Thật ra, Diệp Phàm có đôi mắt ưng quá mẫn cảm mới tránh được. Khiến cho người kia nghĩ rằng Diệp Phàm bản lĩnh rất cao cho nên tức giận.
Lần này lực đến cũng không lớn, rất dịu dàng. Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng cảm giác bốn phía đầy thiên la địa võng, bất luận là tránh hướng nào cũng không được. Dường như bị quấn quanh rồi.
- Bỏ rồi!
Diệp Phàm vị vây khốn hai tay giơ lên, ném mấy chục lá Phi Đao đâm về phía bóng người kia.
- Cái này thì có ích lợi gì?
Người nọ hình như tự nói, tùy tay nhặt. Phi Đao của Diệp Phàm linh hoạt sắc bén như vậy không ngờ bị người này từ xa hút bắt hết trong tay.
Người nọ nhìn nhìn cảm thấy không có ý nghĩa, thuận tay ném vào ven đường. Lại giơ tay về phía Diệp Phàm, trong nháy mắt người này chỉ cách Diệp Phàm vẻn vẹn có m khoảng cách.
Phát hiện người này giống Tiêu Thiên Đắc, chẳng lẽ chính là Tiêu Sắt Nhất. Diệp Phàm thầm hỏi, không dám chậm chễ, vội vàng dùng hơn trăm Phi Đao lá liễu đâm về phía người này.
- Vô dụng còn lấy đến làm gì, thật sự là ngu ngốc!
Người nọ hừ lạnh một tiếng, lực hút càng mạnh hơn, tuy nhiên, lúc này Xa Nhất Đao cũng vung hai đấm trên không trung đập đến.
Người nọ phân ra một bàn tay về phía Xa Nhất Đao, tay kia chộp về phía Phi đao của Diệp Phàm.
Lại đến trong ta, tuy nhiên quay người tức giận mắng;
- Thằng nhóc, cậu cũng dám đùa giỡn lừa dối! Vả miệng!
Rầm
Tay của người này gặp Can tương của Diệp Phàm lập tức hiện ra một dấu vết nhợt nhạt.
Tuy nói chỉ vẻn vẹn chỉ có một chút máu tươi tràn ra nhưng thực ra không có máu chảy ra. Nhưng người này cũng biết là mất mặt rồi cho nên, lần này giơ tay ra không lưu tình chút nào.
Diệp Phàm cảm giác nhất thời đều không thể thở nổi liều mình bức ra nội tức chống đỡ. Đám người Xa Thiên tất cả đều phát ra chưởng lực hỗ trợ Diệp Phàm.
Người này giống như đang đùa giỡn mọi người, Đế vương giám bị y đùa giỡn lơ lửng giữa không trung như một chiếc lá rụng. Bên này không ngừng dùng nội tức ép sang, Diệp Phàm cùng mấy người Vương Nhân Bàng bị ép tới gập người.
Tuy nhiên, áp khí quá mạnh, tuy mọi người bức ra toàn lực nhưng vẫn cảm giác không thể thở nổi.
- Cậu bé, hôm nay tôi không cần mạng của các cậu. Tuy nhiên, nửa đời còn lại của các cậu chỉ có thể ở trên giường.
Người này cười u ám một tiếng, rõ ràng cứ đè ép đám người Diệp Phàm.
- Cha, cuối cùng cha đã trở lại. Giết sạch bọn họ!
Tiêu Thiên Đắc nghiến răng nghiến lợi hét lớn.
- Đừng nóng vội Thiên Đắc, sẽ đủ để cho con hết giận.
Tiêu Sắt Nhất thản nhiên cười.
Ngay lúc mấy người Diệp Phàm cảm thấy xương cốt đã gãy là lúc việc không ngờ xảy ra. Rừng cây bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người. Một hòn than từ xa đánh về phía Tiêu Sắt Nhất.
Tiêu Sắt Nhất từ xa dùng một tay muốn nắm lấy viên than, ngay lúc ông ta nắm lấy là lúc viên than nổ tung. Một lực tác động mạnh làm người ta run sợ nổ tung ở phía Tiêu Sắt Nhất.
- Ông là ai?
Tiêu Sắt Nhất tức giận gầm lên tiếng, một quyền đâm về phía bóng người kia.
- Tôi là cha cậu!
Người này cười điên cuồng một tiếng, tốc độ rất nhanh, Đế vương giám đã đến tay ông ta.
- Chạy mau, Sửu Vô Đoan đến rồi!
Diệp Phàm vội vàng bảo mọi người chạy trối chết. Vừa nghe thấy Sửu Vô Đoan mấy người Vương Nhân Bàng chưa nói hai lời đã chạy vào trong núi. Lúc này chỉ hận cha mẹ sinh ra hai chân mà thôi. Đối với Sửu Vô Đoan, Nhân Bàng và Lam Tồn Quân là rõ nhất.
Tuy nói mấy người Đường Thanh không hiện Sửu Vô Đoan lợi hại thế nào, nhưng thấy Diệp Phàm bảo mọi người chạy như vậy cũng biết được sự nguy hiểm của người này. Lúc này cùng là dùng hết sức mạnh để chạy trối chết quan trọng hơn.
Mấy đệ tử phái Hoa Sơn chưa nghe nói đến Sửu Vô Đoan, cả đám còn đang ngồi nhìn Tiêu Sắt Nhất để chuẩn bị trợ giúp.
- Thình thịch, thình thịch….
Liên tiếp mấy tiếng nổ vang lên, Sửu Vô Đoan đấu với Tiêu Sắt Nhất hơn mười đấm. Mà Tiêu Sắt Nhất vì vừa rồi chưa kịp phòng bị đã bị Sửu Vô Đoan lấy ra quả cầu độc của Tam Độc giáo đánh vào. Nhất thời vì bị thương mà công lực cũng giảm đáng kể.
Tiếp theo, mấy đệ tử Hoa sơn đến đông đủ, tất cả đều cầm kiếm tấn công về phía Sửu Vô Đoan.
- Xin chào, ha ha …
Sửu Vô Đoan vừa thấy thế, vung quyền đánh vài cái, đầu tiên làm cho Phi Dương phun máu tươi ngã xuống, quyền thứ hai làm cho Tiêu Tuế Tùng gãy chân, quyền thứ ba làm mấy đại trưởng lão đều ngã xuống.
Quyền cuối cùng lập tức liền làm nổi lên một cơn sóng, một quyền xuống làm cho các đệ tử Hoa Sơn ngã xuống gần hết, mỗi người bị thương như dán giấy đỏ kêu là thống khổ. Vừa thấy Tiêu Sắt Nhất khôi phục muốn lại gần mình, lão Sửu nhanh chân xoay người chậy xuống chân núi.
- Đuổi theo!
Tiêu Tuế Tùng hét lớn.
- Quay lại!
Không thể tưởng tượng được Tiêu Sắt Nhất ngăn lại.
- Vì sao?
Phi Dương tức giận đến mức không chịu được.
- Mọi người không phải là đối thủ của y, cảnh giới của tôi không khác tôi là mấy. Hiện giờ tôi đã trúng độc, sau khi giải được độc sẽ đi tìm y. Chân trời góc biển, tôi muốn xem y có thể chạy trốn đến đâu.
Tiêu Sắt Nhất khoát tay áo ngồi xếp bằng xuống.
- Nhưng còn Đế vương giám? Nguồn tại ện FULL
Phi Dương hỏi.
- Y giữ nhất thời cũng không tìm ra địa điểm, vô dụng, chúng ta không cần phải vội.
Tiêu Sắt Nhất khoát tay áo.
Mấy người Diệp Phàm liều mình chạy trốn xuống dưới chân núi chui vào xe mới nhẹ nhàng thở ra.
- Mẹ kiếp,nguy hiểm thật. Hôm nay thiếu chút nữa là Game Over toàn bộ rồi.
Thiên Thông tức giận mắng.
- Sửu Vô Đoan thật đúng là đánh không chết, rõ ràng là còn sống. Hình như không cả bị thương.
Vương Nhân Bàng cũng không nhịn được nữa mắng.
- Rõ ràng Tiêu Sắt Nhất còn sống, lợi hại thật.
Thiên Thông thở dài, trong lòng còn sợ hãi.
- Cảnh giới của Tiêu Sắt Nhất và Sửu Vô Đoan không khác nhau lắm, có lẽ đều là đã bước chân vào cảnh giới Tiên Thiên Đại tôn giả, chỉ có thể nói là nửa tiên thiên cường giả.
Tuy nhiên, mặc dù như vậy cũng không phải là người chúng ta có thể chống lại.
Xa Nhất Đao nói một câu.
- Hình như Đế vương giám đã bị Sửu Vô Đoan lấy đi rồi có phải không?
Thiên Thông nói.
- Đúng vậy, chính là y, tuy nhiên, Tiêu Sắt Nhất không cướp lại, có lấy về hay không cũng không biết. Hình như Tiêu Sát Nhất đã trúng độc của Sửu Vô Đoan.
- Ôi, chuyện của Phong Châu không thể giải quyết được rồi. Đế vương giám dù trong tay ai cũng không phải muốn lấy là lấy lại được.
Diệp Phàm thở dài, nhíu mày.
- Đúng vậy, sao có thể giành về từ trong tay họ? Đó không phải là muốn chết sao?
Thiên Thông có chút sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ:
- A, sao lại là ông?
Thiên Thông sợ tới mức hét lớn.
- Thằng nhóc, sao không phải là tôi?
Người nọ cười nói.
Diệp Phàm và mọi người nhất thời sởn tóc gáy nhìn ra ngoài phát hiện Sửu Vô Đoan không ngờ dùng chân bám vào trần xe, thò cổ xuống cửa sổ xe còn cười tủm tỉm nhìn mọi người trong xe.
- Xử lý y.
Vương Nhân Bàng hét lên một tiếng, bốp một tiếng lấy trong gầm xe một cây súng.
Tuy nhiên, xe đột nhiên lắc mạnh, mọi người lập tức cảm giác mặt đất đang quay vòng, hiển nhiên là xe bị Sửu Vô Đoan lật ngược.
Rầm một cái, cửa xe bị đá văng ra, Diệp Phàm còn đang choáng váng đã cảm giác một lực mạnh mẽ truyền đến cả người hôn mê bất tỉnh.
- Mau tỉnh lại!
Mấy phút sau, mấy người Đường Thành hét lên, mấy người Vương Nhân Bàng cuối cùng cũng tỉnh lại, mọi người nhìn nhau, Vương Nhân Bàng kêu lên:
- Diệp Phàm đâu?
- Bị tên Sửu Vô Đoan bắt đi rồi.
Đường Thành cuống quít kêu lên.
- Xong đời, xong đời…
Thiên Thông ấp úng.
- Xong đời cái con khỉ, nhanh đuổi theo.
Vương Nhân Bàng bước từ trong xe ra gầm lên.
- Đuổi theo có tác dụng không? Huống chi cúng ta căn bản không đuổi kịp y. Hơn nữa, đuổi hướng nào, chỉ nên tìm trợ giúp.
Xa Nhất Đao lạnh lùng hừ nói.
Vương Nhân Bàng lập tức tỉnh táo lại, móc điện thoại ra gọi.
Không lâu, Tổng bộ Tổ đặc nhiệm A vang lên tiếng cảnh báo.
Một hồi tiếng bước chân vang lên, mọi người vội vàng vào phòng họp.
Cung Khai Hà vẻ mặt âm tầm, vừa ngồi xuống ghế đã nói:
- Tình hình khẩn cấp, đoàn người của Diệp Phàm đến phái Hoa Sơn thi đấu, không ngờ đụng phải Tiêu Sắt Nhân môn chủ trước của phái Hoa sơn.
Người này có thực lực nửa Tiên thiên, ngay cả vương bài của chúng ta cũng không chịu được chưởng lực của lão. Và có một nhân vật lợi hại đến, người này là Sửu Vô Đoan, có cảnh giới cùng Tiêu Săt Nhất.
Diệp Phàm hiện giờ không rõ tung tích, Đường Thành báo cáo bị Sửu Vô Đoan bắt đi. Các đồng chí, thời điểm khảo nghiệm của chúng ta đến rồi.
Các đồng chí phụ trách lập tức trở về, yêu cầu các bộ phận nhanh chóng hành động, tiến hành lần tìm tung tích đồng chí Diệp Phàm.
Bên này, yêu cầu an ninh quốc gia, công an, biên phòng và các đơn vị phối hợp, giữ bí mật nghiêm túc, cố gắng hết sức vì sinh mạng của Diệp Phàm. Sửu Vô Đoan đề xuất yêu cầu gì cần đáp ứng hết.
- Tôi đi phái Hoa Sơn một chuyến, hỏi thăm tình huống một chút.
Lão Lý vội đến mức không chịu được, lập tức nói.
- Tốt, lão Lý đi phái Hoa Sơn đem mấy người của binh đoàn Báo Săn đi cùng. Bọn họ đang chờ bên ngoài, nếu phái Hoa sơn dám làm gì đó, tôi trao quyền cho ông có thể áp dụng biện pháp cưỡng chế.
Cung Khai Hà trực tiếp ra lệnh.
Biện pháp cưỡng chế có thể là đã cân nhắc rồi. Thủ lĩnh của tổ đặc nhiệm A ra lệnh như thế vài năm cũng không nhìn thấy được một lần. Trừ phi đó là việc vô cùng quan trọng.
- Tổ trưởng Cung, tôi lập tức liện hệ với quân đội để tiến hành tìm kiếm.
Lan Xa Kim lúc này cũng đoàn kết chưa từng có, lập tức nói.
- Kia nhất định phải làm thế, anh giao nhiệm vụ cho họ, lúc này là thời điểm quan trọng nhất, ai dám làm qua loa Cung Khai Hà tôi không tha cho.
Cung Khai Hà nghiêm túc nói.
- Tổ trưởng Cung, anh phải tin tưởng tinh thần yêu nước của họ. Chúng ta đều là người Hoa, cũng đều là vì tổ quốc. Tuy nói bình thường có chút mâu thuẫn cũng là bình thường thôi.
Có người cá nhân thì có mâu thuẫn, nhưng trước mặt một sự việc lớn, hết thảy lấy đất nước làm trọng. đồng chí Diệp Phàm là tinh anh của tổ quốc, là vương bài trẻ tuổi của Tổ đặc nhiệm A, cũng từng là tướng quân của họ.
Dù sao cũng là người của nhà nước, lấy việc của nhà nước làm trọng. Trước mắt là tổ quốc mọi thứ đều phải gạt ra một bên.
Lan Xa Kim nghiêm nghị, nói.
- Đó là đương nhiên, đất nước vẫn là đất nước. Tất cả lấy lợi ích tổ quốc làm trọng.
Cung Khai Hà gật gật đầu, Kim Xa Lan vội vàng đi.
Không lâu, thành viên ở tổng bộ Tổ đặc nhiệm A hành động. Lập tức hàng trăm chiếc xe lớn tản đi tứ phía. Máy bay trực thăng chuyện dụng của Tổ đặc nhiệm A cũng cất cánh.
Những tình báo của Tổ đặc nhiệm A các nước đều kinh ngạc. không thể tưởng tượng được Tổ đặc nhiệm A làm sao có một trận chiến lớn như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, gián điệp của Tổ đặc nhiệm A các nước gọi điện về nước báo cáo.