Không lâu Hoa Mãn Lương mở to mắt, hai con ngươi như muốn rớt xuống đất. Bởi vì quá khiếp sợ.
Xa Thiên không ngờ hai chân giống như người không có sức có thể nổi trên mặt nước đi quanh đầm nước một vòng. Hoa Mãn Lương khiếp sợ phát hiện, nước chỉ ngập bàn chân của Xa Thiên khoản một centimet.
Hơn nữa, Hoa Mãn Lương có thể khẳng định, đầm nước này không có cọc hay bất cứ thứ gì ở dưới, Hoa Mãn Lương tin vào ánh mắt của mình.
Khụ!
Xa Thiên đột nhiên bỗng rống lên một tiếng, đứng trên mặt nước giơ hai tay lên trời hướng lên một phiến đá nặng vài trăm cân xoay đi.
Không lâu, điều khiến Hoa Mãn Lương kinh ngạc đến mức có thể ngã vỡ kính mắt là khối đá kia không ngờ bị Xa Thiên tung lên không trung, trên không trung còn xoay một vòng rồi bị Xa Thiên đập vào bờ. Mà nước cũng không ngập chân Xa Thiên đến cm.
Xa Thiên liền ôm quyền nhảy một nhảy lên chừng -m đạt đủ khoảng cách ba mươi mét với Diệp Phàm.
Rồi lại ôm quyền cung kính hành lễ với Diệp Phàm sau đó đi lại giầy đứng bên cạnh Diệp Phàm, từ đầu đến cuối không nói một câu nào. Nếu lúc trước không phải y nói một câu thì Mãn Lương cho rằng người này bị câm điếc.
- Thế nào, người anh em của tôi so với cao thủ võ lâm mà cha cậu đã nói thì thế nào?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Lợi hại hơn bọn họ, trợ lý Diệp, đời này lần đầu tiên tôi nhìn thấy cao thủ võ lâm thật sự. Không nói dối trợ lý Diệp.
Tuy nói trong nhà hiện này không có bảo vệ, nhưng trước kia cũng có giữ lại những người này. Bọn họ hiện giờ cũng là bảo vệ người nhà.
Trong đó có mấy người cũng được, tuy nhiên, nhiều nhất chỉ có thể chân đá tay đấm, không thể so sánh với người bạn của anh.
Hoa Mãn Lương nhất thời có vẻ cung kính hơn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Theo tôi đoán, Đế vương giám nhà cậu mất rất tinh xảo, tôi nghĩ nhà cậu không phải không biết người lấy có phải không? Mà người ta có lẽ còn để lại tín vật gì đó cho các cậu có phải không?
Vì người này quá mạnh, mạnh đến nỗi nhà cậu cũng không dám lên tiếng. Biết Đế vương giám ở trong tay bọn họ, nhà cậu cũng không làm gì để lấy về được.
Cho nên, cha cậu hàng năm đều phải đến trước mộ ông nội xưng tội. Chuyện này vẫn hành hạ cha cậu và ông nội cậu đúng không?
Hơn nữa, cùng là sự xỉ nhục đối với nhà họ Hoa các cậu. Cậu băn khoăn không dám nói ra, tôi nói có đúng không?
Diệp Phàm thản nhiên nói xong, đôi mắt ưng phát hiện Hoa Mãn Lương nhíu nhíu mày vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Trợ lý Diệp, việc này, ngại quá, thật đúng là như anh nghĩ.
- Cậu đắn đo không dám nói chuyện này cũng không trách được cậy. Tuy nhiên, hiện giờ cậu có thấy người bạn này của tôi có thể lấy lại Đế vương giám cho nhà cậu không?
Diệp Phàm cười khích lệ.
- Có khả năng.
Hoa Mãn Lương gật gật đầu.
- Cậu có đồng ý đánh cược một lần không? Cậu nghĩ cho kỹ, việc này nếu không giải quyết thì sẽ giày vò nhà họ Hoa các cậu từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Mặc dù là đối phương có thực lực như thế nào, tôi nghĩ đối phương chắc chắn thuộc một môn phái nào đó trong võ lâm.
Bây giờ là thời đại nào rồi, là xã hội pháp trị. Võ công mạnh đến mấy cũng không chịu được súng đạn.
Huống chi, việc này, nếu chúng tôi nhúng tay, đương nhiên sẽ làm đến cùng. Tuy nhiên, tôi có một điều kiện duy nhất chính là nhà họ Hoa phải hợp tác với chúng tôi. Tạo dựng lên thị trường vật liệu da của Phong Châu.
Hợp tác với Hồng Phách Thiên Chân. Ngoài ra, phải quy hoạch lớn một chút, nếu như có thể thì chúng tôi sẽ hết sức giúp các anh.
Nếu không thì coi như Diệp Phàm tôi chưa hề nói gì.
Diệp Phàm nói đến đây, nhìn Hoa Mãn Lương một cái cười nói:
- Hơn nữa, anh thấy không, năng lượng của vị Phí công tử kia cũng không nhỏ. Chuyện của anh có lẽ còn phải dựa vào y.
- Việc này…
Hoa Mãn Lương nhắm mắt suy nghĩ thật lâu sau mới mở mắt ra nói:
- Được rồi, trợ lý Diệp, chúng ta đi ngay về Phong Châu, tôi đi thuyết phục cha tôi.
Về việc bí mật này, tôi cũng không được biết nhiều lắm. Cứ để cha tôi tự nói ra các anh nghe sẽ hiểu nhiều.
Hơn nữa, nếu cha tôi không đồng ý thì việc này không thể làm. Mặc dù tôi nói cũng rất muốn chuyện của mình có thể thành, nhưng tôi rất kính trọng cha tôi.
Nếu cha tôi không đồng ý tôi cũng không xen vào việc này nữa. Chỉ có thể nói lời xin lỗi với trợ lý Diệp thôi.
- Được, vụ trưởng Hoa nói lời này rất chân thành. Tôi thích làm bạn với anh. Một người không coi trọng cha mẹ mình thì không đáng để kết bạn.
Diệp Phàm đứng lên, ba người vội vàng trở lại Bắc Kinh rồi mang theo Liễu Tuyết.
Đang đơi máy bay Xa Thiên có chút không hiểu hỏi Diệp Phàm:
- Chủ công, đem theo Liễu Tuyết làm gì? Cô bé này thường ngày không nói gì, nhìn như không có tình cảm, không có vẻ gì là một cô bé.
- Ha ha, Xa Thiên, không thể nhìn mặt ngoài mà đoán người. Không chừng khi nào Liễu Tuyết có thể làm cho cậu ngạc nhiên. Đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc nhở cậu.
Diệp Phàm cười thần bí.
- Ngạc nhiên, Liễu Tuyết làm sao có thể…
Xa Thiên thì thầm, thấy Diệp Phàm không muốn giải thích thêm, y buồn bực cũng không dám hỏi nữa.
Đành phải buồn bực liếc nhìn Liễu Tuyết đứng cách đó không xa. Không thể tưởng tượng được cô bé có lẽ cũng cảm giác được hai người đang nói chuyện về mình. Cô hung hăng trợn mắt nhìn Xa Thiên một cái.
- Trừng mắt cái con khỉ, nếu không nể mặt Diệp thiếu gia, có tin là tôi đập bẹp cô không?
Xe Thiên thầm rống lên trong lòng, tuy nhiên y cũng biết, Liễu Tuyết là em gái nuôi Tuyết Hồng của Diệp Phàm, cũng không nên đối với cô ấy như thế. Đành phải nuốt giận vào trong lòng.
Đến Phong Châu là sáng ngày hôm sau, mấy người Diệp Phàm nghỉ ngơi ba tiếng, mà Mãn Lương đã trở về thuyết phục cha anh ta.
Đến giờ cơm chiều, tin tức truyền đến Hoa Đông Thành đồng ý gặp mặt.
Lần này gặp mặt là một khu rừng phía sau nhà họ Hoa. Vì tránh kinh động đến người khác, nhà họ Hoa chỉ có Hoa Đông Thành và Hoa Mãn Lương đến.
- Hoa Đông Thành, mọi việc vụ trưởng Hoa đã nói với ông, ông thấy thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi muốn xem bản lĩnh của người bạn cậu rồi sau đó mới quyết định.
Hoa Đông Thành nhìn Xa Thiên một cái vẻ mặt thận trọng nói.
- Được.
Diệp Phàm ra hiệu cho Xa Thiên biểu diễn một phen.
Xa Thiên gật gật đầu, đột nhiên một chưởng hướng về phía một gốc cây thô to như thùng nước.
Răng rắc một tiếng vang lên thật lớn, cây đột ngột ngã xuống. Lập tức làm đổ rạp các cây bên cạnh, chim chóc kinh sợ.
Đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện mắt Hoa Đông Thành nháy vài cái, biết lão già này chấn kinh rồi. Tuy nhiên, lão vẫn khá khôn ngoan, không ngờ không trợn mắt há mồm, có lẽ là do chuẩn bị tâm lý từ trước rồi.
- Thế nào, cha, con không nói dối cha chứ?
Hoa Mãn Lương thật ra không kìm nổi lên tiếng trước.
- Quả nhiên là cao thủ, tuy nhiên…
Hoa Đông Thành ngập ngừng dường như đang suy nghĩ vấn đề khó khăn.
- Có gì ông cứ nói là được, chúng tôi mang thành ý đến đây.
Diệp Phàm nói.
- Mới có một, nếu có hai người như vậy thì tốt.
Không thể tưởng tượng được Hoa Đông Thành nói ra câu này, Hoa Mãn Lương nóng nảy nói:
- Thêm một, đi đâu tìm nữa. không phải cha nói nhà họ Hoa ở triều Thanh muốn mời một người như thế cũng khó khăn sao. Trợ lý Diệp có thể mời một người đã không tệ, còn muốn một, cha, cha đừng bảo thủ như vậy. Có một số việc, cũng không thể hoàn hảo. Trợ lý Diệp cũng vì tốt cho nhà họ Hoa chúng ta, người ta không tham gì của nhà họ Hoa.
- Lão Hoa ý là chỉ cần có một cao thủ như thế sẽ đồng ý với đề nghị của chúng ta có phải không?
Diệp Phàm vẻ mặt bình thản hỏi.
- Nói ra như núi, trợ lý Diệp, đây chính là ý của tôi. Nếu còn có thể mời được một vị, nhà họ Hoa chúng tôi đồng ý ra hai mươi triệu. Chỉ cần có thể lấy lại được Đế vương giám, Hoa Đông Thành tôi mặc dù bồi thường toàn bộ tài sản của nhà họ Hoa cũng sẽ giúp trợ lý Diệp hoàn thành việc này. Tâm trạng của tôi mấy chục năm nay, không thể nào vui nổi. Ôi…
Hoa Đông Thành có chút kích đông, môi run run.
- Hai mươi triệu, ừ, cao nhân thật sự nên cầm. Như vậy đi, % lấy lại được Đế vương giám, ông cho tôi mười triệu để mời cao thủ.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Hả, trợ lý Diệp thật sự có thể mời một vị nữa?
Hoa Đông Thành hình như vội hơn Diệp Phàm, xem ra lão già này thật sự muốn lấy lại Đế vương giám rồi.
- Tiên sinh, biết trước thế thì đưa Thiên Thông đến thì tốt rồi.
Xa Thiên không ngờ nói.
- Không cần.
Diệp Phàm khoát tay cười thần bí.
- Nếu không gọi cha tôi đến đây.
Xa Thiên lại nói.
- Thực sự không cần.
Diệp Phàm lại khoát tay áo.
- Chẳng lẽ trên đời này thật sự có nhiều cao thủ như vây?
Xa Thiên có vẻ không tin nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Đối với nhiều người thì mời cao thủ muôn vàn khó khăn, nhưng với tôi thì cao thủ có khắp mọi nơi. Bảo vệ nhà chúng ta cũng là cao thủ.
Diệp Phàm cười đùa.
- Tôi thấy Lý Tùng hình như mới Ngũ Đẳng, nào có lợi hại như vậy?
Xa Thiên nói là đội trưởng đội bảo vệ Hồng Diệp Bảo Lý Tùng.
- Cô bé Liễu Tuyết, biểu diễn một chút cho Xa Thiên xem.
Diệp Phàm quay người nhìn Liễu Tuyết nói.
- Tôi là người bảo vệ nhà của trợ lý Diệp đấy, gọi là Tuyết Nha. Chơi một tay cho mọi người nhìn.
Tuyết Nha cười cười. Đột nhiên một tiếng chuông vang lên, đương nhiên là Chấn động hồ chuông của nhà họ Tuyết rồi.
Tiếng chuông vừa vang lên, Xa Thiên chấn độông, vội vàng vận công muốn chống đỡ. Bởi vì âm thanh không tấn công cha con Hoa Đông Thành nếu không hai người đã hôn mê rồi. Tuy nhiên, cũng khiến hai người cảm giác giống như có trống đập trong đầu.
Chỉ thấy chuông trên tay Tuyết Nha vung mạnh, dây nhỏ lao đến tảng đá lớn cách xa m.
Răng rắc một tiếng, lập tức có tiếng nổ lớn ầm ầm, cây cỏ bùn đất bay tứ tung, mặt đất cũng rung lên.
Bởi vì cây cối bị chuông đánh gãy có lẽ phạm vi hơn m, những cây to như thùng nước phải có đến hơn chục cây.
Nhìn Hoa Đông Thành, lần này lão già này không nhìn được, trợn mắt há mồm giống như Hoa Mãn Lương. Kỳ thật, ngẩn người hơn nữa là Xa Thiên.
Miệng y há chắc chắn có thể nhét vào một cái bánh bao thịt. Nước miếng không ngờ đều chảy ra ngoài mà không biết.
- Làm sao có thể… làm sao có thể…
Xa Thiên quay người ấp úng nhìn Tuyết Nha như là đang nhìn người ngoài hành tinh.
- Mọi chuyện đều có thể.
Diệp Phàm thản nhiên cười, ho khan một tiếng cuối cùng làm mọi người lấy lại bình tĩnh.