- Ngô Tuấn, ra đi, nếu không ra cậu liền biến thành con chuột đấy!
Thiên Thông đắc chí kêu to, hai ống quần bay múa trong gió, giống như hai mảnh lam kỳ đang lắc lư.
Tiếng xào xạc vang lên rồi qua đi, bùn đất lẫn một chút nước hiện lên bay múa khí thế đầy trời đạn bắn vào không trung.
Lập tức, trên không trung cách mặt đất chừng hai mươi mét đều bị bùn đất và nước che kín. Mà Thiên Thông sớm có chuẩn bị, bay lên trời.
Cổ tay bắn ra quả bom tuyết âm thanh vang lên làm chấn động cả đất trời. Cùng với âm thanh lạ này chiếc búa của Thiên Thông bất ngờ quăng hung hăng, rầm một tiếng, chiếc búa bị cắm vào trong đất, không còn nhìn thấy nữa..
Tuy nhiên, trong nháy mắt Ngô Tuấn chui ra từ trong đất. Tuy nhiên, trông có vẻ hơi chật vật.
Không ngờ một nửa mông lộ ra bên ngoài, hơn nữa, còn dính đầy máu tươi.
- Ha ha ha, chơi trò Ninjutsu (nghệ thuật ám sát và gián điệp thời phong kiến Nhật Bản của các ninja) cùng các ông lớn. Còn non và xanh lắm.
Thiên Thông cười điên rồ, cuối cùng cảm tháy xấu hổ.
Vừa rồi Ngô Tuấn bị chấn động do trốn trong lòng đất, cả người chưa kịp phòng bị lập tức bị ngất.
Trong chớp nhoáng Thiên Thông lợi dụng cầm búa chém thẳng xuống. May mắn đúng lúc Ngô Tuấn tỉnh dậy, bằng không chắc cái mông này phải ra ở riêng rồi.
Đương nhiên, cũng bởi vì bản lĩnh của Ngô Tuấn kém hơn so với Thiên Thông một chút. Bằng không, sớm đã bị Thiến Thông chém thành hai khúc rồi.
Thiên Thông xuống tay không chút lưu tình, chiếc búa ở trên không trung bay lượn bổ tới Ngô Tuấn. Mục tiêu lần này là hai cái đùi của Ngô Tuấn.
- Xem mày còn chui thế nào nữa?
Thiên Thông bày đặt ngoan thoại. Mà bên này chuông Thần hồn không ngừng kêu, rung mãi trên cổ tay của Thiên Thông, phát ra sóng âm công kích tới Ngô Tuấn. Vừa rồi đột nhiên bị thương, hơn nữa bản lĩnh cũng không bằng Thiên Thông.
Ngô Tuấn bị sóng âm công kích lập tức có phần hôn mê, cả người choáng váng ngã xuống bãi cỏ lau trống trải, lại còn lộn mấy vòng trên mặt đất.
Tuy nhiên, búa của Thiên Thông theo sát như hình với bóng. Ngô Tuấn thật sự hỗn loạn. Mắt không thể nhìn theo nổi nữa.
Khi Thiên Thông kêu to chuẩn bị muốn chặt hai chân của Ngô Tuấn nhắm rượu, đột nhiên. Bên ngoài bụi cỏ lau có một sợi dây nhỏ kỳ lạ bay tới, hình như là sợi dây câu cá, đầu dây còn có cái lưỡi câu, lập tức quấn lấy cái búa của Thiên Thông.
Mà lưỡi câu lại trở về hướng Thiên Thông đứng, Thiên Thông vội né sang một bên, tuy nhiên, lưỡi câu kia rất linh hoạt. Theo sát phía sau Thiên Thông để móc lại.
- Ngư ông kia quả nhiên không phải người thường.
Phí Nhất Độ nói.
- Bản lĩnh của người này cao hơn so với Thiên Thông. Cậu xem ông ta ngồi ở giữa cái thuyền nhỏ quay lưng lại với Thiên Thông mà có thể dùng cần câu công kích Thiên Thông từ khoảng cách hơn trăm mét. Nếu không đoán sai thì người này ít nhất cũng phải là đẳng.
Diệp Phàm vừa vuốt cằm vừa nói.
- Thật đúng là bậc thầy. Người này không hề quay đầu mà có thể biết Thiên Thông đi đến để công kích. Chẳng lẽ sau lưng người này có mắt?
Phí Nhất Độ thật sự khâm phục.
- Không có gì. Đôi mắt Phí Nhất Độ có thể làm được. Chờ cậu đạt tới cấp đẳng có khi mắt của cậu cũng có thể cảm giác được một số tình huống ở phía sau mình. Cái này chính là giác quan thứ sáu.
Diệp Phàm nói, mắt nhìn Thiên Thông không giữ vững được nữa.
Anh ta thấy ở đằng kia trống trải hơn một chút. Thiên Thông vốn muốn xông vào bụi cỏ lau, tuy nhiên, người nọ không cho anh ta cơ hội.
- Diệp Phàm, ra tay giúp Tiểu Thiên đi không là tôi thành cá mất.
Thiên Thông thở hồng hộc hô lớn.
- Ha hả.
Diệp Phàm cười khẽ một tiếng, vung tay lên, trên mình ôm một lùm cỏ lau đến.
Hắn trượt một cái, tay hướng về lưỡi câu, dùng cổ tay truyền một lực mạnh. Lưỡi câu liền bị cỏ lau cuốn theo vào không trung.
Lập tức trên không trung toàn bụi, mà ngư ông vừa nhìn thấy chắc cũng cảm giác được người này rất lợi hại.
Diệp Phàm không ngờ ngư ông xoay người lại. Hơn nữa cũng là hướng lên trên đỉnh bụi cỏ lau.
- Người thanh niên. Thân thủ tốt lắm!
Ngư ông khen, Diệp Phàm quan sát một chút, thấy người này mặt gầy cao, hơn nữa dáng người cũng không cao lắm. Trên mình mặc một cái áo choàng, cách ăn mặc của một nông dân đánh cá.
Tuy nhiên, sắc mặt người này tương đối khó coi, trông đen xì như đít nồi vậy. Diệp Phàm vừa thấy, trong lòng nhất thời cả kinh, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ là trúng độc hay sao?
Tuy nhiên, lúc này ngư ông cũng vung cần câu về phía sau, lưỡi câu lập tức tái bắn ngược trở lại. Khí lực vô cùng manh, gần như trong chớp mắt đã đến trước mặt Diệp Phàm.
- Thật là nhanh!
Phí Nhất Độ khen.
- Nhanh hơn được Diệp Phàm sao? Thế đã là cái quái gì.
Thiên Thông đến gần Phí Nhất Độ khinh thường nói.
- Giọng điệu cứng rắn không vui thiếu chút nữa thành chuột chạy qua đường.
Vẻ mặt Phí Nhất Độ vui mừng quá.
- Tiểu tử kia, muốn đánh nhau phải không?
Mặt Thiên Thông đỏ lên tức giận, hơn nữa còn bóp bóp nắm tay có ý uy hiếp.
- Vừa nói đã ra quyền ngay, không có tí sức lực nào!
Phí Nhất Độ co rụt cổ lại, đương nhiên là không dám kích động lại Thiên Thông.
Nếu Diệp Phàm không ra mặt đánh ông lão đánh cá Thiên Thông mày đã bị đánh cho tơi bời, đừng hòng mà thoát thân được.
Ngay cả chỗ để than khổ cũng không có. Tuy nói thế của Phí gia lớn, nhưng Phí Nhất Độ hiểu rõ.
Người nhà Tuyết gia cũng không kém. Nếu bàn về võ công ở trước mắt Tuyết gia Phí gia chỉ có thể coi là một cái cây nhỏ.
- Tốt!
Diệp Phàm kêu một tiếng tốt, hai tay di chuyển trên không. Lập tức hắn xoắn không khí xung quanh mình thành một vòng xoáy thật lớn. Toàn bộ bụi cỏ lau bị cuốn theo xoay tròn trên không trung.
Trong chớp mắt, bụi cỏ lau xoay tròn giống như một hắc động hút cả người ngư ông đi.
- Võ công thật quỷ dị.
Mắt ngư ông cũng co lại một cái, kêu lên một tiếng, cần câu của ông ta vung vào không trung hướng vào trong vòng xoáy của Diệp Phàm.
Rồi một âm thanh quái dị truyền đến, vang lên một tiếng răng rắc, sắc mặt ngư ông hơi khó coi.
Bởi vì, không ngờ binh khí cần câu của ông ta bị vòng xoáy bẻ gãy đôi. Mà vòng xoáy cũng không dừng lại, bẻ gãy cần câu sau đó lại hút về hướng ngư ông.
- Hừ!
Ngư ông tức giận, một chân ở trong bụi cỏ lau, không ngờ cả người bắn ra ngoài vòng xoáy, hai tay người này nắm lấy cỏ lau bên trong vòng xoáy của Diệp Phàm.
Lập tức Diệp Phàm cảm thấy bên trong vòng xoáy hình như có một vật gì đang tác động. Hắn cũng không dám chậm trễ.
Lại sử dụng lực thủy công tập hợp rất nhiều cỏ lau vào trong vòng xoáy.
Nếu người thường sờ lên thì sẽ nói giống bức tường bằng sắt. Lúc này tất cả có lau đều nhanh chóng biến thành cột tường rồi. Mục đích của Diệp Phàm là muốn quản chế ngư ông ở trong vòng của mình.
Đùng đoàng…
Diệp Phàm tốn sức lực tạo nên vòng xoáy nhưng vẫn bị một chưởng của ngư ông làm rách ra.
Nước lũ xuất hiện đên giống như vỡ đê. Mà Diệp Phàm cũng lập tức giải tán vòng xoáy.
Ngư ông đang đắc chí, cả người giống như phát đạn pháo hai tay chắp trước ngực xuyên qua người Diệp Phàm.
Lúc này hai tay ngư ông biến thành như một cái khoan. Song chưởng càng tràn đầy nội khí. Nếu bị đâm trúng lập tức sẽ trở thành một lõ thủng.
Diệp Phàm là ai, đương nhiên sẽ không để cho ông ta chọc trúng.
Hắn nhanh chóng lui lại hơn m, thi triển Hổ ưng chi công của Phí gia.
Mà ngư ông cũng không chậm, hai người nhất thời đang truy đuổi nhau hơn mười dặm trên đỉnh bụi cỏ lau.
- Đến thật tốt!
Diệp Phàm quay vòng lại, sát khí Thanh Long lần đầu tiên tuột tay bay ra qua đầu ngư ông. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Huyết Trích Tử Vương khí trên không trung vừa chuyển một cái phía dưới liền mở ra mấy cánh hoa sen, dưới ánh mặt trời ngân phiến chiếu xạ lóa mắt trong chớp mắt đã đến trước mặt ngư ông.
Cảm giác trước mặt là khoảng không tựa như hồ vậy, con ngươi ngư ông trợn to suy nghĩ.
Chắc là đang nghĩ tới điều gì, không ngờ sắc mặt ngư ông có vẻ như tái hơn, cái bụng phồng lên giống như bụng ếch.
Ngay tức khắc, cả người ngư ông như là một quả bóng da được thổi phồng lên dùng tốc độ cực nhanh biểu diễn động tác xoay trong trên không trung. Dường như là lấy cái bụng làm tâm trục để hoàn thành việc này thật là không thể tin nổi.
Diệp Phàm dùng nội khí khống chế Huyết Trích Tử lập tức một tiếng sát ba xuống mặt đất chính xác đã trúng mục tiêu.
Tuy nhiên, cũng chỉ trúng một chân ngư ông, hợp với giày Tử Đô cho Diệp Phàm nuốt cánh hoa HuyếtTrích Tử vào trong.
Tuy nhiên, ngư ông thật tàn nhẫn. Cả người giống như cái xe ngựa chạy trốn phía trước.
Lúc này cảm thấy lực đạo này đặc biệt lớn. Diệp Phàm khống chế không nổi Huyết Trích tử đi theo ngư ông hướng mặt trước sông bắn ra.
Tuy nhiên, lúc Diệp Phàm cắn răng kiên trì. Miệng hơi mở, một ngụm độc đờm thẳng hướng ngư ông mà đi đã phá vỡ bầu trời.
Một tiếng nổ tung trên mặt đất.
Lập tức, khói đen dâng lên. Trong khói đen ngư ông bắt đầu ho khan. Cả người té lăn quay ra trên mặt đất gần sông.
- Đừng làm tổn thương sư phụ của tôi, dừng tay, chúng tôi nhận thua. Từ nay về sau sẽ chấm dứt thù này.
Ngô Tuấn sợ tới mức vừa chạy vừa kêu to, không phòng bị gì mà bổ nhaiì xuống dưới chân Diệp Phàm, anh ta không muốn sống nữa ôm lấy một chân Diệp Phàm.
- Ngô Tuấn, ta không xong rồi, con trốn trước đi.
Miệng ngư ông phun ra máu đen trong phạm vi hơn mười thước đều toàn màu đen.
- Tôi sẽ phục tùng mệnh lệnh để dổi lấy mạng của sư phụ tôi!
Ngô Tuấn kêu to, liều mạng giữ chân Diệp Phàm muốn ngăn Trích Huyết Tử.
- Phục chưa?
Diệp Phàm không buông tay lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô Tuấn.
- Phục rồi, từ nay về sau Ngô Tuấn tôi sẽ không tìm Đồng gia gây bất cứ phiền phức gì. Tôi lấy danh nghĩa mẹ tôi ra thề, nếu sai sẽ bị sét đánh chết.
Ngô Tuấn vội vàng thề, xem ra, tình cảm hai thầy trò rất sâu sắc.
- Diệp Phàm, tôi nghĩ, thôi đi có được không? Dù sao bọn họ không tìm đến Đồng gia gây phiền toái là được, cần gì lấy người chết? Hơn nữa, người ta cũng có lý do đúng không? Chúng ta là người tốt mà.
Ngay cả Thiên Thông cũng lên tiếng xin xỏ cho.