lương ngũ gia đều phải gọi người ra trợ giúp. Hứa Tam Cường còn bái Lương ngũ gia làm sư phụ. Tuy nhiên, chỉ có điều Hứa Tam Cường không học vấn, đối với việc luyện công còn nôn nóng, căn bản là không chịu được khổ cực. Cứ luyện được vài ngày lại thôi. Hứa Chính Phong chiều theo gã, vì bình thường cũng đã có vệ sĩ rồi, cho nên căn bản là không để ý điều này.

- Haiz….

Lương ngũ gia thở dài, sắc mặt không ngừng biến đổi.

- Sao vậy, chữ này cũng có lai lịch sao?

Hứa Chính Phong một lúc sau mới hỏi.

- Các người dùng đầu ngón tay sờ thử xem, có phải có giảm giác không giống như bút viết không?

Hứa Chính Phong và Trương Chấn Lưu dùng tay sờ sờ. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

- Sếp Hứa, đúng là không giống như bút viết thật, mà hình như là dùng đầu ngón tay viết.

Trương Chấn Lưu vừa sờ, vừa nói.

- Ngón tay viết ư, sao có thể được. Viên ngọc này có độ cứng rất cao, dùng dao khắc còn khó chứ đừng nói gì đến đầu ngón tay, tuyệt đối không thể có chuyện này được.

Hứa Chính Phong lắc đầu bác bỏ.

Ngay cả Lương ngũ gia thì chỉ có thể dùng chân đá gãy cây to bằng miệng bát con, nhưng nếu bảo ông dùng đầu ngón tay để viết chữ như thế này thì tuyệt đối không thể làm được.

Trong mắt Hứa Chính Phong, ngón tay là thịt, mà ngọc là vật cứng hơn đầu ngón tay rất nhiều, đương nhiên là không thể có chuyện này được rồi.

- Đúng là viết bằng đầu ngón tay, hơn nữa nét còn rất dứt khoát, không có nét đứt nào.

Lương ngũ gia sắc mặt nghiêm túc nói.

- Đúng vậy sao?

Hứa Chính Phong là thương gia, từ trước tới giờ rất ít khi tỏ thái độ ra mặt, nhưng lúc này cũng phải há hốc miệng, đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng vịt. Còn Trương Chấn Lưu thì cũng toát cả mồ hôi.

- Đúng vậy, chính là ngón tay. Các người có nhìn thấy ba chữ Phí Thanh Sơn kia không?

Lương ngũ gia nói.

- Ngũ gia cũng biết ông ta à?

Hứa Chính Phong khôi phục lại bình tĩnh hỏi.

- Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn, là một đại nhân vật…

Lương ngũ gia trong thời gian ngắn ngủi, kể qua chuyện Lục tôn Trung Hoa.

Tuy nhiên, Phí Thanh Sơn có quan hệ gì với nhà họ Phí kia thì Lương ngũ gia không biết. Phỏng chừng, biết được chuyện này thì cũng không có nhiều người.

Bởi vì Phí Thanh Sơn thành danh trong giới Quốc thuật giống như sấm vang bên tai, nhưng không có mấy người được gặp ông.

- Không thể tưởng tượng được lại có nhân vật như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng được. Ở xã hội hiện đại còn có người có thể dùng ngón tay để khắc chữ trên đá thế này.

Hứa Chính Phong không khỏi thở dài nói.

- Anh Hứa, xem ra trong Hồng Diệp Bảo có cao nhân, phải làm thế nào bây giờ.

Trương Chấn Lưu nói.

- Cao nhân như vậy, chúng ta đi đâu để tìm bây giờ.

Hứa Chính Phong lúc nói những lời này nhìn chằm chằm vào Lương ngũ gia. Bởi vì mèo có lối đi của mèo, chó cũng có đường đi của chó. Trên giang hồ, có những chuyện Hứa Chính Phong không biết, nhưng Lương ngũ gia thì lại biết một ít.

- Việc này, chúng ta cũng không cần phải vội vàng. Chữ này tám mươi phần trăm là do ông chủ của Hồng Diệp Bảo mua, không đồng nghĩa với việc trong đó có cao nhân…

Lúc này Lương ngũ gia vuốt vuốt cằm nói.

- Ai?

Hứa Chính Phong vội vàng hỏi, đây chính là cây cỏ cứu mạng.

- Người đó được những người trong hội gọi là "Trúc lão", còn cụ thể như thế nào thì tôi cũng không rõ. Tuy nhiên các anh rút cục muốn làm thế nào thì cũng phải nói trước đã.

Lương ngũ gia nói.

- Trúc lão có thể hợp lại miếng bài này sao thật sao?

Hứa Chính Phong vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Nghe nói nội kình đạt đến một giai đoạn nào có có thể dung hợp được một số vật lại với nhau. Hiệu quả thì hơn những loại keo dính hiện đại nhiều, nhìn qua thì không thể phát hiện ra được.

Lương ngũ gia nói đến đây thì dừng lại, nhìn hai người một cái rồi nói tiếp:

- Đương nhiên, tôi không thể làm được việc này. Thân thủ của tôi không thể so sánh được với bọn họ. Nếu như Trúc lão chịu ra tay thì tám mươi phần trăm là có thể thành công.

- Đầu tiên là phải đưa được Tam Cường ra cái đã. Tuy nhiên, nếu lão Trúc có khả năng gắn cái này lại thì Hứa gia chúng ta có cơ hội để lấy lại danh dự rồi.

Hứa Chính Phong nói.

- Sếp Hứa, anh ra chỉ thị đi, tôi sẽ đi làm.

Trương Chấn Lưu hăng hái nói.

- Cậu lập tức quay lại Hồng Diệp Bảo, giả bộ kinh hãi nói chuyện với Diệp Phàm, bày tỏ chút ý tứ, rằng chúng ta không có khả năng đền hắn một miếng ngọc tương đương như thế này. Tuy nhiên, để Tam Cường được thả ra thì chúng ta có thể đáp ứng điều kiện khác mà hắn đưa ra.

Hứa Chính Phong nói.

- Nếu đã có thể gắn lại được rồi, mà chúng ta lại còn đáp ứng điều kiện khác thì không phải sẽ lỗ to sao. Hơn nữa, Hứa gia chúng ta lại chịu thua dễ dàng như vậy sao?

Trương Chấn Lưu có chút không hiểu nói.

- Không sao, người ta nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Chúng ta không cần phải đợi đến mười năm. Đáp ứng yêu cầu của chúng để Tam Cường được thả ra cái đã. Sau đó chúng ta mời lão Trúc để gắn lại miếng ngọc này, rồi để cho Lương ngũ gia đích thân đưa qua, bọn chúng nhất định sẽ rất kinh ngạc. Từ đó chúng ta có thể đập nát được cái Hồng Diệp Bảo kia.

Hứa Chính Phong nói với giọng đầy bạo khí của một kẻ làm nghề kinh doanh.

- Được được, đến lúc đó, bọn chúng nhất định sẽ rất kinh ngạc. Bởi vì chúng ta có cao nhân, có lẽ, công lực còn cao hơn cả Phí Thanh Sơn nữa. Hơn nữa, chuyện của Tam Cường đã giải quyết xong, cây thì cần có vỏ, còn người thì cần có da mặt, bọn chúng cũng không thể lấy chuyện này để nói nữa. Tôi tin điều này, Diệp Phàm cũng muốn giữ thể diện.

Trương Chấn Lưu vẻ mặt hưng phấn, gật gật đầu, sau đó nhìn Lương ngũ gia một cái, nói:

- Ngũ gia, theo ông thì Phí Thanh Sơn và lão Trúc thì ai lợi hại hơn.

- Cũng cùng tầm với nhau, năm xưa nghe nói lão Trúc và Phí Thanh Sơn cùng tranh vị trí đầu trong Lục tôn Trung Hoa. Kết quả là, sau ngàn chieu, lão Trúc bị thất bại một chiêu, bởi vì chấn thương cũ của ông ấy tía phát. Sau đó, lão Trúc cũng mất tích luôn. Hơn nữa cũng không đồng ý gia nhập Lục tôn Trung Hoa. Những năm gần đây, tôi có nghe sư phụ nói, tám phần là lão Trúc đã vượt qua Phí Thanh Sơn rồi. Nghe nói ông ấy cũng đã đi khắp nơi tìm Phí Thanh Sơn để trả lại nỗi nhục năm xưa, chỉ có điều hình như Phí Thanh Sơn cũng mất tích…

Lương ngũ gia nói.

- Lão Trúc thần bí như vậy thì chúng ta tìm kiếm kiểu gì đây?

Trương Chấn Lưu lo lắng hỏi.

- Tôi biết ông ấy ở chỗ nào, cứ yên tâm, ông ấy không thần bí chút nào. Đương nhiên những người không biết thì nói ông ấy thần bí. Tối nay chúng ta sẽ đi bái kiến ông ấy. Tôi tin là ông ấy rất muốn biết tin tức về Phí Thanh Sơn, không cần chúng ta ra tay, ông ấy chắc chắn sẽ giúp chúng ta xả cục tức này trong người. Về phần Hồng Diệp Bảo thì ngày xui xẻo của chúng cũng sắp đến rồi. ha ha.

Lương Ngũ Gia cười lớn nói.

Vừa định bật ti vi lên để xem chút tin tức, chuông điện thoại của Diệp Phàm lại vang lên.

- Anh đúng là mệnh lao lực, chiếc điện thoại này hình như chưa được nghi chút nào, thật là phiền đúng không.

Kiều Viên Viên nói.

- Biết làm thế nào được, có người nghĩ rằng làm quan thì chỉ biết tiệc rượu và bám váy đàn bà. Thực sự, làm quan cũng đâu có dễ dàng. Hôm nào cũng vài chục cuộc điện thoại, mà đâu thể tắt máy được. Nếu lãnh đạo gọi hay cấp dưới có việc muốn báo cáo mà lại tắt máy, thì không phải chiếc mũ quan sẽ bay mất sao.

Diệp Phàm cười khổ cầm chiếc điện thoại lên mới biết người gọi đến là Diệp Tử Kỳ gọi đến. Gần đây,

cả gia đình Diệp Phàm và những người bạn thân thiết như Thiết Chiêm Hùng...đều dựa theo bức vẽ của Diệp Thần Tây để tìm người phụ nữ trước kia đã bế Diệp Tử Kỳ đến.

Tuy nhên, không thấy tung tích đâu cả. Người Diệp gia cũng không thể yên được. Chuyện này chỉ có thể tùy duyên mà thôi.

- Anh, anh ăn cơm chưa.

Diệp Tử Kỳ hỏi.

- Anh vừa ăn xong, đang chuẩn bị xem ti vi, thế nào, bố mẹ vẫn khỏe cả chứ. Công việc của em cũng không xảy ra vấn đề gì chứ?

Diệp Phàm nói.

- Tất cả vẫn bình thường, Bí thư Lưu đã lên thành phố rồi.

Diệp Tử Kỳ nói. Đương nhiên là chỉ chuyện Bí thư Huyện ủy Cổ Xuyên Lưu Nhất Vĩ đã được điều lên thành phố Mặc Hương làm Phó chủ tịch. Chuyện này là Diệp Phàm đã ra tay, nói chuyện với Bí thư Thành ủy Mặc Hương Tạ Quốc Trung cho nên mới giành được ghế như vậy.

- Vậy chút nữa a sẽ gọi điện chúc mừng, Bí thư Tạ là người thành thật, nói lời giữ lời.

- Đúng là như vậy.

Diệp Tử Kỳ nói.

- Có phải Bí thư Tạ đã điều em đến Cục tài chính rồi không?

Diệp Phàm cảm giác được có chút kỳ lạ, lúc đầu Tạ Quốc Trung có nhắc đến chuyện này, ý của Diệp Phàm là Tử Kỳ còn phải rèn luyện thêm một hau năm nữa mới tính đến chuyện đề bạt được.

- Vâng, chuyện này, anh, em cũng cho rằng chuyện này hơi nhanh. Nhưng Bí thư Tạ nói là không nhanh, đối với một số đồng chí có năng lực thì cần phải được đề bạt.

Diệp Tử Kỳ nói.

- Vì vậy em cũng lên thành phố rồi đúng không, lên thì lên vậy, đợi chút nữa anh gọi điện cho Bí thư Tạ để cảm ơn một chút.

Diệp Phàm nói, cảm thấy cũng có chút xấu hổ, không biết là chuyện khu công nghệ cao mà Tạ Quốc Trung nhờ mình, Kiều Viễn Sơn đã giải quyết xong chưa.

- Anh, em cảm thấy xấu hổ, chẳng có mặt mũi nào gặp Bí thư Tạ nữa.

Diệp Tử kỳ đột nhiên nói.

- Có gì mà xấu hổ chứ, em là người có năng lực, từ Bộ tài chính xuống địa phương, vốn là phải được thêm một cấp sử dụng, bây giờ được đề bạt ngoại lệ cũng là chuyện bình thường. So với anh cậu thì cậu còn chậm đấy.

Diệp Phàm an ủi Tử Kỳ một câu, lại nói tiếp:

- Em đừng suy nghĩ nhiều, cứ đi đi.

- Em không phải nói cái này.

- Không phải ý này thì là ý nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Không phải là thành phố Mặc Hương đã lập khu công nghệ Thiên An đó sao, lại tranh với cả khu nghệ cao của quận Tam Dương. Anh, hồi tết không phải anh nói sẽ giải quyết chuyện này sao? Tuy nhiên, chuyện này giờ đã giải quyết rồi.

Diệp Tử Kỳ nói.

- Vậy thì tốt, dù sao thì cũng giải quyết được rồi. Vậy thì anh phải chúc mừng Bí thư Tạ, có đúng không?

Diệp Phàm cười nói, cảm giác xấu hổ ban nãy cũng được giải tỏa. Dù sao cũng đã hoàn thành lời hứa với Bí thư Tạ rồi, cái này gọi là một trả một.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio