- Chủ nhiệm Lưu, phiền các ông kiểm tra lại một lần nữa xem có phải bệnh tình của ông Tống khỏi rồi không.
Diệp Phàm nói với vẻ mặt không phải.
Chủ nhiệm Lưu cũng không nói lời nào, bởi vì vị lão gia này đang vội đi điều tra một vụ. Diệp Phàm đợi cho đám người lui ra ngoài, người mà chủ nhiệm Lưu mang theo lại gây sức ép.
Một giờ sau, chủ nhiệm Lưu đi ra, nói:
- Thật là một kỳ tích, bệnh của ông Tống thật đúng là khỏi rồi. Thậm chí là không để lại một chút di chứng nào. Chuyện này thật là kỳ lạ. Trợ lý Diệp, anh đúng là thần phúc của Tống gia đó!
Chủ nhiệm Lưu khâm phục nói.
Diệp Phàm cười nói:
- Tốt rồi, vậy là tốt rồi, nhưng mà vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra lại một chút. Tôi đi trước chủ tịch Tống ạ.
- Trợ lý Diệp xin dừng bước. Sắp tới giờ ăn cơm rồi, bất kể là như thế nào, bệnh của cha tôi cũng đã khỏi rồi, vậy nên anh hãy ở lại ăn bữa cơm? Hơn nữa, chuyện liên quân đến cao tốc Đồng Lĩnh, tôi sẽ lập tức cử Hương Quân đem theo vài người đi cùng với các anh đến Đồng Lĩnh. Còn việc của trường học, chúng tôi hứa sẽ giải quyết nội trong vòng một tháng.
Ông Tống nói một cách thành khẩn.
- Số thằng nhóc này thật may.
Tống Cường Phú buồn bực nói thầm với chị Tống Hương Quân.
- Đừng nói vậy, bệnh của ông cụ có thể khỏi như vậy là tốt lắm rồi. Tuy thế nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút khó tin ở người này. Chẳng qua là chó ngáp phải ruồi thôi.
Thế nhưng làm sao lại trùng hợp như vậy. Đụng một cái không ngờ lại khỏi được, hơn nữa, trước đó người này lại còn dám đánh cược với người nhà chúng ta, nếu như nói là không có một chút bản lĩnh nào thì cũng không phải.
Người nào mà có khả năng ngồi vào vị trí của anh ta cũng là hạng người hết sức lông bông. Việc này mà không có dự tính trước thì tuyệt đối sẽ không làm.
Huống hồ hắn dám lấy chuyện đại sự như cao tốc Đồng Lĩnh ra để đánh cược. Nếu như đúng là anh ta thua thật thì lúc đó chúng ta được một phen kinh doanh, nếu như truyền tới tai cấp trên thì anh ta sẽ bị xử phạt. Vì thế tôi cảm thấy có gì đó mâu thuẫn.
Tống Hương Quân nghi hoặc.
- Ừ, cũng đúng. Nhưng mà em nghĩ rằng người này hồ đồ rồi. Đúng là chó ngáp phải ruồi thôi.
Tống Cường Phú vẫn giữ nguyên cái nhìn của mình. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Có lẽ là vậy, nhưng mà chị vẫn không nhìn thấu người này.
Tống Hương Quân gật đầu, ánh mắt của cô lại vừa như có ý vừa như chẳng lưu tâm đến khuôn mặt của Diệp Phàm. Dường như muốn nhìn thấu con người này.
Nhìn cái gì, còn mâu thuẫn, mâu thuẫn cái khỉ gió, nếu mà có thể cho các người đoán bệnh của ta thì cần gì gọi tới Diệp Phàm. Mọi người trong nhà này đều có thể nghe được cuộc nói chuyện của hai chị em nhà Tống gia.
Nửa tháng sau, đoàn người của tập đoàn Điện lực Viễn Đông cùng với người đứng đầu là Kiều Chính Hòa tới khảo sát dự án nhiệt điện Đồng Lĩnh.
Vì chuẩn bị đầy đủ, lại thêm cao tốc Kinh Ngân vượt qua Đồng Lĩnh. Hơn nữa, ở cách nhà máy nhiệt điện không xa vẫn còn muốn mở thêm đường cao tốc. Toàn bộ điều này đều có động lực thúc đẩy xây dựng dự án nhà máy nhiệt điện ở Đồng Lĩnh.
Kiều Chính Hòa sau khi quay trở lại liền tiến hành khắc phục những khó khăn. Cuối cùng đã thuyết phục được lãnh đạo của tập đoàn khiến cho dự án nhà máy nhiệt điện Chương Hà của Đảng ủy tập đoàn Viễn Đông được thông qua một cách thuận lợi.
Năm ngày sau. Hội nghị xét duyệt báo cáo nghiên cứu tính khả thi của nhà máy nhiệt điện Ngưu Gia Bình được tổ chức ở Chương Hà, hội nghị này sẽ quyết định tiền vốn đầu tư cho kế hoạch xây dựng nhà máy nhiệt điện lên đến tỷ.
Hơn một trăm các nhà chuyên gia khác nhau tham dự hội nghị đến từ ủy ban cải cách và phát triển tỉnh Tấn Lĩnh, tổng giám đốc viện quy hoạch điện lực, công ty điện lực, công ty cổ phần tập đoàn điện lực Viễn Đông Phương Hoa Hạ, ủy ban triển khai kế hoạch thành phố Đồng Lĩnh, viện thiết kế thăm dò điện lực tỉnh Phổ Lĩnh, ủy ban nhân dân thị xã Chương Hà.
Đoàn đại biểu dưới sự dẫn đầu của ông Khổng Đoan - Chủ tịch thành phố Đồng Lĩnh, phụ trách dự án và ông Thôi Dương - Tỉnh ủy Phó trưởng ban thư ký phụ trách dự án đã đi điều tra đánh giá tình hình ở nhà máy Ngưu Gia Bình.
Buổi chiều Đại hội chính thức khai mạc. Viện thăm dò thiết kế điện lực tỉnh Tấn Lĩnh trình bày chi tiết bản báo cáo nghiên cứu tính khả thi của nhà máy nhiệt điện thị xã Chương Hà.
Sau hội nghị, đoàn đại biểu chia thành nhóm bao gồm tổ bảo dưỡng, tổ vận chuyển than đá, tổ điện, tổ kiến trúc, tổ công trình thủy lợi, tổ hóa học bảo vệ môi trường và tổ kỹ thuật, tiến hành thảo luận ghi chép lại những gì thảo luận.
Phó chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh Điền Sơ Nhất cũng vội vàng tới thăm Đồng Lĩnh, Diệp Phàm --trợ lý của chủ tịch tỉnh là thành viên đoàn đại biểu tới tham dự hội nghị.
Trong buổi thảo luận, các đại biểu thảo luận sôi nổi về việc bảo vệ môi trường của nhà máy nhiệt điện. Vấn đề bảo vệ môi trường xung quanh nhà máy nhiệt điện Chương Hà được đề cập tới nhiều lần.
Các đại biểu tham dự hội nghị phần lớn đều quan tâm đến việc thải nước của nhà máy nhiệt điện Chương Hà, các chất thải ô nhiễm và vấn đề ô nhiếm tiếng ồn.
Đối với điều này, theo các chuyên gia của viện thăm dò và thiết kế điện lực tỉnh Tấn Lĩnh, việc thải chất thải của nhà máy phát điện ở thị xã Chương Hà có thể đáp ứng yêu cầu chuẩn mực nhà nước, không gây ô nhiễm nặng tới môi trường xung quanh thị xã Chương Hà.
Hơn nữa, trong kế hoạch thì số tiền đầu tư cho vấn đề môi trường cũng không ít. Việc thúc đẩy phát triển nhà máy nhiệt điện có ảnh hưởng đối với môi trường xung quanh.
Sau khi ăn tối xong, Diệp Phàm được Phó chủ tịch tỉnh Điền Sơ Nhất mời tới phòng nghỉ tại khách sạn.
- Thế nào, dạo này vất vả quá phải không?
Phó chủ tịch tỉnh Điền Sơ Nhất cười ha ha trước mặt Diệp Phàm, hỏi.
- Vâng, chạy cả hai bên khá là vất vả. Hơn nữa, công việc lại khá nhiều.
Diệp Phàm gật đầu rồi ngồi xuống.
- Bí thư La có chỉ thị, sau khi khánh thành dự án nhà máy nhiệt điện, anh cần chú tâm vào Phong Châu.
Phó chủ tịch Điền nói.
- Thời gian gần đây, tôi đều bận việc điều chỉnh thị trường nguyên liệu da mà lơ là đi công việc ở Đồng Lĩnh. Thật may là có chủ tịch Khổng và chủ tịch Ngọc tận tình giúp đỡ. Các công việc của các dự án bên Đồng Lĩnh cũng được triển khai rất tốt. Giống như việc ở Hồng Cốc Trại, và chỗ cao tốc Kinh Ngân đến chỗ cuối cùng của dự án nhà máy hiện nay.
Diệp Phàm nói.
- Không phải nói chuyện anh không chú tâm đến Phong Châu, mà là....
Phó chủ tịch Điền nói tới đây thì dừng lại một lát, nhìn mắt Diệp Phàm rồi nói tiếp:
- Nói thế nào đây? Bí thư La chẳng qua chỉ chỉ thị rằng cần phải quan tâm hơn. Cái gì gọi là quan tâm hơn, chính là muốn nói đến cần phải có điểm nổi bật. Hơn nữa phải chú ý tuyên truyền, phải cho cấp trên nhìn thấy những điểm nổi bật ấy. Nói cách khác là Bí thư La không biết cậu đang làm cái gì?
Điền Sơ Nhất nói những câu này khiến cho Diệp Phàm cảm thấy khó hiểu, dự án nhà máy nhiệt điện lớn như vậy lẽ nào bí thư La không nhìn thấy?
Nhưng mà, phân tích kỹ một chút, dường như trong lời nói của ông Điền có vấn đề. Lẽ nào có người ngấm ngầm đâm dao.
- Chủ tịch Điền, không phải tôi không muốn báo cáo lên Tỉnh ủy. Chỉ có điều chuyện này tôi không biết báo cáo cái gì? Huống hồ, giai đoạn này tất cả đều đang rất bận việc này, tôi nghĩ việc này nếu như tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân sau khi tới đây có ý này thì sẽ báo cáo tình hình cụ thể lên tỉnh ủy. Chỉ sợ là việc không làm được mà báo cáo thì đến lúc không làm được thì phiền.
Diệp Phàm vội giải thích.
- Ái, Diệp Phàm....
Không ngờ Điền Sơ Nhất đột nhiên giơ tay ra đập vào vai Diệp Phàm một cái, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Vấn đề chính là có rất nhiều sự việc không rõ ràng, mới khiến cho một vài việc dường như có chút gây sức ép. Thậm chí có thế nào, thì cũng không phải việc chính đáng. Được rồi, anh đi trước đi. Hãy chắc chắn thời gian đi Phong Châu đi.
Diệp Phàm vừa đi vừa nghĩ, trong lòng không nhịn nổi tức giận.
Điền Sơ Nhất thật lòng muốn nhắc nhở bản thân, với lại, chủ tịch Điền chuộng người tài. Những lời này có thể nói lên trên đầu đó không phải là điều dễ làm.
Diệp Phàm điện cho Tề Chấn Đào. Tề Chấn Đào sau khi nghe xong suy nghĩ của Diệp Phàm, nói:
- Xem ra việc này ở phía sau đã có người nói xấu. Vì thế mà anh cần phải chú ý đến những lời đồn đại. Phải biết móc ngoặc với Bí thư La mới được.
- Chú Tề, có những việc không thể bị lộ ra ngoài đâu đấy. Chú cũng biết rằng tôi cũng có một vài tài năng nhỏ mọn, ví như bảo bậc Đế vương của Hoa gia ở Phong Châu giám sát việc này.
Cậu Hoa Lạc Thành của nhà họ Hoa nhất quyết muốn Đế vương giám mới chịu ra mặt điều chỉnh thị trường nguyên liệu da ở Phong Châu. Mà chuyện này tôi không thể báo cáo lên Tỉnh ủy được.
Trong mắt mọi người dường như Diệp Phàm tôi đã biến mất vài ngày, để cho người ta đâm cho một dao trở nên dày vò vớ vẩn hoặc là nói là làm việc không tập trung, có vẻ như Diệp Phàm tôi đi chơi mà quên đi công việc ở Phong Châu.
Nhưng hiệu quả lại vượt ngoài mong đợi, Hoa gia chẳng phải đã đồng ý. Hơn nữa, giai đoạn này việc điều khiển công việc bên Phong Châu rất thuận lợi.
Thanh thế tạo được cũng tương đối lớn. Một khi điều kiện đã sẵn sàng, tôi sẽ đi Pháp thương lượng một chút với tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân, mời họ đến khảo sát Đồng Lĩnh.
Những điều này lẽ nào chủ tịch không nhìn ra, sao lại nói tôi không quan tâm tới sự phát triển của Phong Châu?
Diệp Phàm có chút giận dữ.
- Anh phải hiểu rằng sự phát triển của Phong Châu là do tỉnh ủy quyết định. Bước đi của anh là mạnh mẽ hay nhẹ nhàng, phải tăng nhanh tiến độ một cách dứt khoát mới được.
Bằng không, hiệu quả mà không rõ ràng thì đương nhiên điều trước hết sẽ cảm thấy anh không quan tâm tới sự phát triển của Phong Châu. Tuy là anh làm việc cho Đồng Lĩnh rất là nhiệt tình, nhưng điều này đối với sự nghiệp của Phong Châu vẫn còn kém.
Hơn nữa, so sánh hai điều này, một vài người cho rằng anh không quan tâm tới công việc của Phong Châu, tại sao anh làm việc cho Đồng Lĩnh đầy nhiệt tình như vậy mà Phong Châu trong mấy tháng sau lại không hề có thay đổi gì lớn. Điều này, anh phải cân nhắc một chút, xem xem có thể tạo ra tiếng tăm trước mặt các lãnh đạo để họ nhìn thấy rằng Phong Châu dưới sự dẫn dắt của Diệp Phàm anh đã có những biến đổi cực lớn, vậy có phải hay không?
Tất nhiên, mọi người cũng không cần có tư tưởng quá nặng nề như vậy. Người này, muốn làm được việc thì phải biết lắng nghe.
Có nhiều người không phải việc của họ nhưng lại thích can dự vào. Với những người này chúng ta không cần phải tranh đua làm gì.
Ngược lại chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ, hoàn thành tốt công việc, xem bọn họ còn có thể nói được gì.
Vậy nên, vũ khí sắc bén nhất đối phó với những lời ong tiếng ve này là những lời nói thật.
Tề Chấn Đào hừ một tiếng rồi nói.
Buổi tối, Diệp Phàm lại cầm ra đồ gì đó từ trong sơn động Huyết Trích Tử.
Những nét chữ trên bình Ngọc này, Diệp Phàm đã mời người dịch ra rồi, vui mừng khôn xiết. Bởi vì những viên thuốc trong bình này có một nửa là thuốc độc nhẹ. Lại có cái tên rất dễ nghe - Huyết Xuân Hoàn.
Huyết Xuân Hoàn này nghe nói là do những người đứng đầu của Huyết Trích Tử cùng nhau nghiên cứu điều chế, trong đó thảo dược cực độc có một trăm loại, thêm vào đó vài giọt máu của các cao thủ, hơn nữa vẫn còn cần các thủ lĩnh của Huyết Trích Tử hợp sức dùng nội làm lắng đọng.
Cuối cùng hợp lại với nhau điều chế thành thuốc. Mỗi một viên đều không hề dễ dàng, loại thuốc này dưới thời Ung Chính cũng là một trong những thứ khó kiếm.
Hơn nữa, trong chiếc hộp này vẫn còn mấy viên, theo những gì ghi lại trên bình, tuy là loại thuốc này chỉ vẻn vẹn to bằng đầu ngón út, nhưng sau khi nổ ra có giết chết động vật nội trong phạm vi mười dặm của Phương Viên. Quả là vô cùng lợi hại.