-Ừ, cũng đúng. Suy nghĩ của cậu chu toàn đó.
Chủ tịch Đường gật đầu rồi nói thêm:
-Thực ra một chức danh ở ủy ban chính trị cũng không cần, cứ trực tiếp để đồng chí Vương Thành Trạch làm cố vấn, hưởng đãi ngộ nhà nước là được rồi. Dù thời thế có đảo ngược thì tôi chắc rằng Cố Hoài Hưng cũng không dám ra tay bừa bãi nữa.
-Rất đúng ạ. Làm ủy viên ban chính trị thì khiến người khác chú ý quá. Số lượng người và xuất xứ cũng đều đã quy định rồi. Bỗng nhiên thêm một ủy viên nữa, sợ rằng sẽ khiến các tổ tình báo nước ngoài nghi ngờ.
Thế thì khác gì một nhân vật chủ chốt sẽ bị bại lộ. Như vậy không thỏa đáng! Chúng ta nên bảo vệ cho con át chủ bài này được bí mật, như vậy mới có lợi cho việc xây dựng Tổ A.
Cung Khai Hà gật gật đầu.
-Tuy nhiên, hành động cụ thể thì tôi nghĩ có lẽ tôi đi thì không thích hợp.
-Anh không thích hợp thì ai thích hợp đây?
Chủ tịch Đường hỏi.
-Diệp Phàm ạ.
Cung Khai Hà đáp lại.
-Thế mới là anh chứ...,haha, Diệp Phàm chắc chắn là ứng viên thích hợp nhất rồi.
Chủ tịch Đường điềm tĩnh cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Đến ngày hôm sau, Diệp Phàm thấy dễ chịu hơn một chút. Khách khứa châu Phi đã đi hội kiến cùng tổng giám đốc Khang, chủ yếu là thương lượng về việc viện trợ tái thiết và đến châu Phi khai thác nguồn khoáng sản. Mặt khác đồng chí Thiên Thông cũng đã về nên Diệp Phàm cũng trút được gánh nặng.
- Tiểu Thiên này, có việc gì mà vội vàng về gấp thế? Cậu xem này mấy ngày nay tôi bận lắm, thở không ra hơi rồi.
Diệp Phàm vừa cười vừa nói. Sau lần gây lộn ở hộp đêm Thang Đế, về sau hai người trở thành bạn bè ở nhà giam Hổ Sơn. Tình cảm giữa họ cũng ngày càng thân thiết.
-Chủ yếu là đưa cái của nợ kia về. Nếu không ngày nào cũng chịu đựng thế thì khổ lắm.
Thiên Thông đáp lại, khuôn mặt rất khổ sở.
-Tuyết Hồng đi rồi sao?
Diệp Phàm cảm thấy lạ nên hỏi lại.
-Không đuổi đi sao được, ngày nào cũng gây chuyện. Con bé đó tính khí tệ lắm. Nếu tôi không đưa nó về, lúc đó cậu không có ngày nào yên ổn cho mà xem.
Thiên Thông đáp lại, nhìn Diệp Phàm rồi đột nhiên cười lớn.
-Thế là ý gì? Tôi không hiểu.
Diệp Phàm bị làm cho rối lên không hiểu.
-Lại còn chưa hiểu à. Con bé đó nói cậu trọng chính nghĩa. Ở bên cạnh cậu nó thấy vô cùng an toàn. Cậu lại đẹp trai, phong độ nữa. Nó đòi đến nhà cậu ở lâu dài. Cậu xem thế nào, hay là tôi gọi nó lại cho đến nhà cậu ở dài dài nhé.
Thiên Thông lại bật cười.
-Dừng lại, đừng có thế nữa.
Diệp Phàm gần như hét lên, trong lòng bắt đầu lo lắng. Tuyết Hồng mà gặp Viên Viên thì khác gì sao chổi đụng vào trái đất.
-Ha ha, tôi nói thế không đúng sao?
Thiên Thông hỏi bạn rồi lại nói tiếp:
-Nhưng mà tầm tháng chín thì không tránh được rồi. Thế là xong, những ngày ấy coi như đi đứt.
-Sao lại nói thế?
Diệp Phàm hỏi lại, khuôn mặt bỗng vui vẻ đắc ý khi thấy bạn khổ sở.
-Ngày mùng một tháng chín bắt đầu vào học. Chẳng phải nó lại lên đây học đại học hay sao? Mà nó nói rồi, mọi chuyện đều tôi lo liệu. Làm thế nào đây? Đến lúc đó nó thi đỗ còn đỡ chứ nó thi trượt thì tôi biết làm sao?
Mặt Thiên Thông thảm thương như sắp khóc. Diệp Phàm lại thấy rất buồn cười. Một cao thủ như thế cũng có những lúc như thế này đây.
-Thành tích thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
-Cũng trên mức trung bình, chắc là không vào được đại học Bắc Kinh. Nhưng mà mấy hôm trước lên đây chơi, nó chỉ vào cổng trường đại học Bắc Kinh bảo:đợi em nhé. Sắp đến tháng chín rồi, cậu nói tôi phải làm sao đây? Không lẽ bảo tôi nhảy lâù?
Thiên Thông đáp lại.
-Ha ha, đành trông chờ vào sự kiên nhẫn của Thiên Thông anh vậy. Chẳng phải bộ trưởng bộ giáo dục mà gặp anh, thì cũng phải lưu tâm chút hay sao? Huống hồ lại chỉ là một trường đại học, chuyện nhỏ ý mà.
Diệp Phàm cười lớn, trong lòng rất phấn khích.
-Chả có tác dụng gì. Ở đây tôi là thành phần "tam vô": vô quan, vô quyền, vô chức. Lại còn bộ trưởng bộ giáo dục cái gì. Cậu không thấy sao, mấy ngày trước tôi và sư muội còn bị chính cái tên Cục trưởng Quách chết tiệt đó đưa vào nhà giam Hổ Sơn. May mà có sư đệ ra tay cứu tôi nếu không thì huynh muội tôi coi như xong rồi.
Thiên Thông đáp.
-Không phải đó chứ ông bạn?
Diệp Phàm nghi ngờ hỏi lại.
-Tất nhiên là thật rồi. Cái gì mà quan chức chứ, tôi không có hứng. Nhưng mà không sao, có huynh đệ tốt là anh ở đây thì có việc gì là làm không được. Chuyện em tôi coi như trông cậy cả vào anh. Nhưng mà anh phải chuẩn bị sớm chút nhé. Có lẽ sau kì nghỉ, em tôi sẽ chuyển lên luôn. Nghe nói nhà anh lớn lắm, hay là chuyển vào nhà cậu ở nhờ?
Thiên Thông nói, đôi mắt anh ta lim dim.
-Thôi đi. Nhà anh lẽ nào không rộng sao. Nghe nói cục cảnh vệ phân cho anh một căn nhà, cổng đi riêng, phòng độc lập, bên ngoài lại còn có sân nhỏ có thể luyện tập quyền cước. Đừng có nghĩ là tôi không biết nhé, nhà anh có cho mười cô bé Tuyết Hồng về ở cũng không vấn đề.
Diệp Phàm nói. Chuyện này phải kiên quyết một chút nếu không để Thiên Thông nắm được thóp thì phiền lớn rồi.
-Nhà tôi chỉ là cái nhà trống. Bên trong vừa bẩn vừa hôi. Đến em tôi còn không muốn ở nữa là. Mấy ngày nay nó đều ở khách sạn.
Ở đó tiền tiêu như rác ý. Một ngày phải trả vài nghìn tệ đấy đồng chí ạ. Nghe nói nhà anh còn có cả người chuyên nấu nướng, dọn dẹp.
Có tiền thật đúng là tốt. Em tôi nghe nói vậy thế là vui vẻ muốn về chỗ anh. Anh cũng đừng lo lắng quá, cho nó ở cùng cũng có cái tốt.
Thiên Thông nói.
-Mấy nghìn tệ liền sao? Tuyết Hồng thật là kén chọn chỗ ở. Chắc là phòng của khách sạn năm sao chứ gì? Mà lúc nãy anh bảo cũng có cái tốt, nói thử tôi nghe xem.
Diệp Phàm bắt đầu hơi dao động.
- Anh phải cân nhắc cho mà xem. Anh nghĩ đi, đưa anh tiền chắc chắn anh coi thường không nhận, muốn làm quan muốn ngồi lên ghế nọ ghế kia thì tôi không làm được chuyện ấy. Vậy biết đưa cái gì? Nghề của chúng ta là gì nào? Cái này còn có chút giá trị. Chỉ cần mẹ Tuyết Hồng dạy anh chút võ nghệ. Như thế không đáng giá à? Tôi nói với dì ấy, để Tuyết Hồng về nhà anh ở. Chắc chắn mẹ con bé sẽ không bạc đãi anh đâu.
Thiên Thông vừa nói vừa cười, nụ cười rất tinh ranh, bí hiểm.
-Mẹ của Tuyết Hồng chắc phải là cao thủ siêu cấp chứ nhỉ?
Diệp Phàm dò hỏi.
-Đừng có mà tò mò chuyện nhà tôi. Tôi không ngu mà nói cho anh biết đâu.
Thiên Thông nhìn Diệp Phàm nói nhưng sau đó lại tiếp:
-Nhưng mà mẹ con bé chắc không dễ đối phó đâu. Chỉ nghe nói là ở hộp đêm Thang Đế có người đối xử với em tôi làm sao đó thế mà anh xem, không lâu sau, cái hộp đêm đó toàn gặp xui xẻo. Chắc sau này sẽ không có Thang Đế ở Bắc Kinh nữa.
-Được thế thì tốt quá, cái hộp đem Thang Đế đó tôi không thích. Có người xử nó, tôi cũng thấy háo hức lắm.
Diệp Phàm cười nói.
Đến buổi chiều thì Diệp Phàm nhận được điện của Cung Khai Hà thông báo về họp.
Cũng may Thiên Thông đã về, Diệp Phàm giao lại công việc rồi vội vàng trở về trụ sở Tổ A.
Diệp Phàm đến thì phát hiện ra các đồng chí bên đảng ủy đều đã đến hết rồi. Hắn còn phát hiện ra một điều hết sức ngạc nhiên khác, phòng hội nghị hôm nay có thêm một người mới.
Hơn nữa người đó lại ngồi đúng vào chỗ của đội phó thường vụ Tổ A, đồng chí Nghiêm Thế Kiệt đã hi sinh. Người đó có lẽ là đội phó mới nhậm chức. Về lý mà nói, nếu quy theo thứ tự các chức danh thì người này chính là vị thủ trưởng thứ hai của Tổ A.
Diệp Phàm quan sát kĩ người này vài lần nhưng thật đáng tiếc, hắn có thể khẳng định một trăm phần trăm là hắn không hề quen biết người này.
-Lão Tần đến rồi. Chúng ta cùng hoan nghênh nào.
Lúc đó, Cung Khai Hà đặt chén trà trên tay xuống, vừa cười vừa đứng lên. Nghe thủ trưởng Cung nói vậy tất cả đứng lên bước theo, vừa bước ra thì thấy phó chủ tịch ủy ban quân ủy đồng chí Tần Chí bước tới, khuôn mặt rất hồ hởi.
Bên cạnh đồng chí Tần Chí còn có một thiếu tướng.Vì tính bảo mật của Tổ A nên thường không cho nhiều người ngoài biết.
Đặc biệt là khi Diệp Phàm cũng có mặt ở đó. Để bảo vệ sự bí mật của con át chủ bài -Diệp Phàm, Tổ A đã cố gắng hạn chế số các đồng chí biết đến hắn ta. Người ngoài thì lại càng không biết đến sự tồn tại của hắn.
Ví như bên ủy ban quân sự cũng chỉ có vài đồng chí lãnh đạo cấp cao then chốt là biết đến Diệp Phàm. Các ủy viên bình thường đều không biết hắn. Tất nhiên là Tổ A cũng như vậy, không phải tất cả các ủy viên quân ủy đều biết được tình hình cụ thể của đội.
Hai bên chào hỏi xong, chủ tịch Tần Chí đọc quyết định của chủ tịch và ủy ban quân sự về việc bổ nhiệm Tây Môn Đông Hồng làm đội phó mới của Tổ A.
Diệp Phàm phát hiện ra khuôn mặt hai vị đội phó cốt cán là đồng chí Lâm Quốc Đống và đồng chí Thôi Kim Đồng có chút thất vọng.
Ban đầu nghe nói cả hai vị ấy đều nghĩ vị trí của Nghiêm Thế Kiệt sẽ rơi vào tay mình, không ngờ trên lại cắt cử một đồng chí khác xuống.
Với Diệp Phàm,Tây Môn Đông Hồng là một bí ẩn. Hắn ta không hiểu con người này từ nơi thần bí nào đến. Tất nhiên điều này không liên quan đến việc Diệp Phàm ít quan tâm đến Tổ A.
Nhẽ ra khi đọc quyết định sẽ đọc qua hồ sơ công tác của người được bổ nhiệm nhưng lần này lại không. Đội phó Kế Vĩnh Viễn cũng vừa được điều về nên cũng không dám mơ đến vị trí của lão Nghiêm.
Diệp Phàm cũng nhận ra khuôn mặt của anh ta có chút gì đó khác lạ. Dường như khuôn mặt đó tỏ vẻ như vui khi người khác gặp họa mà điều này cũng rất khó nhận ra.
Đúng vào lúc đó, khi mọi người cứ nghĩ việc thông báo điều động đã xong thì bỗng phó chủ tịch Tần Chí chỉ tay vào thiếu tướng trẻ tuổi có khuôn mặt nghiêm nghị, uy lực bên cạnh rồi cười nói:
-Đồng chí Dương Quốc Đào, chắc tất cả các đồng chí đều biết chứ?
-Một người trẻ tuổi tài cao như thiếu tướng Dương Quốc Đào của bộ chính trị quân sự chúng ta thì có ai là không biết chứ?
Đội phó Lâm lên tiếng, giọng nói ông ta có chút mỉa mai. Người bên quân đội trước nay không hề có cảm tình với Lâm Quốc Đống. Lần này đội phó Lâm không ngồi lên được chức đội phó thường trực có lẽ cũng có liên quan đến sự can thiệp vào việc điều động từ phía quân đội.
Thêm vào đó, Đồng chí Đường Hạo Đông cũng phải xem xét toàn diện, điều hòamối quan hệ giữa các bên, thế nên kết quả mới như vậy.
Về phần chủ tịch Đường, bản thân ông cũng là chủ tịch quân ủy là người đứng đầu ủy ban quân sự.
Bên quân đội hay Tổ A đều là tâm huyết của ông ta, thiên vị bên nào cũng không được. Bởi vậy giữ thế cân bằng cho hai bên, không để những mâu thuẫn sẵn có trở nên gay gắt chính là kết quả của việc dung hòa trên phương diện này của chủ tịch Đường.
Mâu thuẫn thì ở đâu cũng tồn tại. Giữa hai ban ngành mà không có mâu thuẫn là chuyện rất khó xảy ra. Nên dung hòa như thế nào mới là điều quan trọng nhất.
-Tuổi trẻ tài cao thì tôi đâu dám, tôi còn phải học hỏi đồng chí Quốc Đống nhiều ạ!
Thật không ngờ khuôn mặt Dương Quốc Đào không hề biến sắc. Anh ta giữ nguyên vẻ nghiêm nghị công kích lại đối phương.
-Học tập ư? chúng tôi già rồi, đâu đáng được trọng dụng!
Lâm Quốc Đống thản nhiên đáp lại.
-Càng già thì càng bền bỉ đó chứ, ha ha...
Dương Quốc Đào ra vẻ cười nói nhưng Diệp Phàm thấy nụ cười ấy rất giả tạo. Thậm chí Diệp Phàm còn thấy trong đó sự đắc ý vui sướng trên nỗi đau khổ của kẻ khác, có lẽ ý anh ta là: ông già rồi còn người ta thì trẻ trung, còn khối thời gian làm việc để được đề bạt, thăng chức.