Quan Thuật

chương 2226: nhìn vẻ mặt anh keo kiệt vô cùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Song Diệp Phàm lại gật đầu nói:

-Đúng vậy...Sư đoàn Hưởng Hổ là bộ đội chủ lực của quân khu Bắc Kinh, họ thi hành chế độ sư trưởng chịu trách nhiệm.

Bất kể nhân tài nào muốn vào đầu tiên đều phải được sự đồng ý của sư trưởng. Sau đó bộ máy đến bộ máy sư đoàn thảo luận, cuối cùng là đề cử tới quân khu Bắc Kinh.

Họ có một quá trình tiến cử người vào rất phức tạp. Mấy ngày trước tôi cũng có đi một chuyến. Nhưng thật ra để lấy về một sân huấn luyện cũ cho quân phân khu thành phố Đồng Lĩnh.

-Oh?

Sắc mặt Chu Cường chợt sáng lên, đồng tử đột nhiên mở to hơn, hỏi

-Bí thư Diệp rất thân quen với người phụ trách của sư đoàn Hưởng Hổ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

-Haha,cũng tạm được. Cái sân tập luyện kia vốn họ cũng bỏ hoang. Mà quân phân khu thành phố Đồng Lĩnh cũng đang cần một sân huấn luyện cho quân dự bị. Quân phân khu cũng không muốn xuất ra nhiều tiền như vậy cho việc này, cho nên việc này cứ như vậy thôi. Dù sao họ cũng cho Bí thư tôi chút thể diện. Xem ra, quân đội vẫn là hỗ trợ địa phương kiến thiết có phải không?

Diệp Phàm nói rất thoải mái, chỉ có Chu Cường rõ ràng nóng bừng lên.

Người này không ngu,mặc dù là một sân tập luyện cũ, muốn kéo nó ra từ trong miệng của sư đoàn Hưởng Hổ cũng không phải dễ dàng.

Trừ khi mối quan hệ của anh với người phụ trách sư đoàn cực kỳ thân thiết. Bằng không chỉ có thể là chuyện thằng ngốc nói mơ.

-Bí thư Diệp,cái này có thể hay không...

Chu Cường thốt ra, muốn mở miệng cầu xin Diệp Phàm nhưng nhất thời lại không mở lời được. Cho nên cứ nhìn chằm chằm vào ông bố Chu Thiên Minh.

-Thật ra thì việc này cậu không cần nhắc, tôi cũng muốn dẫn cậu đi một chuyến, cái này thành hay không không dám chắc được. Tôi nghĩ, vẫn còn chút hy vọng có phải hay không?

Diệp Phàm không đợi Chu Thiên Minh mở miệng, giành nói trước, nhưng Diệp Phàm vừa nói đến đây đột nhiên nhíu mày, nói:

-Có điều là gần đây việc của Thành ủy cũng tương đối nhiều.

Mà đại quản gia Thành ủy thành phố Đồng Lĩnh còn ghế trống, cho tới nay đều do đồng chí Mễ Nguyệt, Phó trưởng ban thư ký Thành ủy thứ nhất quản lý, mà gần đây việc cải tạo phố Tân Long lại là do đồng chí Mễ Nguyệt phụ trách.

Cô ấy đã quá mệt mỏi rồi, tôi sợ cô ấy mệt lả. Cho nên không thể không đưa tay ra phối hợp cùng với đồng chí Mễ Nhuyệt liên tục nắm bắt những vấn đề của phố Tân Long. Tuy nhiên, đồng chí Mễ Nguyệt rất có trách nhiệm, hầu hết công việc đều ôm đồm hết rồi.

Chu Thiên Minh vừa nghe đương nhiên hiểu rồi. Người này rõ ràng là đang vận động giúp Mễ Nguyệt. Còn nhấn mạnh cái gì mà Phó trưởng ban thư ký Thành ủy thứ nhất.

Kỳ thật, Phó trưởng ban thư ký là không đủ tiêu chuẩn. Chỉ cần nhìn quan hệ của anh với nhân vật số một của Thành ủy như thế nào? Số một ủng hộ anh, anh liền phát rồi, không ủng hộ, anh sẽ có thể bị gạt ra ngoài lề.

Diệp Phàm nói như vậy, đây chẳng phải nói chức đại quản gia tòa nhà Thành ủy thành phố Đông Lĩnh nên trao cho Mễ Nguyệt hay sao. Bởi vì, Phó trưởng ban thư ký thứ nhất không lên thì ai lên? Thế nhưng việc này lại dính dáng đến việc của con trai, cũng khá phiền phức đây.

-Cha, chi bằng mọi người sớm giải quyết chuyện của đồng chí Mễ Nguyệt. Cũng có thể để thành phố Đồng Lĩnh tiến cử thêm một Phó trưởng ban thư ký hỗ trợ công việc của Trưởng ban thư ký Mễ. Bí thư Diệp cũng có thể rút tay ra khỏi dự án phố Tân Long rồi, đúng không?

Chu Cường rất khôn ngoan trong việc này, giúp Diệp Phàm hoàn thành trọng trách "thí điểm".

-Đây là chuyện của Tỉnh ủy, cha và con cũng không có quyền quyết định.

Chu Thiên Minh nói như một cách từ chối khéo léo.

-Không có quyền quyết định nhưng chú Thiên Minh hoàn toàn có quyền kiến nghị.

Không thể ngờ cô gái bên cạnh lại đang nói giúp Chu Cường. Chu Thiên Minh thiếu chút nữa tịt ngòi rồi, mà Diệp Phàm vẫn giả bộ thản nhiên thưởng thức trà.

Người này có giả bộ hay không, Chu Thiên Minh nói thầm trong lòng một câu, miệng nói:

-Chu Cường, có một vài việc không đơn giản như trong tưởng tượng của con. Lấy chuyện của con ra mà nói, gây sức ép lâu như vậy, chẳng phải cũng không có tin tức gì đó sao. Chuyện của Thành ủy còn phức tạp hơn

Diệp Phàm thừa hiểu Chu Thiên Minh đang giải thích cho chính mình.

-Haha, Trưởng ban Chu quả thật là không dễ dàng, nói cũng là tình hình thực tế. Chúng ta không bàn chuyện của đồng chí Mễ Nguyệt nữa.

Diệp Phàm nói xong liếc nhìn Chu Thiên Minh một cái, nói,

-Chu thiếu gia, nếu cậu thật sự muốn vào sư đoàn Hưởng Hổ thì ngày mai đi với tôi. Tôi sẽ sắp xếp thời gian đi với cậu một chuyến.

-Bí thư Diệp, nghe nói người phụ trách sư đoàn Hưởng Hổ cũng đã trở về tỉnh thành rồi.

Chu Cường nói.

-Tiểu tử này về tỉnh thành rồi cũng không chào hỏi một tiếng...

Diệp Phàm có vẻ hơi ngạc nhiên chuyển sang nhìn bố con Chu gia,cười nói.

-Xin lỗi, thất lễ rồi.

Chẳng qua, lời nói của Diệp Phàm lọt vào tai bố con Chu gia, trong lòng đúng là đã gợn lên ngọn sóng. Thằng ngốc cũng có thể nghe ra được, quan hệ của vị Bí thư Diệp Phàm này với vị sư trưởng kia tuyệt đối không phải bình thường. Bằng không sao lại gọi nhau như vậy.

-Haha, phố Tân Long phải cải tạo rồi. Thành phố Đồng Lĩnh của các anh tôi đã đi qua mấy lần rồi, các cái khác đều tốt, chỉ là mặt đường của phố Tân Long kẹp giữa Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố quá nhỏ.

Cái này, người sáng suốt vừa nhìn là hiểu chuyện. Xem ra là vì dính dáng đến đủ loại nguyên nhân, cho nên vẫn chưa làm xong.

Lần này Bí thư Diệp Phàm có thể quyết định cải tạo phố Tân Long, đấy là đã làm được một việc tốt vì người dân Đồng Lĩnh. Công trình cải tạo phố Tân Long vô cùng phức tạp.

Mà Mễ Nguyệt với tư cách là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy đi phụ trách công trình này có hơi quá sức. Mặt trận của cô nên nên là phục vụ lãnh đạo Thành ủy mới đúng

Mà với tư cách là một cô gái, có thể gánh vác nổi việc đại sự như cải tạo phố Tân Long này, chứng minh cô ấy là một đồng chí có khả năng gánh vác được trọng trách nặng nề.

Đối với đồng chí như vậy sẽ để lại trong mắt lãnh đạo cấp trên sự tin tưởng. Tỉnh ủy chúng ta cũng không thiếu Bá Nhạc mà!

Chu Thiên Minh nói chuyện dường như chẳng liên quan gì tới ông ta. Trên thực tế, Diệp Phàm nghe ra một vài điều từ đó.

-Cám ơn sự khẳng định của Trưởng ban Chu đối với đồng chí Mễ Nguyệt.

Diệp Phàm nói xong liếc mắt nhìn Chu Thiên Minh và Chu Cường một cái, cười nói

-Nếu như sư trưởng Tề đã trở về tỉnh thành rồi.

Tôi hiếm khi có dịp làm thịt ông em này một phen. Lần này không thể bỏ qua cho cậu ta, thứ nhất chúc mừng cậu ta thăng chức.

Thứ hai, tối nay tôi chủ trì, mời bố con đồng chí cùng đi ra ngoài ngồi một lát. Đến lúc đó gọi Tề Thiên đến tương bồi là ổn. Dĩ nhiên tôi mời khách, thanh toán là việc của cậu ta,haha.

-Cái này tuyệt đối không được, Bí thư Diệp. Nhà chúng tôi ở tỉnh thành, anh tới đây là khách, nên là chúng tôi làm chủ mời khách mới phải.

Lúc này trong lời nói của Chu Cường mang chút ý vị cung kính.

-Bí thư Diệp, anh để cơ hội mời khách này cho Chu Cường nhé, hahaha.

Chu Thiên Minh cũng cười, hiển nhiên là vì cổ vũ con trai cố gắng rồi.

Lưu Tùng Viên là một nơi tiêu phí xa hoa khá nổi tiếng ở thành phố Long Giang tỉnh thành tỉnh Tấn Lĩnh, bên trong trang hoàng theo phong cách riêng. Đương nhiên, giá cả tùy theo cũng vì thế mà dĩ nhiên không thấp.

Xe của Diệp Phàm và Bộ trưởng Chu Thiên Bình vừa mới dừng lại, thằng nhãi Tề Thiên này đã sớm canh giữ ở cửa lớn của Lưu Tùng Viên rồi, còn có mấy sĩ quan đi cùng, cơ bản Diệp Phàm đều quen biết.

Ở trước mặt Diệp Phàm thằng nhãi này rất có "khí phách" và phong cách. Thằng này mặc quân trang thẳng thớm, vai đeo quân hàm đại tá, nhanh nhẹn bước vài bước lớn đến trước xe giống như một đứa bé.

Thằng này khom người kéo cửa ra, miệng cạc cạc cười nói:

-Không thể tưởng tượng được đại ca đã ở tỉnh thành, sao không nói sớm.

-Nói cho cậu, tôi đây còn không bi say khướt rồi. Diệp Phàm cười tức giận xuống xe, đầu tiên cho người này một đấm.

Sau chỉ vào Trưởng ban Chu Thiên Minh đang đi ra từ bên bên hông chiếc xe Audi, giới thiệu:

-Vị này chính là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh Uỷ, Chu Thiên Minh, bên cạnh là con trai, thiếu tá Chu Cường.

Dĩ nhiên, Diệp Phàm và Tề Thiên "thân thiết"cũng làm cho Trưởng ban Chu vui mừng trong lòng.

Tề Thiên cười, tuy nhiên chỉ đưa một tay bắt tay Trưởng ban Chu. Cũng bắt tay với Chu Cường, cười nói:

-Thiếu gia Chu, hình như chúng ta đã gặp mặt nhau rồi có phải không?

Đối với Tề Thiên mà nói Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy ở trước mặt cậu ta cũng chỉ chẳng có nghĩa lý gì. Không cùng ngành, quan hệ cũng khác, không thèm để ý đến tâm tình của Chu Thiên Minh.

-Tôi đã từng đến sư đoàn Hưởng Hổ của sư trưởng Tề mấy lần, chẳng qua sư trưởng Tề là quý nhân, Chu Cường rất hiếm khi có thể nhìn thấy.

Chu Cường vẻ mặt khiêm tốn nói.

-Hahaha, gần đây chỗ tôi rất nhiều việc, rất bận.

Tề Thiên cười thản nhiên.

Vội cái rắm, vội uống chén rượu lớn đi săn thôi. Trong lòng Chu Cường oán thầm sư trưởng Tề một câu, nhưng miệng lại cười theo mặt.

-Sư trưởng Tề, bí thư Diệp, chúng ta đi vào thôi chứ?

Chu Cường vẻ mặt tươi cười xin chỉ thị.

- Haha, đương nhiên phải đi vào.

Tề Thiên cười, sau đó nói:

- Thế nhưng, buổi tối tôi mời.

-Như vậy sao được, đã nói rồi tối tôi mời.

Chu Cường trong lòng trầm xuống, nói vội. Cái này, Tề Thiên không nể tình, vậy chuyện của mình có thể sẽ bị hoãn lại một chút rồi.

-Haha, đại ca của tôi ở đây, tôi không mời khách thì không phải tìm đánh sao?

Tề Thiên khoát tay, nói:

-Buổi tối tôi chủ trì.

-Tiểu tử này lâu không bị ăn đòn, quyết định như vậy đi.Buổi tối Tề Thiên tôi mời khách, tuy nhiên để Chu lão đệ thanh toán là được.

Diệp Phàm đã mở lời rồi,Tề Thiên cũng không cãi cọ nữa.Trong lòng sớm rõ Diệp Phàm đang làm"thuyết khách".

Mà bố con nhà Chu gia trong lòng âm thầm cảm kích đồng thời cũng không khỏi kinh ngạc, không thể tưởng tượng quan hệ của Diệp Phàm với Tề Thiên lại thân mật đến vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn,Chu Cường càng thêm cung kính Diệp Phàm. Anh ta hiểu, việc của mình phải nhờ vào Diệp Phàm là chủ yếu rồi, Tề Thiên cũng chỉ là thứ yếu thôi.

Mấy người nói cười đi vào phòng.

Chu Cường khách khí xin chỉ thị gọi món ăn lên, đã uống một hồi rượu, mọi người nói đều là chuyện thú vị.

-Đại ca, Lã tư lệnh của Đồng Lĩnh các anh rất để tâm. Ngày hôm sau liền sắp xếp người, đích thân xử lý sân huấn luyện Hồng Khẩu rồi. Thời gian một ngày khôi phục nguyên trạng. Hơn nữa nghe nói họ đang mua thiết bị.

Tề Thiên cười nói.

- Đồng chí Lã Lâm là một đồng chí tốt, toàn tâm toàn ý trong công việc. Cái sân huấn luyện kia đối với các anh chỉ là cái sân vứt đi, nhưng đối với họ mà nói đó là sân huấn luyện rất tốt.

Hơn nữa, tôi cũng nhìn qua rồi, thực ra cũng không tồi. Sửa sang lại thiết bị cũng có thể xem là một cái sân huấn luyện tốt lắm rồi. Đối với dân binh và quân dự bị bồ đội mà nói cũng đủ dùng rồi.

Tuy nhiên, nếu những thứ bộ đội các anh không cần đến, ví như vũ khí huấn luyện...cũng cấp cho họ một ít đi.

Diệp Phàm nói.

-Diệp Phàm, lòng tham anh không đáy à?

Tề Thiên rốt cuộc hét thành tiếng đau lòng. Thấy mặt quả mướp đắng của Tế Thiên, bố con Chu gia cười trộm trong lòng. Không thể tưởng tưởng tượng được sư trưởng Tề Thiên hoành tráng như thế ở trước mặt Bí thư Diệp Phàm giống như người hầu đáng thương.

-Xem anh keo kiệt kìa, việc này quyết định như vậy đi. Cho ít thiết bị đi, sư đoàn Hưởng Hổ các anh giàu có lắm mà, đừng ở trước mặt tôi giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.

Diệp Phàm tức giận nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio