- Đó là Điền Giang. Anh ta không làm việc ở Tấn Lĩnh mà làm việc ở Thủ đô.
Diệp Phàm nói thật.
- Điền Giang, tôi chưa từng nghe nói qua.
Trần Khai Minh ngẫm nghĩ một chút lắc lắc đầu. Loại người như ông ta không có trình độ để tiếp xúc với người như thế này.
Diệp Phàm thấy hơi buồn tiểu, liền đi đến buồng vệ sinh.
- Dùng bữa thôi dùng bữa thôi.
Diệp Thần Tây nói.
Đúng lúc này, có một giọng nói từ bên ngoài truyền vào:
- Lão Diệp, ở nhà sao?
- Vâng, Bí thư Dương, mau vào đây đi!
Diệp Thần Tây vừa nghe thấy, khẩn trương đứng lên đi ra ngoài cửa.
Thấy Bí thư huyện ủy Cổ Xuyên – Dương Thần Chính đang đứng ở bên ngoài cửa, Bí thư cầm theo mấy hộp quà tặng. Chắc là chút rượu thuốc lá cùng với thuốc bổ rồi.
- Ha hả, hôm này lão gia trở về. Vừa đi ngang qua, muốn vào đây xin chén trà uống.
Dương Thần cười nói, cùng Diệp Thần Tây đi vào bên trong.
- Bí thư Dương, còn nhớ tôi không? Ha ha ha…
Trần Khai Minh đột nhiên cười lớn chạy ra chào đón.
- Bí thư Trần à, xin chào xin chào!
Dương Bình Minh vừa thấy, cũng tiến về phía Trần Khai Sáng bắt tay cười ha hả.
- Bí thư Trần, không phải là trưởng phòng Trần sao?
Diệp Cường xen vào một câu, thằng này có vẻ xảo quyệt cà lơ phất phơ ở Trung Quốc đây.
- Diệp Cường, chắc cậu chưa biết. Trưởng phòng Trần vừa mới được điều đến huyện Xương Đức Đức Bình đảm nhiệm nhân vật số một rồi.
Dương Thần vừa thấy cậu cả nhà họ Diệp đứng ở gần bàn, khẩn trương tiến lên một bước.
Lần này đưa hai tay ra nắm chặt. Nhưng thật ra làm cho Trần Khai Minh sửng sốt, vừa rồi Dương Thần bắt tay mình cũng chỉ một tay, tuy nói cái nắm tay có lực, nhưng đôi tay này cũng có chút kỳ xảo.
Giống như tình cảm phi thường của người đồng chí đồng cấp mới như thế, hoặc là lãnh đạo cấp dưới nhìn thấy lãnh đạo cấp trên phải bắt cả hai tay, còn lãnh đạo bình thường mà nói đều chỉ một tay.
Mình cũng chỉ biết Dương Thần khi ngồi cùng trên một bàn ăn lần đi họp trước ở Ủy ban nhân dân tỉnh, cũng không thân thiết cho lắm. Cho nên, hai bên đều bắt một tay.
Mà con trai lớn của Diệp Thần Tây không phải là ông chủ một sạp hàng ‘Há cảo’ ở vỉa hè sao, làm sao có thể khiến Dương Thần đường đường là một người tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn làm Bí thư huyện ủy đưa hai tay ra bắt được chứ?
Trần Khai Minh cho rằng mình hoa mắt, còn nháy mắt một cái, cực kỳ chính xác, rõ ràng hai người còn đang cười, nói chuyện còn rất thân mật.
Hơn nữa. Trái lại Diệp Cường, còn giống như người ở trên cao. Không ngờ chỉ đưa một tay ra bắt tay Dương Thần.
Chuyện này Trần Khai Minh có muỗn nghĩ bể đầu cũng khó có thể lý giải được.
Mấy người của Trần gia cũng đứng sang một bên vẻ mặt cười theo. Tuy nói Trần Sinh Minh có ngạo khí, nhưng thấy chú mình còn nhiệt tình như vậy, bản thân cũng không dám ngồi. Dù sao cũng phải để chú có chút sĩ diện đúng không?
Hơn nữa, hình như Dương Thần Chính vừa mới gọi Diệp Cường là ‘Diệp đổng’ gì đó. Ông chủ sạp hàng vỉa hè cũng có thể xưng là ‘Đổng’ chắc thiên hạ toàn bộ đều là ‘Đổng’ rồi.
Sau đó. Dương Thần quay lại bắt tay mấy người nhà Trần gia.
Đúng lúc này, Diệp Phàm mới đi từ phòng vệ sinh ra tới đại sảnh.
Mắt Dương Thần rất tinh, đã sớm đi tới cười tiếp đón, hai tay đưa tới từ xa, dường như muốn bổ nhào vào khoảng không trước đó cười nói:
- Chẳng mấy khi đến, không thể tưởng tượng được trợ lý Diệp cũng về nhà. Thật sự là không nghĩ tới, trợ lý Diệp lại về nhà.
- Ha hả, là Bí thư Dương à. Xin chào, vừa về đêm qua đấy. Còn không có kịp qua chỗ Bí thư Dương chúc tết, ngại quá.
Ở Cổ Xuyên, cha con nhà họ Diệp tương đối được tôn trọng đấy, hơn nữa, Dương Thần đối với cha cũng không tệ. Cũng có chút chiếu cố cho người thân của Diệp gia ở Cổ Xuyên.
Điều này, Diệp Phàm cũng hiểu được. Muốn nói chuyện một cách tự nhiên. Mà Dương Thần nhiệt tình như thế còn là do năm trước chính mình đã xin mấy ngàn vạn của Bộ Tài chính cho Cổ Xuyên.
Vì thế Dương Thần còn được Bí thư thành ủy Tạ Quốc Trung khen ngợi. Nói là đồng chí Dương Thần làm việc tốt, đem tiền về để địa phương dùng.
Vì thế Dương Thần nhiệt tình với Diệp Phàm như thế thậm chí còn cung kính. Còn có một nguyên nhân nữa là Dương Thần có một người thân làm việc ở Tỉnh ủy.
Cũng có nghe ngóng một chút tin tức qua Diệp Phàm. Chính là Bí thư Tỉnh ủy Đoàn Hải Thiên cũng là anh em thân thiết của Diệp Phàm.
Mà trước kia Diệp Phàm cũng có quan hệ tốt với Tề gia.
Tự nhiên, người thân thích của cả nhà mình muốn tới Cổ Xuyên làm việc, đều là nhờ có Diệp gia giới thiệu một chút mới được.
Nói cách khác nếu tùy tiện đắc tội vói Diệp gia chẳng phải là khiêng đá đập vào nhà mình sao. Diệp Phàm thực không có nghĩ tới Diệp gia ở Cổ Xuyên lại có tiếng tăm như vậy.
- Nói gì vậy, là tôi đã tới chậm. Ngại quá.
Dương Thần cười nói, Diệp Thần Tây tiếp đón anh ta cùng nhau ngồi xuống uống hai chén rượu, tuy Dương Thần nói đã ăn rồi, nhưng lại không muốn bỏ qua cơ hội làm quen tốt thế này với Diệp Phàm.
Tự nhiên muốn ngồi xuống. Tuy nhiên, Diệp Thần Tây đang nghĩthế nào Bí thư Dương cũng ngồi xuống cạnh mình, nên đã bố trí sắp xếp ngồi đầu. Tuy nhiên, Dương Thần lại muốn ngồi ở dưới cùng với Diệp Phàm.
Làm cho Trần Khai Minh lại thêm một lần nữa buồn bực.
Khi cấm chén rượu xịn lên uống Dương Thần giật mình một cái. Tuy nhiên, nghĩ lại đoán chắc là Đoàn Hải Thiên hoặc lão Tề ở Tấn Lĩnh hoặc là Thị Trung bạn côn tác mang tới..
Cấp bậc của bọn họ đều có thể được hưởng thụ đến mức đãi ngộ này.
- Rượu ngon, đúng là năm sao đấy. Hẳn là mang từ thủ đô về?
Dương Thần cười khen.
- Trợ lý Diệp nói là một đồng chí tên là Điền Giang ở thủ đô biếu đấy, không biết Bí thư Dương đã nghe qua thấy ông ta chưa.
Trần Khai Minh thấy Dương Thần gọi là Trợ lý Diệp cũng gọi theo.
Cho nên cũng muốn quanh co lòng vòng để tìm ít thông tin. Trần Khai Minh không phải thằng ngu, nhìn thái độ của Dương Thần đối với Diệp Phàm còn nhiệt tình hơn nhiều so với Diệp Cường.
Dương Thần đối với Diệp Cường là nhiệt tình, còn đối với Diệp Phàm còn mang một chút sự cung kính nữa. Trần Khai Minh đầu có cứng nhắc đến mấy nhưng dù sao cũng là người trong giới quan trường.
Tự nhiên bắt đầu cảm thấy hoài nghi. Trong lòng nghi ngờ chẳng lẽ Điền Giang là một Vụ trưởng ngành nào đó ở thủ đô.
- Đồng chí Điền Giang, chẳng lẽ là chủ nhiệm Điền của văn phòng trung ương?
Bởi vì người cha đã mất của Dương Thần là nguyên nhân chính, khiến Diệp Phàm muốn nghĩ tới. Hơn nữa, Diệp Phàm đã từng làm việc ở đó, đương nhiên là nghĩ tói Chủ nhiệm Điền Giang.
- Ha hả.
Diệp Phàm cười cười.
Trần Khai Minh không ngờ thất thố, uống ngụm rượu nên bị nghẹn lại. Phun từ trong mồm ra, may là ông ta kịp xoay nhanh, cầm ly nhỏ phun bên ngoài bàn.
Hơn nữa ông ta đã kịp thời giơ tay che miệng lại, nên tác phẩm nghệ thuật ở chính đường của Diệp gia mới không bị nước miếng phun vào.
- Tú Chi, mau lấy chén trà lại đây, Bí thư Trần bị sặc rồi.
Diệp Thần Tây kêu bà xã lấy trà ra đây.
- Không sao không sao, ngại quá, ngại quá.
Trần Khai Minh vội vàng rút khăn tay ra vừa lau vừa nói, mặt ông ta đỏ lên, vừa rồi cũng không có uống bao nhiêu rượu, hẳn không phải là do rượu rồi.
- Trợ lý Diệp, cậu đã tạo ra kỳ công Hồng Liên, thần thoại Ma Xuyên, sự tích lộ thần Lâm Tuyền đã truyền đi rất vang dội ở trong tỉnh chúng ta.
Chủ tịch tỉnh đương nhiệm đồng chí Trần Nguyệt Thanh thường xuyên nhắc tới đại danh của cậu ở trên các hội nghị của Ủy ban nhân dân tỉnh.
Chỉ thị của chúng ta muốn học tập tinh thần Ma Xuyên, tư tưởng phải mở rộng. Hơn nữa chúng ta còn thường xuyên đi đến khu Hồng Liên để học tập.
Dương Thần tâng bốc lên.
- Trước kia trợ lý Diệp đã đi qua những nơi này, không thể tưởng tượng được. Thời gian trước tôi mới đến Đức Bình, đồng chí Bí thư Thành ủy Kiều Báo Quốc mới đến đảm nhiệm chức Cục phó đảm nhiệm trạm thứ nhất đó là ma Xuyên. Thật đúng là chuyện thần thoại..
Miệng Trần Khai Minh cũng bắt đầu được bôi trơn, cũng đi theo thúc ngựa đá rồi.
Lão già này che dấu chuyện tự cao tự đại vừa rồi, để tránh cho người nhà trợ lý Diệp tìm ra nguyên nhân chính. Thứ hai cũng là để tiến thêm một bước nhằm tăng thêm tình cảm.
- Việc này tôi rõ ràng nhất, cậu hai, hiện tại tôi đang làm ở văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh. Thường xuyên được nghe Phó Chủ tịch tỉnh nói chuyện về sự tích của cậu.
Trần Sinh Minh cũng đuổi kịp tiết tấu, vừa rồi đã biểu hiện quá nhiều.
Không thể tưởng tượng được Diệp gia lại là nơi nhân tài ẩn dật như thế. Vừa rồi Trần Sinh Minh còn không kịp phản ứng đã gia nhập đội ngũ nịnh hót rồi. Hay là chờ bà xã bấm một cái vào đùi mới phản ứng. Kiên trì đến cùng rồi.
Da mặt thằng này thật đúng là không tệ, mới mở miệng liền ‘Cậu hai cậu cả’ gọi lên.
- Diệp đổng, tôi còn phải cảm tạ anh đã dốc hết sức lực vì quê hương.
Đã chụp hoàn toàn được Diệp Phàm, người thứ hai cũng không thể lạnh nhạt được cần chụp đương nhiên là thần tài Diệp Cường. Năm nay việc xây dựng kinh tế là việc chính, không có tiền thì làm gì.
- Đó là chuyện nhỏ thôi, không cần phải nói.
Diệp Cường thể hiện cái giá của khoản gia.
- Công ty của anh cả ở đâu? Có rảnh em muốn đến uống một chén trà.
Trần Thiệu Hưng nhận được ngũ chỉ sơn của Diệp Tử Y bất chấp khó khăn cũng gia nhập vào đội nịnh hót.
- Một tiểu Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn Bàn Đế Thủy Châu.
Diệp Cường không kinh ngạc khi có người nghe thấy sẽ sợ đến chết.
- Tập đoàn Bàn Đế, cậu cả, đó chính là công ty lớn mạnh nhất ở Thủy Châu thậm chí là trong toàn tỉnh. Còn là Chủ tịch Hội đồng quản trị nhỏ, thế thì chúng tôi phải đào lấy cái hang để chui vào rồi.
Trong thâm tâm người nhà Trần gia rất kinh hãi, không thể tưởng tượng được Diệp gia có cả quyền và tiền. Cú chém gió của Trần Sinh Minh thật đúng là chuồn cũng không được.
- Em rể ở nhà sao?
Đúng lúc này, có một âm thanh quen thuộc truyền đến.
Trần Khai Minh vừa nghe thấy, đã chạy trốn giống con thỏ, ông già có cái bụng bia không ngờ đã đứng ngoài cửa. Có hành động kỳ lạ làm người ta liếc mắt nhìn.
Khi Diệp Phàm đi đến cửa lớn đã thấy người này vui mừng đưa hai tay ra bắt tay cùng Kiều Báo Quốc rồi.
- Sao anh lại tới đây?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Không chào đón sao?
Kiều Báo Quốc thản nhiên hừ một tiếng.
- Chào đón chứ, vào đây uống mấy chén đã.
Diệp Phàm lên tiếng chào hỏi, Kiều Báo Quốc cũng không khách khí, liền đi theo vào.
Trần Khai Minh toát hết cả mồ hôi, không thể tưởng tượng được thông gia của nhà mình cao giá như thế. Dường như việc chào đón đại công tử của Kiều gia đại viện cũng không nổi.
Tuy nhiên, cũng kịp phản ứng, người ta gọi Diệp Phàm là ‘Em rể’ đấy.
Hóa ra đồng chí Diệp Phàm là con rể của Kiều gia, khó trách lại trâu như thế? Hơn nữa, hai người đó là quan hệ gì, mà tùy ý tự nhiên gặp nhau.
Việc này thể hiện, quan hệ của người trong nhà rất tốt. Có khi ở bên ngoài tỏ vẻ thân thiết nhưng có khi cũng không thể hiện sự thân thiết ra bên ngoài
Nhiệm vụ của Dương Thần hoàn thành, cũng liền xin cáo từ đi về.
Sau đó bắt đầu uống trà.
Lúc này, Diệp Phàm cùng Kiều Báo Quốc đi lên trên lầu đàm luận điều gì đó. Trần Khai Minh và Diệp Thần Tây đã có thể được trò chuyện vui vẻ rồi.