Dạ Đương lợi dụng khe hở, bắn viên đạn ra. Tốc độ của viên đạn bắn rất nhanh về phía hai đội viên Tổ Thần Đạo Nhật Bản.
Hai tên này không muốn sống nâng súng lên quét bắn khắp mọi nơi, đột nhiên Diệp Phàm nổ lên, nhân cơ hội Bạch Hổ Huyết Trích tử yểm hộ tiếng súng, đang không có tiếng động chộp tới Dạ Đương.
Dạ Đương né tránh viên đạn, lại vừa công kích hai đội viên Tổ Thần Đạo Nhật Bản, đúng lúc Diệp Phàm hướng về chỗ góc chết..
Ầm một tiếng, Dạ Đương tức giận đến thiếu chút nữa phun máu ra.
Bởi vì quá tối, mà Diệp Phàm cũng không có biện pháp gì xác định đúng mục tiêu,
Bạch Hổ Huyết Trích tử mất chính xác, kết quả lại ngược lại Dạ Đương chặn lại trước ngực.
Diệp Phàm cũng xoay người nhìn viên đạn bắn ra ngoài, tuy nhiên, chạy vào lối đi nhỏ đôi mắt ưng phát hiện thấy hai viên đạn từ ngực Dạ Đương bắn ra ngoài. Bên trên còn giống như có vài vết cào, hẳn là Huyết Trích Tử làm tốt công việc.
Bánh ngọt à, không ngờ chộp tráng Đỉnh núi đôi của Dạ Đương. Tôi không biết mặt mày có bị biến dạng không. Nếu không, tay kia cảm giác còn kém tích viễn lạp
Diệp Phàm vừa nghĩ vừa chạy nhanh như bay vào trong lối đi nhỏ.
Từ đằng sau có vài tiếng kêu thảm thiết, đoán chừng là hai vị đội viên Tố Thần Đạo Nhật Bản bị trúng độc thủ của Dạ Đương rồi. Người phụ nữa này đã nổi giận, hai vị này làm gì còn có đường sống.
Tuy nhiên, vừa mới rẽ một cái Diệp Phàm cảm thấy có mùi vị quen thuộc, phát hiện thấy dường như Không Trạch Bản Tú đã tới.
Lối đi này nhỏ như thế, nhất định sẽ bị phát hiện.
Ngay lúc đó, không ngờ Diệp Phàm phát hiện thấy ngày trước Bran cũng mở tiệc chiêu đãi bức tranh treo trên vách đá trong lối đi nhỏ này.
Chỉ có điều ít hơn, Diệp Phàm giật mình, trong lòng tự nhủ lần trước sau bức tranh có động, bên trong cất giấu lựu đạn và, chẳng lẽ là trước đó Ngô Đại Thuận đã giấu kỹ ở đó.
Trong lòng suy nghĩ phải đi sờ bức tranh kia mới được, phải nhìn kỹ thực thể đấy.
Diệp Phàm chưa từ bỏ ý định, lại lẻn đến bên kia sờ soạn.
Không ngờ bỏ bức tranh xuống còn có một Động Thiên, đủ để cho một người đi vào.
Hơn nữa, ở bên trong còn kinh ngạc phát hiện một khẩu súng cùng với hai băng đạn.
Vách tường bên trong còn treo bảy tám băng đạn, Ngô Đại Thuận chuẩn bị đúng là đầy đủ. Phỏng chừng là muốn mai phục để cứu Hoành Mộc Thôi Nhị, đoán chừng là đồng chí Ngô Đại Thuận đem Hoành Mộc Thôi Nhị làm thành Xa Nhất Đao rồi.
Cái này là loại tên lửa vác trên vai để bắn, ống rất dài, và rất lớn. Mà đạn hỏa tiễn cũng là loại lớn, so với loại xuân đô hương cũng lớn hơn không được bao nhiêu.
Đoán chừng là loại vũ khí mới nhất. Thường để chiến đấu với các đội viên đặc chiến các quốc gia có sức mạnh nhỏ.
Diệp Phàm bất chấp tất cả mọi thứ đi vào trong, đương nhiên là đứng sát vào vách tường.
Một tay cầm ống phóng rốc-két, một tay cầm một quả đạn hỏa tiễn đặt vào bên trong.
Bởi vì ở bên trong này mọi người đi đều hết sức cấn thận, cho dù là lão già Không Trạch Bản Tú cũng hết sức coi chừng.
Bởi vì vừa rồi lão già này đã bị đánh lén mấy phát, tuy rằng không chết nhưng cũng hết sức chật vật, còn bị một chút vết thương nhỏ ở trên đùi.
Nếu không Diệp Phàm cũng không có thời gian làm mấy việc này.
Diệp Phàm kiềm chế hơi thớ, Không Trạch Bản Tú cũng đi qua một cách thuận lợi.
Không lâu sau, nghe được âm thanh truyền đến trong mật thất của Hoành Mộc Thôi
Nhị.
Dường như là đang đấu võ, dường như nhóm cao thủ không thích dùng vũ khí nóng, đều cầm đao trong tay.
Bọt nước tung tóe khắp nơi, thiếu chút nữa Diệp Phàm cười ra tiếng. Bọt nước văng lên hai người này có thể bị trúng độc rồi.
Diệp Phàm cắn răng một cái, nằm sát xuống mặt sàn nhà từ từ bò qua. Kẻ địch lớn nhất của chính mình là hai người này, nếu như có thể làm cho bọn họ mất đi sức chiến đấu, cái mạng của mình hôm nay có thể bảo vệ được - rồi.
Phát hiện Dạ Đương cùng Không Trạch Bản Tú đang đấu trong mật thất, đi từ không
trung đến mặt nước, may mà mật thất này tương đối rộng rãi.
Nhưng mà không chịu được hai vị này gây sức ép. Hai người này dùng binh khí sắc chém khắp nơi khiến bốn phía vách tường đều là vết thương.
Khe hở lớn nhất đều có thể cho một người chui vào được, thấy mật thất này dường như cũng sắp sụp.
Diệp Phàm cắn răng một cái, đem hai quả lựu đạn ra dùng bột đá hóa thành đặc biệt dính liền vào nhau rồi đặt lên trên đầu đạn hỏa tiễn.
Bởi vì đầu của đạn hỏa tiễn khi cho vào trong ống phóng rốc két vẫn lộ ra bên ngoài, Diệp Phàm cũng có thể sử dụng dễ dàng.
Vù
Lại vù
Diệp Phàm bắn hai quả đạn hỏa tiễn nhanh như chớp.
Mấy tiếng nổ ầm vang, Diệp Phàm cũng không kịp nghe kết quả ở bên trong thế nào, xoay người lại hướng lối đi nhỏ trước ném một quả lựu đạn, cả người cũng lập tức đổ về phía sau bức tranh.
Cho dù là không thể dùng vụ nổ để giết bọn chúng nhưng phỏng chừng sau khi lựu đạn nổ tung ít nhất cũng khiến cho độc thủy bắn về phía hai người đấy.
Khốn khiếp
Quả nhiên nghe được thanh âm Không Trạch Bản Tú dùng tiếng Nhật mắng to, ngay sau đó, không ngờ lão già này che miệng, ở dưới chân có máu tươi chảy ra, một chút cũng không ngừng giữ lại bay qua.
Dường như mật thất bên kia cũng có một thanh âm thình thịch vang lên, đoán chừng bên kia Dạ Dương cũng phá tường để chạy.
Lão Tạp Mão còn hứng thú dễ chịu, tôi còn có đồ dùng ở trên giường đồng chí Dạ Đương Trong lòng Diệp Phàm mắng một tiếng, rõ ràng trở lại mật thất. Chỗ nguy hiểm nhất sẽ lại là chỗ an toàn nhất.
Hắn tiến vào trong lồng sắt, phát hiện cái lồng đều tản ra. Nhưng may mắn không phải tất cả đã hỏng.
Hắn ăn một chút bánh lương khô, bắt đầu vòng người xử lý vết thương. Xử lý xong vết thương lại lấy ra một cây sâm có tuổi đẻ gặm, sau khi ăn xong ngồi xếp chân chuẩn bị khôi phục một chút thể lực.
Và liên tục nghe thấy tiếng đạn nổ bắn tung tóe hỗn loạn với âm thanh thật đáng sợ. Phỏng chừng bên ngoài đã thành một mớ hỗn loạn hơn rồi.
Mười mấy phút sau, không ngờ tiếng súng và tiếng nổ mạnh nhỏ dần. Khoảng mười phút sau nữa, hoàn toàn ngừng lại. Chi nghe thấy tiếng xoẹt xoẹt bốc cháy ở trên thuyền.
Diệp Phàm cảm thấy có chút kỳ lạ, làm sao lại có thể như này, chẳng lẽ mọi người đều chết sạch rồi hay sao?
Đột nhiên, thân thuyền lắc lư một chút. Thật ra, thân thuyền không có lúc nào ngừng
lắc lư, chi có điều lúc trước tại mọi người tranh nhau chạy thoát thân, toàn bộ tinh thần đều đặt hết vào đó. Nên thật ra là không để ý đến.
Lúc Diệp Phàm chuẩn bị đứng lên đi ra bên ngoài, chiếc thuyền lắc lư, rầm, từng âm thanh chói tai truyền đến.
Diệp Phàm vừa mới đứng lên, một dòng nước giống như dã thú đánh vờ nát vách khoang vọt vào bên trong. Diệp Phàm không đề phòng bị nước cuốn trôi lên trên vách khoang.
Xong đời, có phải thuyền bị chìm rồi không. Diệp Phàm nghĩ tới một trong các vấn đề lớn, thảo nào tiếng súng tiếng nổ mạnh cũng không còn, thuyền này bị chìm rồi ai còn có ý định chôn cùng theo nó chứ.
Diệp Phàm nhanh chóng hướng vào chui lên khỏi mặt nước chỗ khoang thuyền bị vỡ, nhưng đã quá muộn.
Nước biển mãnh liệt ở bên ngoài xông tới với áp lực rất lớn giống như vỡ đê Trường Giang. Sức lực của con người cơ bản là không thể chiến thắng được dòng nước mạnh.
Hơn nữa, dường như mật thất tốn hại quá lớn. Phỏng chừng là đã ngập đến đáy thuyền rồi. Cho nên, nước biển tràn vào với lực rất lớn.
Diệp Phàm vừa mới ló đầu ra đã bị thủy áp dồn trực tiếp đến vách đá trên đinh khoang thuyền. Phát hiện chi còn mỗi trên đỉnh là không có nước tràn vào.
Hiện tại lại không có dụng lặn dưới nước, nếu nước biển tràn hết vào thuyền nếu không phá đỉnh thuyền để ra cao thủ đẳng cấp Diệp Phàm có thể bị nước biển làm cho
chết ngạt.
Đúng lúc này, một người mặc áo đen tiến vào theo cửa nước.
Diệp Phàm nhanh chóng quay người lại, nhanh chóng lấy đao Ô Kim liều mình bồ tới bóng đen giống như Dạ Đương.
Sau khi chém mấy đao Diệp Phàm mới phát hiện đây chẳng qua là một cỗ thi thể thôi. Tên kia hình như là người của nước Nga, miệng há hốc, hai mắt trừng tròn xoe.
Tai và mũi của tên này đều không thấy. Đôi mắt chính là điểm để dọa người. Làm cho Diệp Phàm cũng bị giật mình, không tự chủ được liền nhảy dựng lên trong nước.
Chắc là do nước đẩy tới, dọa người nhảy dựng.
Một tiếng đập mạnh.
Diệp Phàm cảm thấy đầu mình quay cuồng, hóa ra là đầu bị đập trên đỉnh vách khoang thuyền.
Cứ tiếp tục thế này không thể được, Diệp Phàm đưa đao Ô Kim lên đâm trên đỉnh khoang thuyền vài cái. Phát hiện đỉnh vách khoang thuyền trong mật thất đặc biệt dày. Đâm mấy đao chỉ có thể chọc ra một lỗ thủng nhỏ bằng bàn tay.
Không có biện pháp nào để cứu mạng sống của mình. Diệp Phàm nổi nóng liều mạng đâm vào đỉnh thuyền. Chỉ cần có thể làm thủng được một khoảng bằng thùng nước là có thể lợi dụng súc cốt công đi ra ngoài.
Lúc này toàn bộ mặt trên của khoang bị nước biển che mất. Nếu như đi ra ngoài từ
bốn phía sẽ rất lãng phí khí lực, chỉ có cách là đi lên trên thôi.
Đúng lúc này,
Vài tiếng quái dị truyền đến, Diệp Phàm chấn động, thầm nghĩ ở trên này dường như có động tình. Đúng lúc này, phát hiện ở trên đỉnh đầu có một cây đao cắm xuống. Diệp Phàm nhất thời hoảng hốt, hình như ở trên cũng có người muốn đi xuống dưới.
Việc này thật là kỳ lạ, nếu nước đã ngập lên trên đấy, hẳn là phải mở vách khoang hướng lên trên hoặc đâm bốn phía chứ, tại sao lại đâm ngược xuống dưới, tên bên trên có phải là đang choáng váng đâm bậy rồi.
Hay là bọn Vương Nhân Bàng chạy vào muốn cứu mình.
Nhìn ở trên giống như người hiểu biết nửa vời đâm xuống, Diệp Phàm cảm giác người trước mặt không có ác ý gì. Rõ ràng cũng kẹp lực hai con dao nhỏ hai bên hông.
Không lâu sau, hai người hợp lực chọc ra một khoảng to như thùng nước.
Nhìn từ dưới động lên trên, Diệp Phàm lập tức kêu một tiếng khố quá thay. Bởi vì, không ngờ mặt trên cũng toàn là nước, giống như là bị ngập rồi. Động này vừa vờ, không ngờ nước dội thẳng xuống dưới.
Phía dưới vốn không còn nhiều không gian bị ngập nước lúc này lập tức đã đầy lên tận trên mặt.
Không có biện pháp nào, Diệp Phàm phát hiện không có ai ở bên trên đi xuống dưới. Rõ ràng đây là cơ hội để thoát thân, đem Phi Đao phi lên trên mấy cái, cả người xông lên
theo sau Phi Đao.
Cảm giác bóng đen xuất hiện, có hai người ở bên trên đang tiếp đón mình đây.
Ngừng lại!
Diệp Phàm nhanh chóng dùng tiếng Anh kêu to lên một tiếng, không ngờ hai tên này sững sờ dừng tiến công, vẻ mặt nhìn Diệp Phàm đề phòng.
Nhìn lướt qua, mới phát hiện là hai người. Dường như là một người Nga và một người Anh.
Mà phòng này còn chưa hoàn toàn bị ngập nước, Diệp Phàm ló đầu ra thở dốc một
Hắn dùng tiếng Anh nói:
Tôi có điều nói với hai người, đây không phải là lúc để đánh nhau. Thuyền bị hỏng chúng ta đều bị chìm dưới nước rồi, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới có thể ra ngoài được, bằng không, ba người chúng ta đều được treo ở trong này đấy.
Hai người này sau khi nghe xong phỏng chừng cũng cảm thấy có lý, bởi vì bọn họ phải liên thủ với nhau.