- Ông đừng có được đằng chân lân đằng đầu, có tin tôi giết ông luôn không?
Vương Nhân Bàng tức giận nói.
- Được, sau khi nói ra bí mật lập tức nghĩ cách đưa ông về nước. Tuy nhiên, ông phải cam đoan bí mật ông nói là sự thật. Chứng minh thế nào, cho nên nhất định phải đợi cho chúng tôi chứng thực mới có thể đưa ông về nước. Trước tiên có thể giấu ông ở một vị trí an toàn.
Diệp Phàm cũng không phải đồ ngốc.
- Được, hai người bọn họ cũng phải thề.
Vương Nhân Bàng và Đường Thành không muốn thề, tuy nhiên, dưới ánh mắt ép buộc của Diệp Phàm hai người không thể không thề.
- Các cậu muốn biết chắc chắn chính là chiếc chìa khóa. Đúng vậy chiếc chìa khóa kia trước đây ở trong tay của tôi. Tuy nhiên, hiện giờ đã không còn ở trong tay tôi rồi.
Hoành Mộc vừa nói Vương Nhân Bàng không nhịn được đá ông ta một cái.
- Ông đùa chúng tôi có phải không?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Tôi đùa các cậu thì có gì tốt, các cậu bất cứ lúc nào cũng có thể giết tôi. Tôi nói là thật, nếu tôi lừa các cậu thì không có gì tốt.
Hoành Mộc nói.
- Chiếc chìa khó đó nhìn hình dáng như thế nào, ông lấy được từ đâu?
Diệp Phàm hừ nói.
- Là lấy được trong tay một đám người Anh. Vì chiếc chìa khóa này, Ma Cung chúng tôi đã chết mười mấy đệ tử.
Cuối cùng khi cướp được trên tay, tôi ngây cả người, bởi vì căn bản nó không phải giống một chiếc chìa khóa, mà là một người phụ nữ.
Hoành Mộc nói.
- Hơn nữa là một phụ nữ mặc Kimono Nhật Bản.
- Ông miêu tả tỉ mỉ lại chiếc chìa khóa xem.
Diệp Phàm nói, Đường Thành cũng đã nhanh chóng lấy ra máy tính và thiết bị để chuẩn bị phác họa rồi.
- Thật sự là một người phụ nữ, được đúc bằng đồng, chạm trổ rất tinh tế, dường như o phải điêu khắc.
Lúc đó tôi đã cẩn thận kiểm tra, sau đó chấn động. Mới phát hiện tượng đồng này do cao thủ dùng tay nặn ra một người phụ nữ xinh đẹp.
Người phụ nữ này rất đẹp, nặn rất tinh tế. Tuy nhiên cuối cùng tôi cũng không nghĩ ra ở Nhật Bản chúng tôi có người phụ nữ nào giống với chiếc chìa khóa này.
Tôi nghĩ, đây có thể là chiếc chìa khóa kỳ lạ nhất trên thế giới.
Hoành Mộc nói.
- Với năng lực của Akiyama Mita thì có thể dùng tay nặn ra chiếc chìa khóa này.
Diệp Phàm gật đầu, cảm thấy lời của Hoành Mộc có thể tin được.
Bởi vì theo tin tức thu thập được, trong tay Bran cũng có một pho tượng phụ nữ như vậy.
- Trên người chiếc chìa khóa phụ nữ này không có gì đặc biệt sao?
Đường Thành hỏi.
- Có.
Hoành Mộc gật đầu ngẫm nghĩ một chút nói:
- Cũng có một chút kỳ lạ, chiếc chìa khóa phụ nữ này không có ngực.
Nếu nặn một người phụ nữ xinh đẹp như vậy dù sao cũng phải có chút ngực, ngay cả “ngực phẳng” cũng có thể lộ ra một chút. Chỉ có như vậy mới có thể nhận ra là phụ nữ có phải không?
Đối với việc này tôi nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải.
Hoành Mộc nói.
- Chiếc chìa khóa này hiện đang ở trong tay ai? Khi nào thì bị lấy đi?
Diệp Phàm hỏi.
- Dạ Đương lấy đi, ước chừng khoảng hai tháng trước.
Hoành Mộc nói.
- Hoành Mộc, ông nói hình như không thật.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Tuyệt đối là thật.
Hoành Mộc tỏ thái độ kiên quyết, không giống như đang nói dối.
- Đằng Các có tin tức cho rằng nửa năm trước chiếc chìa khóa này đã nằm trong tay Bran. Mà ông nói hai tháng trước mới để Dạ Đương lấy mất.
Đẩy Hoành Mộc vào nhà vệ sinh sau đó ba người Diệp Phàm đi ra ngoài thương lượng.
- Đúng vậy, Đằng Các là người của chúng ta không thể nào nói dối.
Đường Thành nói.
- Thật ra Hoành Mộc cũng không có lý do nói dối, việc này rất phức tạp.
Vương Nhân Bàng nói.
Ba người lại lôi Hoành Mộc ra, Diệp Phàm hỏi:
- Có chuyện tôi cảm thấy hơi nghi ngờ, nếu chìa khóa Dạ Đương đã lấy được, vì sao ông ta còn không tiêu diệt ông.
Lúc trước ông cũng đã nói, Dạ Đương muốn lấy bí mật từ ông, điều này cho thấy Dạ Đương chưa lấy được chìa khóa mới không giết ông.
Hơn nữa cách một ngày Dạ Đương lại đến thẩm vấn hoặc tra tấn ông. Nếu không thì cũng không thả độc ngứa trong ao để làm ông khổ sở.
Việc này đơn giản là ép ông nói ra chiếc chìa khóa thôi. Cho nên, Hoành Mộc ông nói dối rất tồi rồi.
- Bí mật này không liên quan đến chiếc chìa khóa, Dạ Đương muốn ép tôi nói ra toàn bộ bí mật của Ma Cung. Tôi là đệ tử được đại trưởng lão Ma Cung tin tưởng nhất, tuyệt đối tôi không làm chuyện này, mặc dù chết tôi cũng không nói ra.
Hoành Mộc vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Lão già này, ông không nói thật!
Diệp Phàm đột nhiên hừ lạnh một tiếng. Bởi vì, vừa rồi dùng sóng khí để phán đoán gợn sóng không giống lúc nói về chiếc chìa khóa.
Đây là tác dụng của đôi mắt ưng, có thể căn cứ vào khí tràn ra từ cơ thể của người nói chuyện để phán đoán tâm lý.
- Tôi nói tất cả đều là sự thật.
Hoành Mộc nói.
- Ông không nói cũng được, chúng ta có thể không thực hiện giao hẹn.
Vương Nhân Bàng cười khan một tiếng.
- Đồ vô liêm sỉ, tôi đã nói ra tất cả bí mật, các cậu dựa vào cái gì không thực hiện giao hẹn. Các cậu đã thề có mẹ chẳng lẽ các cậu muốn làm nhục cả mẹ mình sao?
Hoành Mộc quát lên.
Bộp một tiếng, hình một bàn tay đã in trên má trái của Hoành Mộc.
- Lão già, tôi có thể cảm nhận được ông không nói thật. Nói mau, nhất định là bí mật này có liên quan đến chiếc chìa khóa. Nếu không, tôi sẽ cho ông nếm thử cái gì gọi là phân cân thác cốt thủ. Tin rằng ông hẳn đã nghe nói qua bí thuật vĩ đại này của người Trung Quốc chúng tôi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ôi…
Hoành Mộc thở dài nói:
- Hai bầu ngực.
- Hai bầu ngực, đồ chơi gì vậy?
Vương Nhân Bàng vẻ mặt kinh ngạc, trợn mắt tròn xoe, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
- Có phải là hai bầu ngực của chiếc chìa khóa phụ nữ kia?
Diệp Phàm thoáng chút suy nghĩ hỏi.
- Ừ, lúc đó cũng không hiểu tại sao lại thế. Tôi giành được chiếc chìa khóa này từ tay đám người anh sau đó phát hiện được chứa trong một hộp đá thô ráp.
Hộp này có lẽ cũng giống như chiếc chìa khóa được cao thủ nặn ra.
Trên bề mặt có một số ký tự cổ. Tôi cũng không biết có nghĩa là gì.
Tuy nhiên, có lẽ là trùng hợp. Tôi hí hoách thì không ngờ hộp này mở ra. Bên trong chính là chiếc chìa khóa phụ nữ này.
Tuy nhiên, kỳ lạ chính là hai bầu ngực của người phụ nữ đặt bên cạnh, tôi đã thử liều mạng gắn lại nhưng vừa gắn xong đã rớt xuống.
Hình như không ăn khớp. Lúc đó tôi nghĩ hai bầu ngực này nhất định là rơi ra từ chiếc chìa khóa này.
Tuy nhiên, vì sao lại không ở đó nguyên nhân gì làm nó rơi xuống, cho dù là rơi xuống thì theo lý mà nói cũng có thể cài lại.
Cho dù không dính lên được thì nhìn qua hẳn phải ăn khớp mới đúng. Tuy nhiên, tôi đã dùng dụng cụ để đo đạc rồi, cơ bản là không ăn khớp.
Hoành Mộc vẻ mặt u ám nói.
- Lão già này, vừa rồi ông còn giữ bí mật không nói, không phải là bị bọn tôi ép ông nói bừa cho qua chứ? Còn có bí mật gì, nói ra hết đi.
Vương Nhân Bàng mắng.
- Thật sự không có rồi, đây là bí mật cuối cùng. Đến giờ tôi cũng không hiểu, nếu các cậu có thể làm rõ có thể nói cho tôi biết một tiếng thì tốt rồi.
Hoành Mộc lần này không giống như là nói dối. Diệp Phàm dùng khí sóng phán đoán một chút, phát hiện khí sóng đồ không khác gì lần trước nói về chiếc chìa khóa.
- Được, đến lúc đó ông để lại số điện thoại hoặc địa chỉ, chúng tôi sẽ nói cho ông biết.
Vương Nhan Bàng vẻ mặt kỳ quái cười cười nói.
- Ôi, thôi vậy tôi cũng không muốn cầu xin cái gì.
Hoành Mộc biết hắn đang nói đùa.
- Chẳng lẽ hai bầu ngực này là từ một pho tượng khác hay sao? Không đúng, sao lại ở trong hộp này?
Diệp Phàm thầm hỏi.
- Cái hộp kia đâu?
- Chờ khi các cậu giấu tôi ở một địa điểm an toàn tôi sẽ nói cho các cậu biết, tốt nhất là đến Tam Giác Vàng.
Hoành Mộc nói.
- Cái hộp đó giấu ở Tam Giác Vàng sao?
Diệp Phàm hừ nói, trong lòng tự nhủ người này còn giấu thật sự bí mật, muốn làm xa như vậy.
- Đến lúc đó tôi sẽ nói cho cậu biết.
Hoành Mộc nói.
Diệp Phàm lập tức sắp xếp người đem Hoành Mộc đi, việc này dễ dàng. Hắn tiêm vào người ông ta nước thuốc xong thì khuôn mặt của ông ta thay đổi hẳn, sau đó hóa trang một chút rồi đưa ra ngoài.
Đương nhiên Dạ Đương không dám lộ liễu điều tra, cũng là một trong những lý do thuận lợi để dẫn Hoành Mộc đi.
- Cứ như vậy cũng quá tốt với ông ta rồi.
Đường Thành có chút bất bình.
- Lão đại, anh sẽ tìm cách đưa y về nước sao?
Vương Nhân Bàng có chút không tin hỏi.
- Anh cứ nói đi?
Diệp Phàm cười thần bí không đáp báo hại Vương Nhan Bàng cùng Đường Thành vẻ mặt buồn bực.
- Hai bầu ngực rốt cuộc có bí mật gì?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Tôi nghĩ không biết có phải liên quan đến chiếc chìa khóa mà chúng ta có không? Đến lúc đó lấy về so sánh có thể phái hiện ra bí mật của nó.
Diệp Phàm cũng rất hứng thú rồi.
- Chỉ có thể như vậy, Tuy nhiên, nếu chiếc chìa khóa phụ nữ trong tay Dạ Đương, Na Đằng nói là sự thật thì hẳn là Dạ Đương đưa cho Bran.
Xem ra, anh chỉ có thể lọt vào top thôi. Nếu không thì sẽ không có cơ hội nhìn thấy Bran.
Đến lúc đó y mở tiệc chiêu đãi anh có thể nhân cơ hội ra tay khống chế ép y đưa ra chiếc chìa khóa.
Vương Nhân Bàng nói.
- Không dễ dàng như vậy, tôi nghĩ Bran mời khách chỉ sợ Dạ Đương núp trong bóng tối hoặc cũng có mặt, chúng ta không thể chống lại Dạ Đương. Đến lúc đó không cần nói là tìm cơ hội khống chế Bran, chỉ sợ ngay cả mình cũng bị vùi lấp.
Diệp Phàm nói, vẻ mặt buồn rầu.
- Ôi, có thực lực vẫn là vua. Nếu thực lực của lão đại có thể vượt qua Dạ Đương thì cũng không vấn đề gì rồi.
Vương Nhân Bàng thở dài, vẻ mặt cũng buồn bực.
- Bất kể như thế nào đều phải đi, chỉ có điều muốn vào Top còn phải qua cửa ải Trạch Bản Tú.
Thật sự là chuyện phiền phức đến liên tiếp. Đến lúc đó chỉ sợ thua lão già này thì không thể trông chờ vào Top rồi.
Không gặp được Bran thì tất cả đều vô nghĩa, nhưng thấy gặp gã còn có trở ngại là Dạ Đương.
Hơn nữa hiện giờ chúng ta không có tin tức gì của Xa Nhất Đao, ông ấy rốt cuộc ở đâu?
Diệp Phàm buồn bực thở dài.