- Anh Diệp, nói những chuyện này có ích gì. Bon họ không cho anh đi, thì tỉnh Tấn Lĩnh cũng chẳng dám nhận anh.
Vương Triều nói,
- Uống rượu uống rượu, như vậy cũng tốt, chúng ta lúc nào cũng có thể gặp nhau, thường xuyên đi nhậu, anh Diệp mà đi em cũng tiếc lắm.
- Được rồi, đành thêm một năm nữa vậy.
Diệp Phàm gật đầu bất đắc dĩ.
- Như vậy mới phải chứ, an tâm làm việc đi, văn phòng trung ương, cũng là sân khấu của Diệp Phàm cậu mà.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Kỳ thực, em cảm thấy cũng chẳng còn cách nào khác, nếu muốn xuống, phải làm thẳng tay. Phải làm đến mức khiến các lãnh đạo trung ương phải phiền lòng, khiến họ tự coi anh là côn đồ.
Lúc này, Vương Triều đưa ra ý tưởng cùi bắp, người nói thì vô tâm nhưng người nghe lại cố ý.
Diệp Phàm giật mình, tuy nhiên, Thiết Chiêm Hùng vội vàng nói:
- Không thể, không thể! Khiến cho chủ nhiệm Điền thấy cậu phiền phức thì sau này cậu hết đường sống. Cho dù cậu tam thời rời đi được, nhưng sau này muốn trở lại, hoặc trên đường cậu được đề bạt, người ta hắt xì một cái là cậu lãnh đủ rồi. Mấy cái ấn tượng này, một khi xấu đi rồi muốn thay đổi khó lắm.
Diệp Phàm không hé răng, Thiết Chiêm Hùng trong lòng lo lắng, nhưng, hắn biết tính cách của Diệp Phàm đã quyết thì khó mà xoay chuyển được. Lão Thiết cũng không dông dài nữa, cứ dông dài sẽ khiến người ta thấy phiền phức.
Quả bom tối hôm đó rút cuộc đã bị Vương Triều châm kíp nổ.
Ngày tháng , Diệp Phàm mang theo ba nhân viên Đốc tra đến Bộ tài chính kiểm tra sổ sách.
Vừa hay gặp Phạm Hoành Hoa em vợ của ông chủ Chu Đương Lâm trong vụ hai cửa hàng chó, người này là Thứ trưởng bộ Tài chính.
Vì tranh giành chức Thứ trưởng với chú họ của công chủ Ngưu, Thái Chấn. Hai người đã sai hai ông chủ cửa hàng chó gây lộn. Cuối cùng bị Trương Nhất Đống lợi dụng chuyện này làm ảnh hưởng đến Diệp Phàm.
Diệp Phàm vừa thấy lão già này bèn tức giận, vì thế, mượn cơ hội kiểm tra tài chính để nghiêm khắc phê bình lão già này.
Phạm Hoành Hoa lúc này mặt mày khó chịu, đương nhiên, việc Diệp Phàm cố ý kích thích lão cũng là một trong những mồi lửa.
Phạm Hoành Hoa thực sự không nhịn được nữa, nhăn mặt nói:
- Nếu Bộ trưởng Trần Thiên Hòa đến, Phạm Hoành Hoa tôi còn có thể tiếp nhận. Còn anh ấy à, chưa đủ tư cách. Cái thứ gì chứ, muốn ở đây làm loạn à?
- Không đủ tư cách, hôm nay ông đây muốn điều tra ông. Xem tôi có đủ tư cách quản ông không nhé! Mẹ kiếp, cái quái gì chứ?
Diệp Phàm tức giận, đập bàn hừ giọng nói. Đương nhiên, cái gì đấy này là để đánh trả lại Phạm Hoành Hoa.
Bình thường, thần tài của nước cộng hòa Phạm Hoành Hoa đi đến đâu cũng tiền hô hậu ủng. Dĩ nhiên là không thể nào chịu liếm mặt trước một cán bộ cấp sở như Diệp Phàm rồi.
Phòng đốc tra kỳ thực là gì sao Phạm Hoành Hoa không biết. Lão già này đập mạnh chén trà lên bàn, hừ nói:
- Lập tức xin lỗi tôi rồi cút đi ngay!
Đây là phòng làm việc của tôi, không phải Phòng đốc tra của các người. Anh dám mắng tôi "cái quái gì". Hôm nay Phạm Hoành Hoa tôi nhớ rõ những lời này.
Không xin lỗi thì Phạm Hoành Hoa tôi sẽ trực tiếp đi tìm Trần Thiên Hòa. Ngay cả Chủ nhiệm Điền phụ trách nơi đó cũng phải tìm đến!
Lão già này trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
Một tiếng tát chói tai vang lên. Thứ trưởng Phạm Hoành Hoa ngã xuống ghế salon bên cạnh. Ghế sofa tuy nói rất mềm, nhưng vẫn không cẩn thận làm hai chiếc răng trong miệng Phạm Hoành Hoa rơi ra.
- Anh dám hành hung tôi... anh dám đánh tôi... tôi sẽ cho anh ngồi tù...
Phạm Hoành Hoa từ trên ghế salon giãy dụa đứng lên, vì bị đánh gãy hai răng, cho nên thê thám hét lên, nói chuyện cũng có chút hàm hồ.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng nghe rất rõ. Bước lên trước một bước, tức giận kêu to:
- Đánh ông đấy, cái đồ con rùa. Phê chuẩn tiền bậy bạ không nói, căn bản là không để ý đến sự sống chết của dân. Chỗ nên tiêu ông không phê, cứ phê xằng phê bậy, thần tài cái rắm, tôi thấy ông chẳng khác gì lang sói. Cho nên, ông đây quyết định đánh ông, ông đây thay dân chúng đánh ông.
Nói xong Diệp Phàm lại giơ tay lên.
- Dừng tay!
Lúc này, vài nhân viên bảo vệ lao đến.
- Đánh chết cái tên khốn kiếp này cho tôi!
Phạm Hoành Hoa miệng phun máu chỉ vào Diệp Phàm mắng.
Mấy nhân viên bảo vệ vừa thấy, lập tức cầm côn cảnh sát vọt lên bổ về phía Diệp Phàm. Các đồng chí phòng Đốc tra vội ngăn lại, nhưng, đã bị mấy nhân viên an ninh đánh vài gậy lăn vào gốc tường.
- Mẹ mày... dám đánh người của ông đây!
Diệp Phàm tức giận, tiến lên đấm đá vài cái, vài tiếng bụp bụp vang lên, còn kèm theo tiếng thê lương của cái bàn bị vỡ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Dừng tay!
Một âm thanh vang dội vang lên. Diệp Phàm dừng tay, quay đầu lại nhìn, biết ông ta chính là đồng chí Bộ trưởng Tài chính Lan Học Bân.
- Còn ta thể thống gì nữa, còn ra thể thống gì nữa! Chủ nhiệm Diệp, anh đến đốc tra hay là đến đánh người, kỳ cục, quá mức kỳ cục.
Bộ trưởng Lan tức giận, môi run lên.
- Bộ trưởng Lan, hắn đánh gãy hai chiếc răng của tôi, đây là phạm tội, tôi muốn báo án! Báo án!
Phạm Hoành Hoa kêu to, lộ ra cái miệng với hai lỗ trống không.
- Đứng qua một bên, tôi sẽ xử lý.
Bộ trưởng Lan nhướn mày, hừ nói.
Không lâu sau, đồng chí Phó chủ nhiệm văn phòng trung ương Trần Thiên Hòa đến. Lão này trong lòng vui mừng, ra vẻ thân thiết nói với Diệp Phàm:
- Ai da, đồng chí Diệp Phàm, sao mặt đầy máu vậy? Sao không cẩn thận một chút, cái này, bị người ta đánh à? Công tác phòng đốc tra còn cần cậu chủ trì đấy.
- Vâng, tôi bị đánh, Bộ trưởng Trần ạ.
Lúc này, Thứ trưởng Phạm không kìm nổi chỉ vào miệng của mình kêu một tiếng.
- Kỳ quái, không phải là anh cũng đánh cậu ấy chảy máu rồi sao, coi như huề, coi như huề! Tôi thấy việc này như vậy đi.
Trần Thiên Hòa nói.
- Thôi đi, không thể nào. Trên mặt hắn là máu của tôi. Tôi muốn báo án.
Phạm Hoành Hoa nghĩ lại vẫn tức giận, hôm nay không cho Diệp Phàm vào tù chắc chắn là chẳng còn thể diện nữa.
Cuối cùng, mọi việc càng lúc càng lớn. Trương Hướng Đông, Yến Xuân Lai đều nắm lấy cơ hội lờ mờ phê bình một số đảng viên có tác phong thô bạo, chơi kiểu thổ phỉ gì đó trên các tờ báo. Nào là người như vậy sao có thể chủ trì công tác phòng đốc tra, bản thân còn chẳng kiềm chế được, nói gì đến công tác đốc tra chứ...
Nghe nói một Phó thủ tướng cũng phê bình hành động không thỏa đáng của một số đồng chí...
- Tôi thấy hay là để cho cậu ấy đi đi. Chuyện này, tôi thấy căn bản là cậu ấy cố ý gây chuyện. Tốt xấu gì cũng ở trong thể chế mấy năm rồi, không thể kích động như vậy được.
Điền Giang thở dài, liếc mắt nhìn Khâu Hoa một cái, nói.
- Phạm Hoành Hoa là cái gì chứ, việc này, đầu tiên là do ông ta không đúng. Ông ta không thể mắng Diệp Phàm không ra cái quái gì đúng không?
Người ta là người, không phải cái thứ gì. Hơn nữa, Diệp Phàm dầu gì cũng là do Chủ nhiệm Điền anh sắp xếp đến đốc tra Bộ tài chính theo thông lệ.
Phạm Hoành Hoa thế nào, căn bản là không coi Chủ nhiệm phòng Đốc tra như cậu ấy ra gì. Lão già này, ỷ bản thân nắm giữ tài sản trong tay, nghiễm nhiên tự cho mình là thần tài.
Có để Diệp Phàm vào trong mắt đâu chứ? Người như thế đáng đánh, đánh rụng hai răng cửa còn nhẹ đấy. Nếu đổi lại là tôi, tôi bẻ cho lão gãy chân còn chưa hết giận.
Lúc này, Cung Khai Hà nhíu mày, dĩ nhiên là đang nói đỡ cho Diệp Phàm.
Bởi vì, nghe nói Thứ trưởng Phạm kia vẫn đang muốn báo cảnh sát. Nếu báo cảnh sát thật, việc này sẽ bị khắp nơi nhìn vào ngay, sẽ không dễ xử lý.
- Lão Cung, bây giờ là xã hội có pháp chế, chứ không phải thời đại dùng nắm đấm dành chính quyền. Dù có chuyện gì thì cũng phải coi trọng pháp luật đúng không nào?
Ông không thể đem cách làm việc của Tổ đặc nhiệm A các ông áp dụng ở đây được đúng không? Tôi thấy, Diệp Phàm đã lây tính xấu của Tổ đặc nhiệm A rồi đấy.
Giải quyết vấn đề không phải bằng đầu óc, mà là ưa dùng nắm đấm. Huống chi, bây giờ chỗ nào cũng đang nhìn chằm chằm vào, chúng ta cũng khó xử lý.
Điền Giang cau mày nói.
- Được rồi, không nói việc này nữa, hay là để cho cậu ấy đi Thành phố Đồng Lĩnh đi. Tránh sức ép tạo ra phiền phức lớn.
Ông xem thử việc này nên xử lý thế nào? Nếu xử lý cậu ấy thì đồng chí Cung Khai Hà sẽ không đồng ý. Hơn nữa, Tổ đặc nhiệm A không thể tách khỏi cậu ấy.
Không xử lý thì đành dàn xếp thôi. Cái tên Phạm Hoành Hoa này, đầu tiên là tại cái miệng không tốt. Đường đường là cán bộ cấp thứ trưởng mà sao không có tấm lòng khoan dung gì cả?
Việc này không thể kéo dài nữa, cậu ấy dàm làm mọi việc đến mức này. Đúng là không coi Văn phòng trung ương chúng ta ra gì, đúng không?
Khâu Hoa cũng bất đắc dĩ gật đầu nói.
- Chuyện Phạm Hoành Hoa giờ tính sao? Người ta cứ cắn chặt việc hai chiếc răng cửa không chịu nhả. Nếu báo án thật, sẽ có trò hay đấy.
Cung Khai Hà hơi có vẻ lo lắng, nói.
- Đùa à! Bảo Phạm Hoành Hoa sáng mai đến phòng làm việc của tôi đùa một trận.
Điền Giang cũng tức giận, vẻ mặt nghiêm túc hừ nói,
- Còn nữa, chuyện của Diệp Phàm quyết định như vậy đi. Bảo cậu ấy đi càng sớm càng tốt, để hạ bớt hỏa. Để cậu ấy ở thủ đô không được nữa rồi, cho xuống đó rèn luyện cũng tốt. Mài dũa lại tính tình đi...
Sáng hôm sau, đồng chí Phạm Hoành Hoa cảm thấy bắp chân hơi co giật, trong lòng có chút bồn chồn. Không thể tưởng tượng được chủ nhiệm Điền lại gọi mình đến văn phòng.
Sau lừng thì kêu gào tạo thanh thế một chút vậy thôi, chứ thực sự đối diện với nhân vật lớn như Chủ nhiệm Điền, đồng chí Phạm Hoành Hoa vẫn có chút nhút nhát.
Kỳ thực, Phạm Hoành Hoa cũng là bị vài đồng chí giật dây mới phô trương thanh thế. Lão già này đâu hồ đồ đến mức báo cảnh sát đưa Diệp Phàm vào tù. Chẳng qua chỉ kêu la vài câu để lấy lại thể diện mà thôi,
- Đồng chí Hoành Hoa ngồi đi.
Chủ nhiệm Điền vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào cái ghế đối diện, hừ nói. Tiếng hừ lạnh từ khoang mũi hừ ra. Phạm Hoành Hoa trong lòng ớn lạnh. Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Xem điệu bộ này, không phải chủ nhiệm Điền gọi mình đến để tâm sự rồi.
- Hôm nay gọi anh đến anh hiểu tại sao không?
Chủ nhiệm Điền vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Cái này, tôi không biết Chủ nhiệm Điền gọi tôi đến có chuyện gì?
Phạm Hoành Hoa khôi phục bình tĩnh, nói.
- Đồng chí Diệp Phàm đã điều chỉnh đến Thành phố Đồng Lĩnh công tác, anh có ý kiến gì với việc này không?
Chủ nhiệm Điền nói.
Phạm Hoành Hoa vừa nghe, dĩ nhiên trong lòng như uống cả một bình mật ong. Nghe Chủ nhiệm Điền nói như vậy, đó là đang cho mình thể diện.