Thái độ của Nam Cung Hồng Sách rất quyết đoán, ép buộc Diệp Phàm, không nhận cũng phải nhận. Nếu không nhận cũng không phải là chuyện Nam Cung Hồng Sách bất nghĩa, mà nhận cũng là chuyện nên làm.
Bệnh của Nam Cung Cẩm Thần trị giá ngàn vạn tệ cũng là bình thường.
- Tôi nhận!
Diệp Phàm không nhiều lời, trong lòng rất vui vẻ.
Lúc này lão quản gia Nam Cung Đông Điều đưa lên một cái hòm nhỏ tinh xảo, cung kính nói:
- Diệp tiên sinh, trong này là tất cả chứng nhận bất động sản, giấy công chứng…., chúng tôi đã mời luật sư nổi tiếng của Hồng Kông là Gia Bảo Đức, xử lý công việc này.
Phía trên có chữ ký, con dấu của Gia Bảo Đức tiên sinh. Ngôi nhà cũ này kỳ thực chính là chi phí chữa bệnh của công tử Nam Cung Cẩm Thần.
Phía dưới là khế ước bất động sản một loạt ngôi nhà dạng cửa hàng ở dưới núi và toàn bộ ngọn núi Tiểu Long.
Các cửa hàng đó đã cho thuê nhưng tiền thuê vẫn chưa thu. Xin Diệp tiên sinh giờ ngày mai có thể bớt chút thời gian gặp mặt một chút các ông chủ của các cửa hàng để nói chuyện thu tiền, tôi đã nói qua với các ông chủ rồi.
Về phần kiến nghị phương diện giá cho thuê nhà, tôi đã đóng dấu ở bên trong rồi, có thể để Diệp tiên sinh tham khảo sử dụng.
Tòa nhà cũ này tôi tạm thời thu xếp cho người quản lý cũ của nhà Nam Cung, Trương Cư Sơn đại diện quản lý, đợi Diệp tiên sinh tìm được người thích hợp, lúc đó đổi người khác cũng không muộn
Một người đàn ông trung niên khoảng tuổi bước tới, hơi khom người cúi chào Diệp Phàm:
- Diệp tiên sinh, tôi chính là Trương Cư Sơn. Có chuyện gì hoặc là ý tưởng gì, Diệp tiên sinh có thể trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ cố gắng đi làm.
- Cám ơn, tạm thời cũng không có chuyện gì. Buổi tối tôi sẽ ở đây, lúc đó sẽ nói chuyện tiếp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Phàm cười cười, chào hỏi, cảm thấy sự từng trải, chững chạc trên người Trương Cư Sơn, hơi có chút cảm giác khiêm tốn, nhưng cũng không phải là vẻ mặt tôi tớ, rất có chừng mực
Hắn quay sang nói rất trịnh trọng với Nam Cung Hồng Sách:
- Cám ơn! Nam Cung tiên sinh món quà này rất thích hợp, tôi cũng không từ chối nữa
Hôm nay tôi xin mở miệng nói, hứa với Nam Cung tiên sinh một điều, sau này tôi có thể đáp ứng làm cho nhà Nam Cung hai chuyện.
Đương nhiên là phải trong khả năng của tôi, hơn nữa cũng không thể là chuyện tàn nhẫn độc ác. Hai chuyện này cũng cần phải trải qua phê chuẩn của tôi, do tôi tự nguyện quyết định.
Nếu nằm ngoài năng lực của bản thân hoặc là khi tôi không muốn có thể cự tuyệt. Đương nhiên, các ông có thể đổi một chuyện khác.
- Cám ơn! Cám ơn.
Nam Cung Hồng Sách và quản gia đều kích động, luôn miệng cảm ơn. Phải biết rằng Diệp Phàm mặc dù tuổi vẫn còn nhỏ nhưng trong suy nghĩ của bọn họ sớm đã in dấu phong cách của một kỳ nhân ẩn sĩ.
Không nói đến những chuyện khác, cho dù là gặp phải chứng bệnh phức tạp, khó giải quyết, y học bình thường không cách nào giải quyết, hắn cũng có thể giải quyết được. Đây chính là mạng người rõ ràng, so với cái gì cũng đáng giá hơn.
Đây cũng là mục đích Nam Cung Hồng Sách bỏ ra số tiền lớn như vậy. Trong một số gia tộc tập đoàn tài chính nổi tiếng của Hồng Kông có một vị kỳ nhân ẩn sĩ, tiền lương hàng năm đạt trên ngàn vạn tiền Hồng Kông. Vì thế có được hai lời hứa hẹn này của Diệp Phàm, Nam Cung Hồng Sách cảm thấy cực kỳ có lãi rồi.
Ban đầu vẫn không dám có hy vọng xa vời như vậy, chỉ là muốn tạo quan hệ tốt với Diệp Phàm, sau này thật sự gặp phải chuyện gì trở ngại khó khăn, muối mặt đi cầu xin, có lẽ hắn vẫn có thể ra tay giúp đỡ một chút. Không ngờ bản thân Diệp Phàm lại đồng ý trước.
Nam Cung Hồng Sách và quản gia vui mừng ra về, dưới sự dẫn đường của Trương Cư Sơn, Diệp Phàm đi dạo quanh Sở Thiên Các, Diệp phủ thuộc về mình một lần nữa, lần này mới là đi dạo thật sự.
Phòng ốc thiết kế vô cùng hợp lý. Bên trong đối diện với cánh cửa nghiêng về phía bắc của ngôi nhà là chính sảnh của Tứ hợp viện.
Bên trong sảnh có một bộ đồ gỗ lim, chắc là đồ cổ chính tông, nghe Trương Cư Sơn giới thiệu là vật của triều đại Khang Hy nhà Thanh, ở giữa còn đặt một chiếc ghế chạm khắc hình rồng, vô cùng rộng rãi, ngồi hai ba người cũng không có vấn đề, chế tác vô cùng khéo léo, chạm khắc hình rồng tức giận lao lên uy nghiêm vô cùng.
Nghe nói tổ tông nhà Nam Cung khi đó từng bỏ ra cái giá cao ngất ngưỡng một hai trăm lạng vàng mới mua được, còn nghe nói xuất xứ từ đồ riêng của phủ vương gia nào đấy, có lẽ vị vương giá đó muốn làm hoàng đế cũng không chừng, bản thân trước đó đã làm ghế rồng ngồi cho đã ghiền, hơn nữa ở thời cổ đại việc này là khi quân phải chém đầu.
Diệp Phàm thử ngồi, thầm nghĩ, " Chiếc ghế rồng đồ cổ hai, ba mươi vạn này ngồi lên, mông cảm giác giống như đeo lông vậy, có chút không thích hợp, nếu ngồi hư một tấm ván gỗ chẳng khác nào mất hơn một vạn tệ rồi, đáng tiếc". Nghĩ vậy rồi không nhịn được vươn tay ra sờ sờ, giống như đang sờ một nương nương phi tần vậy.
Trương Cư Sơn tựa hồ cũng nhìn thấu một chút tâm tư của Diệp Phàm, cười cười bê ra một chiếc rương đẹp đẽ có viền da đồng thau từ trong phòng chứa đồ bên cạnh. Sau khi cảnh giác mở rương ra, lại lấy ra một miếng da, cười nói:
- Diệp tiên sinh, cái ghế rồng này còn có đồ đi kèm đặc biệt, do ba miếng da hổ chính tông tổ hợp vá lại, để tôi thử cho ngài xem.
Miếng da giở ra có hình một con hổ trắng hung tợn phát ra ánh mắt màu xanh, một khi trải lên chiếc ghế rồng, khí phách của cái ghế quả nhiên xuất hiện, mạnh mẽ sinh uy.
Diệp Phàm sau khi đặt mông ngồi lên ưỡn ưỡn thẳng ngực cười nói:
- Trương ái khanh, ngươi thấy bổn vương có giống không?
- Khởi bẩm vương gia, rất giống, không khác gì Nỗ Nhĩ Cáp Xích Vương ngày xưa.
Trương Cư Sơn rất dày dặn kinh nghiệm, vừa khéo chắp tay phối hợp với hành động vương gia của Diệp Phàm.
- Ha ha ha, có chút thú vị. Nhưng hiện tại hổ là một loại động vật cần bảo vệ của quốc gia, tôi ngồi lên nó sẽ không trái pháp luật chứ?
Diệp Phàm cười nhẹ.
- Tấm da này kiểm tra là biết đồ cổ. Trải qua xử lý đặc biệt, chắc là không có chuyện gì. Thời đại ngày nay cũng không bảo vệ nó, cả ngày ăn thịt người, giết còn không kịp, còn bảo vệ cái gì?
Trương Cư Sơn cũng đùa lại.
- Ha ha, vậy thì không ngại, cho dù là hiện tại cũng không sao
Trong giọng nói của Diệp Phàm hơi có chút liều lĩnh, khiến trong lòng Trương Cư Sơn khẽ chấn động, thầm nghĩ, " Xem ra vị Diệp đại sư này thật sự là một vị cao nhân, thái độ kiêu ngạo thản nhiên này không phải là làm bộ, là khí thế tự nhiên trên người hắn, không giống với loại khí thế giả vờ cáo mượn oai hùm! Ài, nếu có thể mà quản lý ngôi nhà này lâu dài cho hắn cũng đáng. Vì cao nhân mà làm việc khiến ta cảm thấy kiếp này không nhục.
- Cư Sơn, tiền thuê hàng năm của một loại cửa hàng phía trước núi là bao nhiêu?
Diệp Phàm hiện tại đang cần tiền gấp, cho nên mới hỏi như vậy.
- cửa hàng, mỗi gian tiền thuê một năm là vạn, tổng cộng là vạn.
Trương Cư Sơn đối với phương diện này rất có kinh nghiệm, nói ngay.
- Tổng cộng chi phí quản lý một năm của ngôi nhà cũ này cần bao nhiêu?
Diệp Phàm hỏi.
- Tiền lương một năm của ba bảo vệ tổng cộng là , vạn. Chuyện quét dọn vệ sinh mời được một chị chuyên nghiệp, một năm khoảng ngàn.
Còn về chuyện trồng hoa làm vườn không cần gọi người, tôi cũng làm được một chút, thỉnh thoảng tạm thời muốn thanh toán món gì lớn sẽ mướn một số công nhân.
Tiền lương của tôi trước đây Tổng giám đốc Nam Cung trả là một năm , vạn. Cứ như vậy tổng hợp lại chi phí xử lý một năm của cả ngôi nhà này chừng vạn.
Trương Cư Sơn cũng không vòng vo, ngay cả tiền lương của mình cũng nói ra. Đương nhiên, những thứ này đoán chừng quản gia Nam Cung Đông Điều có chú thích trong giấy tờ rồi, Diệp Phàm nhìn quét qua đã hiểu rõ.
- Đúng! Nếu không có tiền, ngôi nhà này cũng không chống đỡ nổi, ha ha. Tôi vẫn đang nhậm chức Phó bí thư ở một thị trấn nhỏ, tiền lương một năm cũng mới hơn bốn ngàn. Chi phí quét dọn một năm của ngôi nhà này chẳng khác nào tôi phải đi làm năm mới có được… Ha ha ha, nhưng có một loại cửa hàng này chống đỡ cũng không sao. Sau này, chuyện ở đây, bao gồm cả chuyện ở cửa hàng đều giao cho anh hết
Diệp Phàm cũng nói thật với Trương Cư Sơn, cũng không có giả dối bề ngoài gì cả. Nếu Trương Cư Sơn quản lý được thì tốt nhất cứ tiếp tục mời anh ta, sau này sau khi đón Trần Khiếu Thiên về thì sẽ sắp xếp chuyên môn bảo vệ ngôi nhà này.
Trương Cư Sơn vẫn là phải giữ lại, dù sao Trần Khiếu Thiên đoán chừng chỉ biết luyện võ, nếu nói phải quản lý một ngôi nhà lớn như vậy, có thể sẽ làm không tốt, chuyện này kỳ thực cũng là một loại bản lĩnh.
- Diệp tiên sinh, tôi sẽ quản lý tốt ngôi nhà này, xin ngài yên tâm.
Trương Cư Sơn cũng thầm đoán được ý của Diệp Phàm, lập tức vui mừng nhận lời.
Gần giờ, Diệp Phàm lái xe thẳng đến quán lẩu lão Vương.
Quán lẩu lão Vương nằm ở phía tây thành phố, là một ngôi nhà lầu bằng gạch ba tầng, nhìn qua vô cùng cổ xưa, có lẽ bản thân quán này chính là một thứ đồ cổ, Tề Thiên sớm đã ở cửa đi tới đi lui chờ đợi.
Gã vừa nhìn thấy Diệp Phàm vừa xuống xe liền xông đến kêu lên:
- Đại ca, sao bây giờ anh mới đến. Đầu bếp thúc giục lắm rồi. Nói là lẩu sói chuột lông xanh phải trải qua nhiều công đoạn xử lý vật liệu mới có thể đạt được mùi vị hoàn mỹ.
- Được rồi, cậu chuyển vào trong trước đi, dùng thuốc của chúng ta. Nếu bọn họ muốn thêm nguyên liệu cũng được, nhưng không nên quá nhiều.
Diệp Phàm cười cười, xoay người nhìn thấy ở cửa có một người trẻ tuổi dáng vẻ hơi giống Phạm Xuân Hương đang đứng quan sát mình.
Hắn đoán chừng chính là người được trại Thạch Bình Lâm Tuyền gọi là Yêu côn, Phạm Võng, cũng chính là em ruột của Thái Tây Thi, Phạm Xuân Hương, hiện đang học ở trường cảnh sát Thủy Châu.
- Ngài…ngài là Diệp đại ca sao?
Phạm Võng có chút bộ dạng mất bình tĩnh hỏi, trên tay còn cầm một tấm ảnh, chính là bức ảnh của Diệp Phàm, có thể là Phạm Xuân Hương đưa cho.
Tối nay đoàn trưởng Thiết muốn tới ăn uống, ông ấy sớm đã muốn gặp mặt Phạm Võng, nhưng gã còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp. Ý tứ của Diệp Phàm là chờ gã tốt nghiệp sẽ kéo vào Liệp Báo nên kêu Thái Tây Thi bàn bạc với Phạm Võng, gọi gã đến quán lẩu lão Vương đợi mình.
- Đúng vậy, cậu là Phạm Võng sao?
Diệp Phàm gật đầu.
- Đúng vậy, đại ca, tôi là em trai của Phạm Xuân Hương. Không ngờ Diệp đại ca lại trẻ như vậy, chị tôi kêu tôi tới đợi anh, không biết có chuyện gì hay không?
Phạm Võng còn chưa biết chuyện vào Liệp Báo, đương nhiên, Diệp Phàm cũng không nói với Thái Tây Thi, mà muốn nói chuyện với Phạm Võng trước.
- Ha ha, cậu đúng là người nổi tiếng! Người của trại Thạch Bình còn gọi cậu là Yêu côn, nghe nói khi cậu mười tuổi đã cắn chết con heo rừng ngay cả người lớn cũng khiếp sợ?
Diệp Phàm trêu đùa.
- Ha ha…Lúc đó cũng đành phải liều mạng thôi. Mình không cắn nó thì nó sẽ cắn mình, không còn chọn lựa nào khác, kỳ thực lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cố gắng hết sức để cắn nó. Máu heo cũng thối chết đi được. Bây giờ nhìn thấy máu heo đều có chút cảm giác buồn nôn.
Phạm Võng rất khéo.
- Được rồi! Chúng ta vào phòng rồi nói chuyện.
Diệp Phàm gật gật đầu, tiến vào trong phòng. Nghe nói phòng này là phòng số một của quán lẩu Lão Vương, bình thường rất khó có cơ hội đặt được phòng này bởi vì thực khách của quán lẩu Lão Vương- quá đông, Tề Thiên đoán chừng cũng phải sử dụng một chút trò quỷ mới đặt phòng được.
Không bao lâu sau, một cô gái mũm mĩm bưng trà dược thảo đặc chế của quán lẩu Lão Vương vào phòng khiến Diệp Phàm ghé mắt một hồi vì cô gái này đúng là gợi cảm, thân hình hơi mập mạp, bộ ngực giống như hai ngọn núi lớn lắc lư, hai bên rất là hút mắt, khiến một số anh Trư cảm giác khó thở.
Khi cô gái mập mạp lui ra ngoài, Phạm Võng yêu côn không kìm được hừ nói:
- Mẹ nó! Còn lớn hơn cả cái đệm. Sắp vượt qua cái nệm giường rồi.
- Đúng là khá lớn, eo như lu nước, chân như thùng nước, gần giống như đô vật sumo vậy, ha ha….
Diệp Phàm cười như sói.
- Diệp đại ca, chị tôi nói anh là ân nhân của nhà chúng tôi, tôi xin lấy trà thay rượu xin tạ ơn trước.
Nói xong chén trà được Phạm Võng một hơi uống cạn, đoán chừng là có chút nóng miệng, nhưng thằng nhãi này cứ đổ thẳng vào miệng.
- Phạm Võng, sau này có dự định gì chưa?
Diệp Phàm cũng một hơi uống cạn.
- Có dự định rồi, sau khi tốt nghiệp sẽ quay về trong thị trấn làm một cảnh sát bình thường, giao thiệp với những tên lưu manh, giang hồ.
Phạm Võng nói có chút bất đắc dĩ. Đảo mắt liếc nhìn Diệp Phàm, bỗng nhiên cung kính nói
- Bí thư Diệp, Yêu côn tôi sau này xin được đi theo anh. Anh lên một cấp, tôi cũng muốn dính chút vinh quang nhỏ thăng lên một cấp nhỏ là được, ha ha
" Nhãi ranh này thật quỷ quái, da mặt cũng không mỏng, nói là dày như đít nồi cũng đúng, trực tiếp muốn lôi kéo quan hệ như vậy. Cũng không biết hắn có biết quan hệ của mình với chị hắn hay không", trong lòng Diệp Phàm cảm thấy buồn cười, cố ý quét nhẹ ánh mắt liếc nhìn Phạm Võng, cười nói:
- Điểm này tôi cũng chưa chắc chắn. Dựa vào cái gì tôi phải để cậu dính vào mình chứ, dính vào một người đàn ông cũng đâu có gì thú vị, cả người tôi cũng phải phát run.
- Nên chứ! Nên chứ! Chuyện của anh và chị tôi, tôi sớm đã biết rồi. Ài! Số chị tôi cũng khổ, đi theo anh cũng xem như là trong bất hạnh gặp chút may mắn.
Tôi biết anh sẽ không cưới chị ấy, chuyện này tôi cũng không so đo. Nhưng nếu anh dám đối đãi không tốt với chị tôi, Yêu côn tôi cũng sẽ không ngồi yên đâu. Ha ha ha….
Ánh mắt Phạm Võng bỗng nhiên sắc bén, phát ra tia nhìn nhàn nhạt giống như sói.
- Chà! Can đảm lắm! Người muốn không khách khí với tôi trên đời này cũng không nhiều, cậu có mấy cân mấy lượng chứ?
Diệp Phàm cười nhạt, muốn thử xem xem thân thủ Phạm Võng.
Người học võ thuật Trung Quốc không thử qua rất khó kết luận cảnh giới của đối phương.
- Hừ!
Cùng với tiếng hừ lạnh, chiếc chén trà đồ sứ dày dặn trong tay Phạm Võng vỡ thành mấy mảnh. Phạm Võng sau khi phát lực bóp nát chén trà có ý tứ thị uy, khuôn mặt tỏ vẻ nhìn Diệp Phàm chằm chằm, nghĩ thầm, " Ngươi chẳng qua là một viên chức chính quyền bình thường, nghe nói trong hung án lần đó của đập Thiên Thủy còn giết người. Nhưng xem ra cũng do may mắn, chẳng khác nào mèo mù đụng phải chuột chết, người ta vô tình đụng phải lưỡi đao của ngươi, cậy mạnh một chút mà thôi-
."
Phạm Võng cũng mơ hồ nghe chị gái Phạm Xuân Hương nói qua Diệp Phàm có luyện võ. Nhưng Phạm Võng không tin, cho rằng một chút tài nghệ nhỏ cũng có thể mê hoặc chị mình, nhưng ở trước mặt mình không đủ xem. Bản thân Phạm Võng là đồ đệ chính tông của Ngưu nhân Lý Viêm Đình, có thân thủ nhị đoạn Thuần Hóa.
- Ha ha ha, thị uy có phải không? Chút công phu mèo ba chân này của cậu, tôi thật sự không có hứng thú.
Diệp Phàm thản nhiên cười không hề quan tâm đến. Nhìn thấy sắc mặt Phạm Võng trở nên âm trầm, biết yêu tính muốn phát tác rồi.
Phạm Võng nhẫn nại vì chị gái nói muốn gã tôn trọng Diệp Phàm, nhưng thấy Diệp Phàm còn quá trẻ, Phạm Võng cho rằng người đáng được mình tôn trọng cũng phải có bản lĩnh mới được.