Bên Tân Trì cũng trong khoảng thời gian ngắn đẩy tốc độ lên tới triệu đô la Mỹ.
- Tôi đặt cược chính mình thắng một triệu đô.
Để kích thích thần kinh của mọi người Diệp Phàm hô lớn. Kiều Nhuế Vô Khinh hiểu ngay lập tức thao tác, tài khoản của Diệp Phàm lên đến triệu.
- triệu tôi cũng muốn rồi.
Lúc này một gã nhà giàu đầu chọc ra hiệu cho người quản lý, người quản lý hét lên.
- Được…
Khi đếm ngược chấm dứt tổng số tiền đặt cọc vẫn chưa đến mười triệu. Tuy nhiên, cho dù là như vậy cũng làm cho Diệp Phàm líu lưỡi.
Chỉ một vòng đấu loại không ngờ bỏ ra nhiều tiền đến thế. Xem ra, lần này độc kiếm số một trở về là chuyện ván đã đóng thuyền.
Đương nhiên, trên cơ bản không ai coi trọng Diệp Phàm. Hơn tám triệu này trên cơ bản đều là Hồ Tuấn Thuyên lấy danh nghĩa của tập đoàn Trang Chu để đè ép.
- Anh, không phải tôi hợp lại địch.
Diệp Phàm thật đúng là kiêu ngạo, ngông cuồng, chỉ tay vào Tân Trì kiêu ngạo ngông cuồng nói.
- Vậy phải xem thực lực mới được, khua môi múa mép là vô dụng thôi. Tân Trì tôi từ một người bình thường đến bây giờ đã quyền năm sao.
Cũng không phải một quyền của vị ấy đã đánh bại tôi. Còn anh lại càng không được.
Hay là chạy về chỗ bộ lạc của anh ôm váy đàn bà rồi sinh con thôi, thằng nhóc.
Tân bị Trì chọc tức, cũng là kiêu ngạo đáp.
- Được.
- Trận đấu bắt đầu!
Thình thịch…
Mọi người lập tức ngây dại, chẳng qua trong chớp mắt mọi người chưa kịp nhìn thì một loạt quyền cước tàn khốc đã được Tân Trì biểu diễn một cách tự nhiên, phóng khoáng lên không trung.
Rồi sau đó y lại dùng động tác giống chó gặm bùn chọc xuống miếng xốp trong phòng rách tung.
Tuy chiếc đệm dày gần một mét bị đánh tan tạo ra không ít lực quán tinh nhưng vì miệng Tân Trì đâm trên đệm, hơn nữa Diệp Phàm ra ba phần khí lực.
Y vẫn tương đối thảm. Khi mấy cô y tá lật người y lên đều hoảng sợ.
Bởi vì tất cả mặt Tân Trì đều sưng tím. Miệng đều sưng thiếu chút nữa không nhìn thấy cả mũi rồi.
Miệng cũng có thể so sánh với bồn rửa bát rồi. Bởi vì đầu Tân Trì lớn, người cao cũng gần hai mét, nên miệng vốn cũng không nhỏ.
Tai vốn cũng không nhỏ hiện giờ không khác gì Chư Bát Giới trong phim Tây Du Ký.
Còn mắt so với gấu mèo có khi còn to hơn.
- Đấu nữa không?
Diệp Phàm giơ bàn tay to lên kiêu ngạo, ngông cuông nhìn về phía Tân Trì đã sắp ngất hét lên.
- Tôi…tôi…
Tân Trì quẩy người một cái, cuối cùng không đứng vững phải các cô y tá dìu đi.
- Kết thúc, Tháp Bố Tư thắng.
Ngô Đại giọng rất lớn, mọi người lập tức vỗ tay như sấm dậy.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng có thể đoán được, người vô tay trên cơ bản đều là những người không đặt cược. Bởi vì những người này không thua tiền tất nhieen là thấy may mắn vì vừa rồi không đặt cược nên vỗ tay nhiệt liệt rồi. Có một số người tất nhiên trong lòng buồn bực rồi.
- Riehl Rose, tôi với anh đấu mấy hiệp. Tôi…
Diệp Phàm quơ tay quét một cái toàn khán đàn, lập tức tiếng vỗ tay ngừng lại:
- Tháp Bố Tư tôi dùng thất quyền để làm cho Riehl Rose giống như Tần Trì. Tôi khiêu chiến Riehl Rose anh có dám ứng chiến không?
- Riehl Rose, anh có dám ứng chiến không?
Ngô Đại như đoán được ý của Diệp Phàm, lập tức dùng loa hét lên một cách kiêu ngạo, hơn nữa lặp lại liên tiếp lần.
Mọi người bắt đầu ồn ào, các lão nhà giàu cũng bắt đầu vẫy tay hét lớn:
- Riehl Rose anh dám không?
- Anh dám không?
Nhiều tiếng hét vang lên vọng vang rất lớn.
- Đây chính là Riehl Rose tiên sinh.
Lúc này có một tên đột nhiên chỉ vào một người mặc áo xám đang ngồi trong một góc hét lớn.
Tất nhiên, việc này chỉ là một tên mà Hồ Tuấn Thuyên an bài. Đây là ép Riehl Rose xuất hiện. Lập tức mọi người đều hướng mắt về phía người này.
- Anh dám không?
Diệp Phàm nhìn vào Riehl Rose đang ngồi ở góc đó hét lên:
- Tôi đặt cược chính mình thắng, triệu đô la Mỹ dám không?
- triệu…
Mọi người đều trở nên hăng hái.
Có người hét lớn:
- Riehl Rose là nhất, tôi đặt cược anh thắng, mười triệu đô la Mỹ.
- Tôi đặt Riehl Rose năm triệu đô la Mỹ.
- Riehl Rose chắc chắn thắng, tôi đặt triệu bảng Anh.
Riehl Rose cuối cùng cũng đứng lên trước sự gào thét của mọi người, y lạnh lùng nhìn Diệp Phàm một cái.
- Cậu không có tư cách đấu với Riehl Rose. Chờ cậu đánh vào bán kết thì sẽ thấy tôi.
Đến lúc đó, Riehl Rose tôi sẽ dùng nắm đấm của mình và máu trên người cậu để nói cho cậu biết như thế nào là Thất tinh (bảy sao) quyền vương, thế nào là Riehl Rose.
Cậu nhóc, hi vọng cậu có thể bảo toàn tính mạng vào bán kết.
Riehl Rose không ngờ không mắc mưu, nói xong không ngờ không rời đi, lại ngồi xuống.
Người này đứng trên đỉnh núi sắp sập mà không sợ. Diệp Phàm không khỏi có chút buồn bực. Vốn muốn một trăm triệu đô la Mỹ nhất định sẽ làm cho Riehl Rose tim đập mạnh.
Không thể tưởng được người này không ngờ bình tĩnh như thế, chẳng những không ứng chiến còn đùa bỡn làm Diệp Phàm tức giận.
Trong tài ăn nói cũng hơn Diệp Phàm một chút rồi.
Đây là một đối thủ khó nhằn. Diệp Phàm thậm chí nghi ngờ người này đã là giả heo ăn thịt hổ, hẳn là không chỉ có năng lực Thất tinh.
- Đáng tiếc, hắn không ngờ không mắc mưu.
Về phòng xong Hồ Tuấn nằm trên ghế nói, gã có chút đau lòng nhìn tiền của mình.
- triệu cũng không khiến y động lòng, tôi nghĩ có mấy nguyên nhân. Một chính là người này tinh thần vững như sắt, thứ hai là người này chẳng lẽ là thấy được cái gì đó. Hoặc là người này lo lắng không đánh lại. Tôi nghĩ, việc này cũng có khả năng.
Kiều Nhuế nói.
- Có lẽ là một kế hoạch của gã. Tuy nhiên, người này tinh thần vững chắc rồi. Tôi đoán đây là một đối thủ khó dây dưa. Tuy nhiên, tôi tin tưởng y không phải là đối thủ của tôi.
- Y không mắc mưu, cậu phải thi đấu từng bước.
Hồ Tuấn thở dài, nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Có lẽ tiền đặt cược cho các vòng tiếp theo không vượt qua vòng một rồi. Dù sao cũng là vòng đấu bảng, không có nhiều thủ đoạn lắm.
- Tiền cứ từ từ kiếm, hôm nay cũng thu lời mấy triệu, cũng không tệ. Sau này mỗi ngày đều như thế hình như cũng không tồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Người này thật đung là kiêu ngạo.
Người đeo kính đen ngồi đối diện Riehl Rose thản nhiên hừ một tiếng nói:
- Sao cậu không mượn thế nhận lời khiêu chiến của hắn? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Với sự kiêu ngạo, ngông cuồng của người này, vừa rồi trên đài đấu chỉ một quyền đã đánh bại Tân Trì.
Cậu hoàn toàn có thể lập tức nhận lời khiêu chiến của hắn rồi sau đó đề xuất nghỉ nửa tiếng rồi bắt đầu đấu. Tin rằng hắn sẽ đồng ý.
Người này có thể một quyền đánh bại Tân Trì chắc chắn cũng là dùng hết sức trong quyền này.
Nhìn như tiết kiệm khí lực, trên thực tế như vậy là tổn thương nghiêm trọng nhất đối với cơ thể.
Đây chính là ông chủ của Riehl Rose Cách Đức Lâm. Chủ tịch tập đoàn Hà Tinh, tỷ phú bảy trăm triệu đô la.
- Đây là một đối thủ mạnh mẽ.
Không thể tưởng được Riehl Rose vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Có thể mạnh hơn cậu sao? Cậu nữa, tập đoàn Hà Tinh chung ta đã đặt cược năm mươi triệu đô la Mỹ, cậu không ngờ không ứng chiến.
Đó là năm mươi triệu, huống chi, trong đó cậu cũng được hoa hồng triệu rồi.
Năm mươi triệu ngoại trừ người tổ chức hai phần còn lại bốn mươi triệu, trong chuyện này cậu có thể lấy được tám triệu đô la Mỹ.
Có lẽ so với tất cả số tiền mà cậu kiếm trước kia đều hơn rất nhiều. Cậu làm tôi quá thật vọng rồi, nếu tập đoàn có thể thay cậu tôi sẽ đồng ý.
Sự hùng mạnh của cậu ngày xưa đâu mất rồi, Riehl Rose kiêu ngạo và ngạo mạn đâu mất rồi.
Tôi thấy hình như vậy thay đổi rồi, làm tôi có cảm giác xa lạ. Cái gì đã làm cậu trở nên yếu đuối như vậy?
Hưu Cách Đức Lâm đau lòng nói.
- Riehl Rose đây là cậu đã phạm sai lầm nghiêm trọng, khiến công ty tổn thất về kinh tế đến ba mươi triệu đô la Mỹ.
Công ty đã cố hết sức lực bồi dưỡng cậu thành ngôi sao, chính là vì cậu có thể kiếm tiền cho công ty.
Cậu như vậy là hành động theo cảm tính. Lúc trước đã nói với cậu muốn sống khả giả phải nghe lời ông chủ hết mọi việc. không thể tưởng được cậu cố chấp đến mức này.
Nếu lần sau cậu tiếp tục như thế chúng tôi sẽ bào cáo với lãnh đạo tập đoàn để trừng phạt cậu.
Lão già ngồi bên cạch Đức Lâm nghiêm khắc nhắc nhở Riehl Rose.
Người này là tổng giám đốc điều hành Hà Tinh. Thật ra là trợ lý bên cạnh Hưu Cách Đức Lâm.
Bình thường cũng hết sức được yêu quý, cho nên mới nói với Riehl Rose giọng như vậy.
Tuy nhiên, lần này George không hiểu, cũng không biết tại sao lại thế này. Riehl Rose bình tĩnh trước khiêu khích của Diệp Phàm trước mặt mọi người như thế lần này không nhịn nữa. Chỉ thấy gã đột nhiên đứng lên, vung lên một quyền, bụp một tiếng vang lên.
Cả người George bị một quyền của Riehl Rose quăng nã xuống sô pha, lập tức máu mũi và mắt đểu chảy ra ướt cả sô pha.
- Rehl dừng tay!
Ông chủ Đức Lâm quát.
- Sao? Nếu còn nói linh tinh có tin tôi đánh gãy chân chó của anh không.
Riehl Rose dứ dứ đấm tay về phía sa lon mắng George.
- Tốt lắm Riehl Rose, còn Goerge nữa, đứng lên. Tôi nghĩ Riehl Rose làm như thế hẳn có lý do của mình có phải không? Nói cách khác triệu sao không muốn?
Đức Lâm nói.
George lồm cồm bò dậy giận dữ nhìn Riehl Rose, tuy nhiên, thấy ông chủ không có ý quát Riehl Rose cũng hiểu bị đánh thế là đáng.
Quyền vừa rồi của Riehl Rose cũng đúng mực đấy. Ra vẻ hung hãn nhưng thực lực cũng không nhiều. Nói cách khác chỉ một quyền này có lẽ có thể lấy nửa mạng già của George.