Quan Thuật

chương 2421: bước vào căn phòng bí mật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-Làm thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

-Cắm trực tiếp vào cái rãnh là được rồi.

Tài Thanh hô, hai mắt rời rạc mơ mơ màng màng. Diệp Phàm vội vàng cắm lên trên, một tiếng rắc rất đúng nhịp.

-Cái này có ích lợi gì?

Vương Nhân Bảng trừng mắt hỏi.

-Đây là bộ phận then chốt, một khi đã khép lại thì dùng thuốc nổ cũng không phá được. Căn phòng bí mật này là đặc chế, xung quanh đều làm bằng thép. Hơn nữa bên trong còn có đồ dùng sinh hoạt, có thể sống ở bên trong không tiếp xúc với bên ngoài trong vòng một tháng. Đây là giáo chủ đặc biệt chế tạo cho chị tôi.

Thiết kế này chủ yếu là để phòng nguy hiểm ngoài ý muốn. Tuy nhiên vừa rồi chị tôi lo tôi chưa khép lại.

Tài Thanh nói.

-Có một việc tôi không hiểu, vừa rồi các cô sớm cảm nhận thấy có nguy hiểm phải không. Bà lão tóc bạc kia là người bảo vệ của các cô. Thế tại sao chị em cô, hai người không nhanh trốn vào trong căn phòng bí mật. Nếu như đi xuống trước, cho dù chúng tôi vào cũng không kịp có phải không?

Diệp Phàm không kìm nổi nói.

-Cái này là có nguyên nhân. Lát nữa rồi nói.

Tài Thanh nói.

-Thiên Thông, bọn họ đâu?

Diệp Phàm tạm thời nhẹ nhàng thở ra, hỏi Vương Nhân Bàng.

-Một đám người bọn họ đánh vào bên trong khu rừng rồi, biết Tông Vô Thu sắp đến, trong đại sảnh tất cả nhất định đi đời nhà ma. Cho nên, Thiên Thông chạy về hướng rừng, đưa Phó giáo chủ Tông và đám người của Thiết Tháp Hán vào trong rừng.

Vương Nhân Bảng nói.

-Gay go rồi, khu rừng kia bọn họ đã quen thuộc còn chúng ta không hiểu rõ, vậy chẳng phải sẽ mất mạng sao?

Diệp Phàm miệng co giật vài cái.

Trong lòng nổi lên một hồi bi thương. Thiên Thông, bọn họ nếu bị Tông Vô Thu phát hiên ra nhất định tất cả đi đời nhà ma rồi.

Chỉ có xem Tài Nhạ có thể giữ được con tim của Tông Vô Thu không, bằng không, cho dù là sau một tháng bản thân cũng xong đời. Huống chi mật thất là Tông Vô Thu thiết kế. Ông ta chẳng lẽ không có cách phá giải, có quỷ mới tin.

-Em gái, em gái!

Lúc này, một người tướng mạo bẩy phần giống Tài Thanh chạy tới, bổ nhào về hướng em gái Tài Thanh.

Cô gái này thân hình cao gầy. Dáng người đẹp hơn Tài Thanh, hai bầu ngực nhô cao lên dưới chiếc áo ngủ, không cần nhìn cũng biết thể tích và độ cứng tuyệt đối dọa người.

Khuôn mặt hiện lên thanh thoát. Hơn nữa làn da có khuynh hướng giống người Hoa nhiều hơn, cũng không phải vẻ trắng bạch như người Nga.

Người con gái đó với làn mi dài chớp chớp tràn đầy ma lực khiêu gợi thực sự làm mê hoặc người ta. Ngay cả Diệp Phàm trước hoa thơm cỏ lạ kia tim cùng loạn nhịp một lúc.

Tuy nhiên, Diệp Phàm tâm lý đã ổn định lại, không vì thế mà lay động. Từ trên không ném Tài Nhạ lên chiếc giường trong phòng mật thất, hai ngón dựng thẳng hướng trên người vẽ một cái. Ầm ầm vài tiếng, nội khí phun phía dưới, Tài Nhạ lập tức thành một con sơn dương lồ lộ.

-Anh...anh muốn làm gì?

Tài Nhạ toàn thân co rúm, run rẩy rất kịch liệt, một đôi mắt sợ hãi nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Diệp Phàm đúng là. Trong lúc mấu chốt này còn tâm tư chơi đàn bà. Vương Nhân Bảng trong lòng khinh bỉ nhìn vị quân Diệp Phàm, nghĩ một câu.

-Buông chị tôi ra!

Tài Thanh khóc giãy dụa hét, muốn thoát khỏi tay của Vương Nhân Bảng.

-Ngoan ngoãn một chút!

Vương Nhân Bảng xiết chặt hai tay, cảm giác như xiết sai chỗ. Cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện một tay mình vừa đặt lên bộ ngực to của Tài Thanh. Thằng này nhịn không được nhéo một cái, trong lòng một cảm giác vui sướng lâp tức dâng lên trong lòng.

Thằng này bỗng chốc tĩnh tâm, nhìn Diệp Phàm biểu diễn tuồng Xuân Cung.

Phát hiện Diệp Phàm làm thật rồi, giơ cánh tay hướng về phía "cửa đào" của Tài Nhạ lần sờ.

-Quá khoa trương rồi, người này đúng là định làm quỷ phong lưu dưới chiếc váy màu quả lựu kia. Đại ca chính là người phong lưu. Khi phải chết rồi vẫn còn không quên cái món này. Lẽ nào đã thấy quá nhiều trong của Hollywood cho nên cái này...

Vương Nhân Bàng không khỏi cảm thán một câu.

-Cô thật sự là Tài Nhạ.

Diệp Phàm thu tay về, nhìn chằm chằm Tài Nhạ nói. Đương nhiên Diệp Phàm lại không có cái ý định xấu xa như trong lòng Nhân Bàng nghĩ. Mà là đang phân vân thân phận thật sự của Tài Nhạ. Cái này cũng là có chút bất đắc dĩ.

-Tôi không phải là Tài Nhạ thì ai mới là Tài Nhạ? Người con gái của giáo chủ, Tôi cùng người em gái Tài Thanh là hai người đàn bà giáo chủ sùng ái nhất.

Hai người các anh hôm này đối với chúng tôi như vậy, đợi lát nữa giáo chủ phá căn phòng bí mật các anh chắc chắn chết không còn nghi ngờ gì nữa. Truyện Sắc Hiệp -

Tôi thấy các anh vẫn là khẩn trương quỳ xuống cầu xin tha thứ tôi còn có thể cùng cầu xin giáo chủ tha cho các anh một mạng. Các anh không biết những đàn ông hễ liếc mắt nhìn nhiều tôi và em gái tôi tất cả đều cho rắn ăn rồi.

Mấy năm nay trở lại đây đàn ông bị giáo chủ cho ăn "Tha Hồng" không dưới người.

Tài Nhạ lớn tiếng kêu lên.

-Haha, chúng tôi nếu như dám đến thì sẽ không sợ chết. Tôi hiện giờ chẳng những nhìn còn sờ soạng cô. Cô nghĩ xem, Tông Vô Thu sẽ tha cho loại khinh bạc người phụ nữa mà ông ta sủng ái nhất sao? Dù sao đều phải chết, không bằng trước khi chết phong lưu khoái lạc.

Diệp Phàm vô cùng dung tục, lấy chiếc ghế ngồi lên trên, còn vểnh cái vắt chéo lắc lư một chút.

Về sau chuyên tâm lợi dụng đôi mắt ưng quan sát toàn bôi căn phòng bí mật. Giơ tay vỗ vỗ gõ gõ, phát hiện thật sự rất dày, giống như đào toàn bộ thân núi ra. Diệp Phàm lấy dao găm ra rạch, phát hiện rất khó để đâm sâu vào.

Biết đây là thép tinh quá tinh, hôm nay muốn phá phòng chạy trốn phỏng chừng là không thể.

-Đúng vậy, đại ca, dù sao cũng là một chữ chết. Trước khi chết anh em ta cũng phong lưu khoái lạc một chút. Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu phải không đại ca. Thế nào đại ca, anh dùng cô lớn, tôi dùng cô nhỏ. Vừa khéo thành một cặp rồi.

Vương Nhân Bàng cười khinh bỉ một tiếng, cũng giơ tay bóp nhẹ cơ thể Tài Thanh, hơn nữa học dáng vẻ của Diệp Phàm tay thứ hai thẳng đến cửa Đào Môn.

Tên này vẫn thực sự cho rằng bố mày muốn phong lưu khoái lạc. Bố mày đang giám định sự thật giả của Tài Nhạ. Đầu óc ngu ngốc nhà cậu hoàn toàn nghĩ lệch hướng rồi. Diệp Phàm trong lòng có chút khinh bỉ đồng chí Nhân Bàng.

-Ừ?

Vương Nhân Bàng đột nhiên đồng tử trợn to, ngơ ngẩn một lúc lại hướng tay xuống phía dưới của Tài Thanh dò xét một chút. Đau đến mức Tài Thanh kêu to một tiếng.

-Sao vậy người anh em, cậu thật sự muốn khoái lạc à, chúng ta phải khẩn trương tìm cách đi ra ngoài mới đúng. Bằng không, Tiểu Thiên bọn họ tất cả sẽ xong đời. Mất mạng rồi còn phong lưu cái rắm?

Diệp Phàm hô.

-Không phải, đại ca, đợi chút, tôi hỏi hai người bọn họ?

Vương Nhân Bàng xoay người hướng về phía Tài Nhạ hừ nói,

-Hai người các cô thật sự là người đàn bà của Tông Vô Thu?

-Đương nhiên là phải, cái này tuyệt đối không giả. Chị em chúng tôi đã cùng ông ta nhiều năm rồi, có phải sợ rồi? Giờ thả chúng tôi ra vẫn còn kịp.

Tài Nhạ cho rằng Vương Nhân Bàng có chút sợ hãi, kéo cái chăn bao lấy bộ ngực kia, đột nhiên hừ nói.

-Hahaha...

Vương Nhân Bàng đột nhiên phá lên cười.

-Chẳng lẽ anh không tin. Tài Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Nhân Bàng giống như muốn ăn thịt người.

-Cô vừa rồi kêu đau không phải là trêu chọc rồi, lại một chút nữa, bố mày phải phá thân.

Vương Nhân Bàng ngón tay vừa động, Dương Tiếu liền muốn làm việc.

-Đừng động, tôi thật sự còn chưa phá thân.

Tài Thanh khẩn trương nói, hai chân kẹp rất chặt.

-Chị của cô thì sao?

Diệp Phàm có chút hoảng hốt, khẩn trương hỏi, hơn nữa không có ý tốt trượt trên người của Tài Nhạ thử xem.

-Giống nhau.

Tài Thanh gật đầu.

-Chẳng lẽ Tông Vô Thu không ổn? Quá cực đoan. Hay là đồng chí tiểu Tông cũng chơi Đông Phương Bất Bại tự cung rồi.

Vương Nhân Bàng sau khi ngạc nhiên hỏi.

-Không rõ, tuy nhiên, Tông Vô Thu đã sinh mười mấy đứa con, hơn nữa diện mạo cũng có chút giống ông ta. Hẳn không phải là không ổn, chỉ có điều ông ta vẫn không muốn thân thể của chị em tôi, tôi cảm thấy rất kỳ lạ.

Tài Nhạ lúc này cũng nói.

-Chẳng lẽ Tông Vô Thu trước kia làm được, sau gặp hai cô bị thương liệt dương rồi.

Vương Nhân Bàng vẻ mặt vui vẻ vì người khác gặp họa nói.

-Chúng tôi không rõ lắm.

Tài Nhạ và Tài Thanh đều lắc đầu, xem ra không giống nói dối.

-Vẫn là hai chỗ, mẹ kiếp ông ta thật đúng là kỳ lạ. Mà Tông Vô Thu vẫn không để hai cô đi hoặc giết hai cô, đồng chí tiểu Tông rút cuộc muốn làm cái gì?

Diệp Phàm sờ cằm một lúc, suy nghĩ nát óc vẫn không có lời giải đáp.

Sau đó, hai người bắt đầu nghiên cứu căn phòng bí mật này.

-Giáo chủ, bọn họ còn có mấy người ở trong rừng, bọn họ đang chiến đấu ngầm với Tông Vô Thu. Khu rừng này mặc dù nói là của chính chúng ta, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, tôi là lo lắng phó soái Tông gặp nguy hiểm.

Lúc này, một người áo đen đến nói.

-Không sao cả, Tông Hà nếu gặp nguy hiểm bọn họ chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao. Tôi hỏi anh, trong đám người của họ có cao thủ vượt qua công lực của Tông Hà không?

Tông Vô Thu vẻ mặt đến bình thản đứng trước tòa lầu nhỏ, nhìn lầu nhỏ kia cũng không đi vào.

-Hẳn là không có, nếu như có phỏng chừng Phó soái Tông đã sớm bị thương. Hơn nữa hộ pháp Tượng đánh được hai người. Đương nhiên, hình như hộ pháp Tượng bị thương, bằng không đã sớm bắt lấy bọn họ rồi.

Người áo đen nói

-Thế thì đúng rồi, Hà nhi dù sao cũng thông thuộc khu rừng này hơn chúng ta nhiều. Người gặp nguy hiểm nên là bọn họ mới phải, tạp chủng Ngũ Độc Giáo. Hôm nay không thể để họ ra ngoài dù chỉ một người. Tuy nhiên, cũng có thể là thời điểm để Tông Hà rèn luyện chính bản thân mình. Để mấy học trò của Ngũ Độc Giáo trở thành đá thí nghiệm của cậu ta.

Tông Vô Thu khoát tay, tiến vào trong giả sơn.

Ngay sau đó mang theo Xa Thiên vào căn phòng bí mât trang hoàng sa hoa. Tay ấn lên vách tường một cái, lập tức toàn bộ đèn đều sáng.

Bên trong có một chiếc tivi Lcd rất lớn. Tông Vô Thu nhàn nhã ngồi trên ghế salon, nhìn chiếc tivi Lcd kia, nói với Xa Thiên:

-Mở cửa, chúng ta xem họ đang làm cái gì

Xa Thiên nhấn một cái lập tức cảnh tượng của căn phòng bí mật đập vào mắt hai người.

- Tạp chủng

Khi nhìn thấy Tài Thanh bị lột thành dê con, còn Tài Nhạ trốn trong chăn run rẩy, Xa Thiên khạc một miếng đờm.

-Không sao cả...

Nào ngờ Tông Vô Thu đột nhiên khoát tay khác thường, hơn nữa vẻ mặt thản nhiên uống ngụm trà.

Đồng chí Xa Thiên trong lòng mơ hồ vô cùng, trong lòng tự nhủ người đàn bà của ông ấy bị người ta làm ra thế này, ông ta sắp bị cắm sừng rồi còn cười, mẹ ông ta là người gì cơ chứ?

Nếu như ông ta coi chị em cô ấy là những người đàn bà dâm đãng thì cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho đối thủ, không đúng, ông ta còn sủng ái hai cô ấy như thế mà, thật kỳ lạ.

-Đã thế này rồi, giáo chủ chúng ta phóng độc giết chết tiểu tử kia. Mẹ kiếp!

Xa Thiên mắng.

-Cậu ngu vậy?

Không thể tưởng được Tông Vô Thu mặt nghiêm nghị nói.

-Giáo chủ, cái này tôi không rõ. Đối với bọn tạp chủng Ngũ Độc Giáo chúng ta còn có cái gì phải khách khí. Phải biết rằng, bọn họ chẳng những đã hủy Thạch Bảo của chúng ta, mà còn hủy cả Phân Đường của Pa-zhan, bây giờ lại gây sức ép cho Tổng Đà của chúng ta, nghe nói đã giết hại mấy chục giáo đồ. Những con người này đều là đội lực lượng trung kiên của Tam Độc Giáo ta.

Xa Quân nói, vẻ mặt phẫn nộ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio