-Tôi nói cho anh em biết, không thể chuẩn như thế được, vừa mới có một lần thôi...
Vương Nhân Bàng nhún chân đứng bật dậy từ trên giường.
- Anh lợi hại mà!
Diệp Phàm cười lớn một tiếng. Nhân Bàng đành cười gượng không biết nói gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Đương nhiên, người anh em, vì sao tôi lại nói thế? Thực ra tôi đã biết từ lâu rồi. Anh nhất định là đã thích Tiếu Thập Lục Muội.
Nếu không thì anh đã không diễn khổ nhục kế như vậy. Anh tự mình đi vào cục là để tính sổ, để trút giận. Tôi nói vậy có đúng không?
Diệp Phàm nói, đoạn lại tiếp tục:
-Nhưng mà hôm nay chớ có làm việc ngu ngốc đó.
Anh phải nhớ rằng, có một vài chuyện, cái gì người ta cũng làm ra được. Nếu thực sự xảy ra chuyện lớn, mà anh lại bị giam cầm trong ngục, thì dù ở đó anh có võ nghệ cũng không dùng được. Mà tôi muốn tìm anh thì lại không có cách nào liên lạc cả.
-Thôi vậy, sau này ai ăn no dửng mỡ đi gây sự thì sẽ chịu phạt. Mà anh tìm tôi có việc gì?
Vương Nhân Bàng hỏi lại.
Diệp Phàm liếc nhìn Hồ Mai Cúc. Hồ Mai Cúc biết Diệp Phàm có điều muốn nói riêng với con trai mình nên viện cớ tránh đi luôn.
- -Chủ nhiệm Điền
- của văn phòng Trung
- ương muốn mời cậu tham gia hoạt động quốc phòng lần này.
- Diệp Phàm nói
-Tham gia cái quái gì. Đây nhất định là âm mưu của thủ trưởng Cung, cứ tưởng tôi không hiểu gì. Tham gia lên, tham gia xuống quen rồi muốn bỏ đi cũng không được. Thủ trưởng Cung đó còn chưa đủ ranh để lừa tôi đâu.
Vương Nhân Bàng nghe xong thì thốt ngay ra những lời nói ấy.
-Đúng vậy, bản thân tôi cũng có chút nghi ngờ. Vì sao trước đây lại không như vậy, hơn nữa, chuyện đồng chí Thiên Thông xin nghỉ phép liệu có phải là một cái bẫy hay không.
Và cái bẫy này là nhằm vào anh. Một khi đã mắc bẫy thì khó mà rút chân về. Thủ trưởng Cung thật khéo tính toán mà có lẽ việc này đã liệu từ lâu rồi.
Trận mê cung tử vong lần trước, biểu hiện của anh rất xuất sắc. Nếu như không nể mặt lão Vương thì chắc họ đã giành giật cậu từ lâu rồi.
Diệp Phàm thoáng chút suy nghĩ rồi nói.
-Nhưng mà bây giờ thì tôi không sợ rồi. Bọn họ chắc chắn không thể làm phiền tôi nữa.
Vương Nhân Bàng bỗng nhiên tỏ vẻ rất đắc ý.
-Bây giờ và trước kia có gì khác nhau sao? Nếu là trước đây khi Vương lão còn đương nhiệm, việc anh không tham gia còn có chút hi vọng chứ bây giờ Vương lão đã lui về rồi, nhà họ Vương phải cử một người tham gia là chuyện bình thường. Thế nên bây giờ làm sao mà không cần đến anh chứ?
Diệp Phàm thực sự cũng không hiểu.
-Ha ha bố tôi đã lộ rồi nhé.
Vương Nhân Bàng ngước đầu lên trông giống như bị đánh đến nỗi toàn thân sưng lên.
- Bác đã lộ cái gì?
Diệp Phàm lại càng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
- Anh có hiểu võ nghệ không đấy?
Vương Nhân Bàng hỏi, giọng điệu có chút bất mãn.
- Tôi thật không hiểu. Nghe thủ trưởng Cung nói thì cha anh hình như không biết võ nghệ.
Diệp Phàm đáp.
- Đó là giả vờ thôi, đến cả tôi là con trai mà cũng bị giấu. Xem ra nhà họ Vương cũng chẳng mấy ai biết được chyện này. Với lại sức khỏe bố tôi cũng không tốt, đặc biệt rất sợ lạnh, tay lúc nào cũng cầm theo cái lồng sưởi. Nhưng thật không ngờ hôm nay bố tôi đã bị lộ. Nghe nói thủ trưởng Cung đó ngạc nhiên lắm, cứ há hốc mồm ra.
Vương Nhân Bàng nói, điệu bộ rất thích thú đắc ý.
- Không phải đấy chứ. Tôi nghĩ thủ trưởng Cung ít nhất cũng đã đạt đến bát đẳng đỉnh bậc, không lẽ cha anh là cao thủ cửu đẳng đỉnh bậc sao?
Diệp Phàm hỏi lại.
- Đi trên mặt nước, vỗ nước bắt được cá. Đó là mức mà cha tôi đã luyện đến.
Vương Nhân Bàng nói.
- Chân không bị ướt sao?
Diệp Phàm ngạc nhiên đứng bật dậy, hỏi dồn Nhân Bàng.
- Ha ha, nghe nói giày bị ướt khoảng mm. Nếu mà không ướt chút nào thì là cao thủ siêu cấp rồi.
Vương Nhân Bàng thở dài, dường như than công lực của cha mình còn chưa đủ mạnh.
- Anh thật đúng là...Thế thì cũng tương đương như công lực của Phí sư phụ rồi.Thật lợi hại! Nói không chừng còn có thế đạt đến thất đẳng đỉnh bậc nữa. Lúc đó thì đúng là cao thủ thực sự của thế giới rồi. Cái gọi là thập đại cao thủ cũng chính là đạt tới giới hạn này đây. Chả trách anh đắc ý như vậy, có cha là cao thủ rồi thì nhà nước chắc chắn sẽ bỏ qua anh. Nhưng mà cha anh có tự nguyện tham gia không?
Diệp Phàm hỏi.
-Cái này thì ai mà biết được. Tôi có đi guốc trong bụng ông ấy đâu.
Vương Nhân Bàng nói, giọng điệu tức giận.
Tại nhà họ Tiếu.
Tiếu Thiết Phong nhìn con gái, tiện hỏi luôn:
-Thập Lục, gia đình nhà cái cậu Vương Nhân Bàng đó không phải rất bình thường sao?
Tiếu Thập Lục Muội giả vẻ ngạc nhiên nhìn cha, đáp:
-Không phải là rất bình thường sao? Bố anh ấy là một người dân bình thường, chỉ trồng rau, trồng hoa thôi. Nghe nói là gia đình sống dựa vào tiền cho thuê mười mấy cửa hàng tổ tiên để lại.
Tất nhiên tình hình thực nhà họ Vương là bí mật quốc gia. Cho dù là cha của mình, Tiếu Thập Lục Muội cũng đâu thể nói được.
Ngay cả Tiếu Thiết Phong là bộ trưởng bộ quốc phòng, được hưởng đãi ngộ nhà nước, nhưng ông ta cũng chưa leo lên đến tầng lớp lãnh đạo biết được đến sự tồn tại của Vương lão.
-Thế thì lạ thật.
Tiếu Thiết Phong lắc đầu. Tiếu Thập Lục Muội rất thông minh, đoán được việc Cố Hoài Hưng bị bắt đã kinh động đến nhà họ Tạ nên Tạ Thắng Cường đã nhờ Tiếu Thiếtt Phong thăm dò hoàn cảnh gia đình họ Vương. Biết cha mình muốn nhờ mình nói đỡ nên Thập Lục Muội im lặng.
Thấy con không nói gì, Tiếu Thiết Phong chau mày hỏi lại:
-Nhà họ Vương có thực chỉ là một gia đình phổ thông bình thường?
-Tất nhiên rồi, con vừa từ nhà họ về.
Tiếu Thập Lục Muội đáp lại. Dù sao việc cô và nhà họ Vương cũng không thể giấu được nữa. Đằng nào biết sớm cũng còn hơn muộn, cái bụng ngày một lớn này cũng không thể giấu được mãi.
Thập Lục Muội cũng là một cô gái cao ngạo. Cô chưa cho Vương Nhân Bàng biết chuyện này vì không muốn Vương Nhân Bàng nghĩ rằng cô muốn dựa vào chuyện này để đòi kết hôn.
Bỏ đứa trẻ đi thì Thập Lục Muội không nỡ lòng nào. Gần đây cô cứ tự dằn vặt mình, thực tế là chỉ còn cách sinh rồi tự mình nuôi con. Nhưng nếu làm vậy thật thì cô sẽ bị bố mẹ đánh chết mất.
-Con đã kể chuyện Vương Nhân Bàng đánh người bị bắt với nhà người ta rồi?
Tiếu Thiết Phong giật mình hỏi lại con.
-Tất nhiên là con nói rồi, nếu không thì ai đi bảo lãnh cho Nhân Bàng về. Hôm qua con đã cầu xin mẹ giúp nhưng cha không đồng ý còn cấm con không được nhúng tay vào. Mà thực ra con có muốn giúp thì cũng không thể bảo lãnh cho Nhân Bàng về được. Cha xem bọn họ có quá đáng không. Bắt người thì cứ bắt chứ sao lại đánh anh ấy ra nông nỗi kia. Việc này nhất định là do cô Tạ làm. Đừng tưởng con không biết gì!
Tiếu Thập Lục Muội trả lời cha, giọng điệu đầy phẫn nộ.
-Đừng có nói bậy. Chuyện này kết thúc ở đây.
Tiếu Thiết Phong nghiêm mặt nói.
Sau khi nhận được điện thoại của Tiếu Thiết Phong, khuôn mặt Tạ Thắng Cường bỗng trở nên trầm ngâm. Nghe Tiếu Thiết Phong kể lại những gì đã thăm dò được, Tạ Thắng Cường nói:
-Lão Tiếu,anh nói xem chuyện này có lạ không. Nhà họ Vương cũng chỉ là một gia đình bình thường vậy tại sao lại như thế? Không lẽ chuyện của Cố Hoài Hưng và chuyện Vương Nhân Bàng bị bắt chỉ là sự trùng hợp ngẫuu nhiên?
-Xem ra không bình thường chút nào. Nếu chỉ là cấp trên muốn điều tra về Cố Hoài Hưng thì việc gì phải đến lượt phó chủ nhiệm Lý Long của phòng ba thuộc ban kỉ luật Trung ương ra tay? Người như Lý Long là cán bộ cấp nào tôi và anh đều hiểu cả.
Tiếu Thiết Phong nói.
Tất nhiên tôi nghĩ là cho dù là trùng hợp thì về lí mà nói, họ cũng chẳng thể lo đến việc của Vương Nhân Bàng. Thế mà họ còn đón cả Vương Nhân Bàng ra thì đúng là có liên quan. Hơn nữa tôi nghe nói Vương Nhân Bàng đã được chuyển đến viện quân y chữa trị rồi, lại còn được ở phòng của cán bộ cấp cao nữa.
Tạ Thắng Cường nghĩ mãi về chuyện này, từ lúc Cố hoài Hưng bị bắt, chân mày ông ta chưa lúc nào giãn ra.
-Phòng bệnh của cán bộ cao cấp? Anh có chắc không?
Tiếu Thiết Phong không hiểu chuyện gì, vội hỏi dồn.
-Tuyệt đối chính xác, tôi đã cho người đi thăm dò rồi. Mà Lý Long đã ra tay thì chuyện này cũng nhạy cảm đó.
- Càng ngày càng kì lạ. Tôi nghe nói chủ nhiệm văn phòng Trung ương Diệp Phàm có quan hệ rất thân thiết với cái cậu Vương Nhân Bàng đó. Nghe con gái tôi nói thì còn nhận nhau là anh em tốt. Việc này có khi nào là do Diệp Phàm chỉ đạo không?
- Hắn...
Tạ Thắng Cường gằn giọng nhấn mạnh, thoáng chút suy nghĩ ông ta nói tiếp:
- Nhưng mà cho dù có là Diệp Phàm ra tay thì cũng không thể tác động đến Lý Long được có đúng không?
Tôi đang nghĩ có khi nào việc này là chủ ý của cấp trên. Lý Long không thể trực tiếp bắt giam Cố Hoài Hưng khi chưa điều tra rõ ràng được.
Dù sao thì việc Cố Hoài Hưng xử lí cũng là vụ việc con trai tôi bị đánh. Hơn nữa, nhà họ Cố mấy năm trước gặp toàn xui xẻo
Bây giờ mới dần dần lấy lại được chút nguyên khí. Lý Long nhẽ nào không nghĩ đến cảm giác của chúng ta sao?
-Đúng vậy, nghĩ như vậy cũng có lí. Trừ khi Lý Long và Diệp Phàm quan hệ hết sức thân thiết thì mới hợp lý.
Hơn nữa Lý Khiếu Phong cũng đã nghỉ hưu rồi. Nhà họ chỉ còn trông cậy vào Lý Long, chứ đứa con gái kia nhà họ thì cũng không làm được cơm cháo gì.
Chả nhẽ Lý Khiếu Phong lại không lo chúng ta sẽ thế nào sao?
Tiếu Thiết Phong nói đến đây thì ngây người ra, buột mồm hỏi:
-Tôi nói có đúng không?
- Như thế nào chứ?
Tạ Thắng Cường hỏi ngược lại.
- Tôi nghe nói Diệp Phàm có mối thâm thù với nhà họ Cố. Cố Thiên Long rút lui cũng là vì việc của Diệp Phàm. Sau đó nhà họ Triệu và mấy nhà khác liên hợp lại ép Cố Thiên Long phải về hưu sớm.
Tiếu Thiết Phong khi đó cũng đã là ủy viên quân ủy nên chuyện này cũng đã nghe qua.
- Chắc là tên Diệp Phàm làm. Hắn định đánh gục cả nhà họ Cố đây. Đừng thấy hắn trẻ mà xem nhẹ, tâm địa hắn cũng xảo trá lắm!
Tạ Thắng Cường thở dài rồi nói tiếp:
-Nhưng mà hắn ta dựa vào cái gì để tác động khiến Lý Long ra tay?
- Tất nhiên là hắn có thể tác động được rồi. Hắn là người đương nhiệm của tổ A còn Lý Khiếu Phong thì nguyên lão của tổ A. Chỉ có mình anh không hiểu được thôi Tạ Thắng Cường ạ!. Tiếu Thiết Phong nghĩ thầm trong bụng đoạn nói tiếp:
-Anh Tạ, tôi thấy việc này bỏ qua đi thôi.
-Ha ha, chuyện cũng qua rồi, không có gì. Tôi tò mò nên hỏi vậy thôi chứ không có gì hết.
Tạ Thắng Cường rất bình tĩnh đáp lại nhưng Tiếu Thiết Phong thừa hiểu khuôn mặt ông ta chắc đang trùng xuống trầm ngâm.
Cố Hoài Hưng là thuộc hạ nhà họ Tạ. Lý Long bắt giam anh ta khác gì chơi xỏ nhà họ Tạ và nhà họ Cố. Mà người khởi xướng chuyện này lại là Diệp Phàm. Vì thế Diệp Phàm chẳng khác gì cái gai trong mắt Tạ Thắng Cường.
Gác điện thoại xuống, Tạ Thắng Cường quay sang quát vợ là Thái Anh:
-Đã bảo bà đừng gọi điện lung tung thì bà không nghe. Bà đã gọi đi đâu rồi?
-Thủy Đông bị nó đánh cho đến mức như thế không gọi điện đi có được không? Tôi chỉ yêu cầu cục trưởng Cố xử lí nghiêm khắc chứ không có bảo cậu ta đi đánh người.
Thái Anh cảm thấy ấm ức nhưng bà ta cũng sợ điệu bộ phẫn nộ của chồng mình.
-Đàn bà con gái thì biết cái gì?
Tạ Thắng Cường quát lên, đoạn ngồi phịch xuống ghế xô fa.