Chỉ nhìn thấy Hoành Đoạn Thu Tử nghiêng sang một phía. Cả cơ thể bị rìu lao phải từ độ xa khoảng hơn chục mét. Chân cô ta đỏ sẫm màu máu, bắp chân có lẽ cũng bị thương không nhẹ.
Thế nhưng cô ta vẫn hung hãn, tàn nhẫn, không chịu nhận thua mà cắn răng nhặt thanh chủy thủ màu trắng từ sàn võ đài lên.
Cô ta dốc toàn bộ sức lực vào tay. Chủy thủ xuyên vút trong không trung lao thẳng đến trước mặt Phí Nhất Độ. Phí Nhất Độ vội giơ chiếc rìu ra đỡ.
Do gấp quá nên khi rìu đụng phải chủy thủ, sau tiếng loảng xoảng vang lên thì cả hai binh khí đều rơi xuống nền võ đài.
- Mụ đàn bà thối tha. Tiếp này...
Phí Nhất Độ rẽ về một phía, tung cú đạp về phía Hoành Đoạn Thu Tử.
Thu Tử cũng rất ngoan cường. Cô ta lầm lì đứng dậy. Cả hai bên lê một bên chân bị thương bê bết máu, cố gắng dùng một chân còn lại tung mười mấy cú đạp. Võ đài như bị nhuộm màu máu. Sau đó cả hai lại tiếp tục giằng co.
Hai bên giằng xé, lăn qua lăn lại như cặp tình nhân đánh nhau. Hoành Đoạn Thu Tử vừa đánh,vừa đạp, vừa cắn giống như một mụ đàn bà hung hãn, chua ngoa. Phí Nhất Độ cũng ra đòn độc, anh ta cứ nhằm da bụng đối phương mà cấu xé.
Phí Thanh Sơn và Hoành Đoạn Cửu Hạ đều nhìn họ. Cả hai đồng thời lên tiếng:
- Dừng lại, hòa nhau, cả hai đều rút.
Trí Dã đại sư vội bước hai bước lên giữa võ đài tách hai người còn đang giằng co ra tuyên bố cả hai bọn họ đều rút khỏi cuộc tỉ thí này. Như vậy cả hai bên đều có hai người rút lui, mỗi bên chỉ còn lại bốn người.
Phí gia còn lại Tô Lưu Phương, Phí Điệp Vũ, Diệp Phàm và Phí Thanh Sơn. Bên Hoành Đoạn gia còn lại Hoành Đoạn Cửu Hạ, Hoành Đoạn Tiểu Điền Lang, Hoành Đoạn Đế Đồ và anh con rể Tùng Tỉnh Điền Chính.
Ở phía bên kia các bác sĩ vội chạy đến kiểm tra và băng bó cho hai bên bị thương.
- Ta còn phải đánh tiếp...
Phí Nhất Độ nằm trên cáng mà vẫn lớn tiếng hét lên. Anh ta đường đường là nam tử hán mà không ngờ vừa hét, nước mắt vừa chảy ra. Diệp Phàm hiểu nỗi lòng của anh ta. Anh ta lo cho Phí Thanh Sơn, lo nhà họ Phí sẽ thua.
Thu Tử cũng tương tự như vậy. Cô ta từ chối không cho bác sĩ băng bó. Đôi tay vẫn hung hăng cào cấu, đánh đấm lung tung. Hai vị bác sĩ bị cô ta ném xa đến ba mét không đứng dậy được.
Sau cùng phải đến khi đại sư Ngũ Thập Nhị chỉ đích danh, cô ta hôn mê rồi mới chịu yên lặng rút xuống. Nguồn:
" keng..."
Sau ít phút nghỉ ngơi, tiếng chiêng đồng trong trẻo lại vang lên báo hiệu cuộc tỉ thí lại tiếp tục.
- Xin mời Hoành Đoạn gia cử người trước.
Trí Dã đại sư nói.
Hoành Đoạn Đế Đồ hiên ngang bước tới giữa võ đài. Anh ta có tướng của một bậc đế vương, trông rất phong độ nho nhã, lại thi lễ theo kiểu kị sĩ thời xưa của châu Âu chứ không phải theo kiểu của các võ sĩ Nhật Bản.
Nghe nói Hoành Đoạn Đế Đồ từ bé sống ở Anh nên anh ta rất am hiểu lễ giáo của Anh quốc.
Đặc biệt anh ta rất sùng bái các kị sĩ, tôn sùng tinh thần của họ chứ không phải là tinh thần của võ đạo Nhật Bản. Anh ta tất nhiên là người Nhật Bản chính tông, là hậu bối nhà họ Hoành Đoạn.
Con người Hoành Đoạn Đế Đồ cũng rất trái ngược. Tuổi chưa cao, chưa đến bốn mươi nhưng đã là siêu cao thủ bát đẳng cấp cao nhất.
Đúng lúc đó, điều khiến Hoành Đoạn gia phải tròn mắt ngạc nhiên đã xảy ra. Thật kì lạ, việc đó không thể không khiến Hoành Đoạn gia khỏi kinh ngạc.
Người đứng dậy phía bên nhà họ Phí lại chính là chủ soái Phí Thanh Sơn.
Điều này có nghĩa là gì đây? Hoành Đoạn gia bỗng chốc luống cuống. Khuôn mặt Hoành Đoạn Cửu Hạ trầm ngâm, miệng ông ta co giật vài cái.
Hoành Đoạn Tiểu Điền Lang và Tùng Tỉnh Chính Điền nhìn nhau. Cả hai đều cảm thấy bực bội và nghi hoặc một điều gì đó.
Cũng cần phải nói thêm rằng Hoành Đoạn Đế Đồ tuy có võ nghệ bát đẳng cấp cao nhất nhưng đứng trước Phí Thanh Sơn- một cao thủ có tiếng như Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới võ thuật Trung Quốc thì ông ta chẳng khác nào một cái sườn gà yếu ớt.
Hoành Đoạn gia lần này đến có chuẩn bị. Họ đã sắp xếp sẵn cách để đối phó với Phí Thanh Sơn. Theo họ dự đoán thì nhà họ Phí có Phí Thanh Sơn võ nghệ cao cường. Nếu luận về từng cá nhân thì Hoành Đoạn gia không có ai ngang tầm.
Thế nhưng võ công của Hoành Đoạn Đế Đồ ngày càng tiến bộ nên Hoành Đoạn gia bắt đầu thấy có hi vọng. Nhà họ Phí ngoài Phí Thanh Sơn ra thì không còn cao thủ thất đẳng nào nữa.
Còn về Diệp Phàm-đệ tử của Phí Phương Thành thì bên họ không thăm dò được chút thông tin nào. Bọn họ chỉ biết người này rất trẻ, chưa đến ba mươi tuổi.
Vì thế họ rất yên tâm. Chưa đến ba mươi tuổi thì võ nghệ có thể đạt đến mức nào, nhiều nhất cũng chỉ là lục đẳng. Chỉ cần Hoành Đoạn Đế Đồ ra tay thì có thể hạ gục được bất cứ cao thủ nào nhà họ Phí ngoại trừ Phí Thanh Sơn.
Mà Phí Thanh Sơn thì có lẽ sẽ ứng chiến cuối cùng bởi vì ông ta là chủ soái thống lĩnh nhà họ Phí. Hoành Đoạn gia đã chuẩn bị sẵn ba cao thủ liên kết đối phó với Phí Thanh Sơn.
Đó chính là ba cao thủ cửu đẳng: Hoành Đoạn Cửu Hạ, Hoành Đoạn Tiểu Điền Lang và Tùng Tỉnh Chính Điền. Thời gian gần đây, ba cao thủ này tập trung luyện mật công "đoạn bối sơn" để ứng phó với Phí Thanh Sơn.
Vậy mà không ngờ Phí Thanh Sơn đã vào cuộc tỉ thí ngay từ đầu. Trong những trường hợp bình thường thì điều này không thể xảy ra với các chủ soái.
Người bên Hoành Đoạn gia khi đó có đập vỡ mấy chục triệu tế bào não cũng không thể lí giải được lí do Phí Thanh Sơn làm như vậy.
Việc đưa cao thủ giỏi nhất ra ngay từ đầu là một quyết định không hề sáng suốt. Điều này đến cả đứa trẻ lên ba cũng hiểu vậy thì cớ gì Phí Thanh Sơn-một trụ cột như Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới võ thuật Trung Quốc lại hồ đồ như thế?
- Ha ha, xin mời!
Phí Thanh Sơn rất điềm đạm, lịch sự, nhẹ nhàng vừa giơ tay mời Hoành Đoạn Đế Đồ vừa cười. Còn Hoành Đoạn Đế Đồ thì trong lòng sớm đã kinh sợ rồi.
Hoành Đoạn gia vốn định đem uy phong ra để hạ gục các cao thủ trẻ tuổi Phí gia dưới Phí Thanh Sơn. Vậy mà không ngờ lại gặp ngay Phí lão hổ. Thế thì còn tỉ thí thi đấu gì nữa, khác gì chưa đấu đã biết trước sẽ thua.
Khuôn mặt khó coi của Hoành Đoạn Đế Đồ quay sang nhìn thúc thúc Hoành Đoạn Cửu Hạ thì thấy thúc thúc nháy mắt ra hiệu trước tiên cứ quây lấy Phí Thanh Sơn làm tiêu hao tinh lực của ông ta. Khi nào thực sự thấy không ổn thì tự động xin thua.
Thực tế đâu còn cách nào khác nữa. Đấu với Phí Thanh Sơn cái nỗi gì chứ. Rõ ràng là Hoành Đoạn Cửu Hạ bực bội đến nỗi muốn mở mồm chửi thề.
Hoành Đoạn Đế Đồ đã ngồi lên lưng hổ thì khó mà xuống. Vẻ lịch thiệp, nho nhã của anh ta đã biến mất. Anh ta hét to lên một tiếng:
- Chiến!
Thực ra là anh ta ta đang cố che dấu tâm lí căng thẳng, sợ hãi của chính mình.
Cùng với tiếng hét ấy, Hoành Đoạn Đế Đồ xuất ra một quyền dùng đến năm phần lực hướng thẳng vào ngực Phí Thanh Sơn. Vừa mới bắt đầu nên chưa thể dốc hết sức lực. Anh ta cũng đoán Phí Thanh Sơn cũng có tâm lú bỡn cợt nên cũng muốn thử chút xem sao.
Mấu chốt là phải tiến hành theo như kế hoạch của thúc thúc Hoành Đoạn Cử Hạ, kéo dài trận đấu với Phí Thanh Sơn, làm tiêu hao được chút sức lực nào đó của ông ta. Chỉ yêu cầu kéo dài thời gian, không cần thắng thua gì cả.
Rắc...
Dường như có tiếng đồ vật nào đó bị gãy truyền lại. Mọi người ở võ đài đều kinh ngạc phát hiện ra Hoành Đoạn Đế Đồ đã bị Phí Thanh Sơn đá một chưởng lăn sõng soài đến tận lan ca của võ đài rồi rơi huỵch xuống nền cỏ tạo thành một hố lớn.
- Uy phong của hổ tôn, uy phong của hổ tôn...
Người bên Phí gia hò reo ầm ĩ. Tiếng reo hòa với tiếng giậm chân nghe thật chói tai.
Chỉ có Diệp Phàm và các cao thủ lão luyện khác như Trí Dã đại sư là không vui. Đôi mắt anh tường của Diệp Phàm đã kịp phát hiện ra, từ yết hầu của Phí Thanh Sơn phát ra một tiếng hừ. Có lẽ Phí Thanh Sơn đã nuốt cục máu sắp phun ra từ vết thương lần trước do dùng lực quá mạnh.
Hiện giờ Phí Thanh Sơn mạnh nhất cũng chỉ ngang bằng Hoành Đoạn Đế Đồ. Vậy thì tại sao chỉ sau một chiêu Hoành Đoạn Đế Đồ đã chịu thua rồi?
Nguyên nhân thứ nhất có lẽ là do anh ta chưa dùng hết sức lực. nguyên nhân thứ hai chắc chắn là do anh ta chột dạ lo lắng. Tỉ thí võ nghệ nhiều lúc chính là đọ gan. Chưa vào thi đấu mà đã sợ sệt thì quyền xuất ra chắc chắn sẽ yếu đi.
Hơn nữa Phí Thanh Sơn đã dùng hết sức lực còn anh ta chỉ dùng đến năm phần thì kết quả như vừa rồi là điều chắc chắn. Mọi người thì thấy rằng kết quả như vậy là điều hết sức bình thường. Hoành Đoạn gia cũng nghĩ như vậy.
Một cậu thanh niên trẻ tuổi bên Hoành Đoạn gia vội chạy đến, đỡ Hoành Đoạn Đế Đồ đứng dậy thì phát hiện ra anh ta cũng không bị thương nghiêm trọng gì. Mặt mũi chỉ hơi xám xịt lại, mũi bị lệch đi một chút.
Anh ta lau máu trên mặt, lay lay chiếc mũi, thấy nó đúng là bị lệch thật. Có lẽ phần xương sụn đã bị đả thương. Anh ta tuyệt nhiên không để ý lắm vì như vậy thì chỉ còn cách về nhà phẫu thuật chỉnh hình rồi. Thế là anh ta chậm rãi bước sang một bên khán đài.
Phí Thanh Sơn điềm tĩnh quay trở lại ghế ngồi.
- Xin mời Phí gia xuất người.
Đốn Điền Ngũ Thập Nhị đại sư nói. Trong lòng ông ta cũng cảm thấy rất buồn bực. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu tại sao Phí Thanh Sơn lại tham gia tỉ thí sớm như vậy. Đấu với một cao thủ bát đẳng, ông ta không sợ mất giá hay sao?
Phí Thanh Sơn hớp ngụm trà, đánh mắt sang phía hai người phụ nữ bên cạnh
Tô Lưu Phương lại cầm chiếc roi màu đỏ chậm rãi tiến đến giữa võ đài. Phí Điệp Vũ ôm chiếc đàn cổ tranh mặt đen đứng bên cạnh. Những người bên cạnh sớm đã chuẩn bị sẵn giá đỡ đàn cho cô.
Xem ra lần này Phí gia quyết định cho cả hai nữ tướng xuất trận.
Ba cao thủ giỏi nhất còn lại của Hoành Đoạn gia nhìn nhau. Người con rể là Tùng Tỉnh Chính Phương đứng bật dậy. Đối phó với hai người phụ nữa kia hẳn cũng không phải là chuyện dễ như trở bàn tay.
- Hai vị nữ cao thủ, xin mời!
Tùng Tỉnh Chính Điền giơ tay vừa nhiệt tình mời vừa cười chẳng khác nào một con hổ nham hiể.
Tiếng đàn "Thập diện mai phục" vang lên, không lâu sau đã đến khúc sát phạt. Chiếc roi màu đỏ của Tô Lưu Phương quất xuyên qua không trung tạo nên những tiếng vút, nhằm thẳng về phía Tùng Tỉnh Chính Điền.
- Ra đòn hay lắm!
Tùng Tỉnh Chính Điền cất giọng tán thưởng bằng tiếng Hán phổ thông, nghe rất chính thống. Hắn ta từng du học tại đại học Bắc Kinh nên thực chất đã là một người rất am hiểu về Trung Quốc.
Hơn nữa để đối phó với Phí gia của Trung Quốc, các cao thủ Hoành Đoạn gia đều được yêu cầu học tiếng Hoa phổ thông. Các lĩnh vực như văn hóa, lịch sử Trung Quốc cũng cần am hiểu.
Hai quả thiết chùy trong văng qua văng lại trong không trung đã được Tùng Tỉnh Chính Điền nhẹ nhành đón lấy. Anh ta nâng hai quả thiết chùy lên múa, sợi roi màu đỏ của Tô Lưu Phương dù linh hoạt song không thể lại gần đối phương được.
Tiếng đàn cổ tranh của Phí Diệp Vũ tác động lớn đến Tùng Tỉnh Chính Điền. Ít nhất dưới sự cộng hưởng của tiếng đàn, Tùng Tỉnh Chính Điền cũng tự cảm thấy khả năng ứng phó và xuất chiêu của mình đều chậm đi một nửa nhịp. Đừng nghĩ rằng nửa nhịp thì không có gì to tát. Vào lúc quan trọng thì việc này có liên quan đến cả tính mạng con người.
Cứ như thế, bằng sự bổ trợ của tiếng đàn, hai nữ cao thủ nhà họ Phí đã giao đấu với Tùng Tỉnh Chính Điền đến cả trăm lần. Mãi đến tận lần thứ ba trăm, Tùng Tỉnh Chính Điền mới có được cơ hội. Quả chùy của anh ta bay đến đập nát chiếc đàn cổ tranh.
Thấy tình huống đó xảy ra, Phí Thanh Sơn vội nói:
- Phí gia xin nhận thua trận này, cả hai người đều rút lui.
Tùng Tỉnh Chính Điền vẫn lợi dụng cơ hội, giả bộ không nghe thấy, tiếp tục nhảy lên phía trước định bụng cho hai nữ cao thủ nếm mùi lợi hại. Quả thiết chùy như sắp lao vào người Phí Điệp Vũ.