Khoản tiền này chắc chắn phải lấy lại. Đã rơi vào tay Diệp Phàm thì tuyệt đối không thể để chuyện như thế này xảy ra. Hơn nữa việc tìm lại khoản tiền cũng là cơ hội để Diệp Phàm thể hiện rõ mình.
- Khe hở? Khe hở nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Số tiền mà các anh bị lừa không chỉ là năm ngàn vạn, mà là một phảy hai tỉ.
Vương Triều vừa thốt ra, Diệp Phàm đã sững người sửng sốt.
- Rút cuộc là lấy lại như thế nào?
Diệp Phàm bắt đầu sốt ruột. giọng hắn bắt đầu to lên. Khổng Ý Hùng sợ đến mức phải đứng xa Diệp Phàm, không dám lại gần.
- Tôi đã lấy lại được bản gốc của hợp đồng kí khi đó. Tôi lấy được từ một nhân tình của La Mễ Cách Lâm.
Trên văn kiện ghi rất rõ, La Mễ Cách Lâm đại diện cho tập đoàn Chính Hà ký hợp đồng với tập đoàn điện lực Hoành Không các anh.
Hợp đồng ghi rất rõ ràng, tập đoàn điện lực Hoành Không góp mười hai tỉ, và số tiền đó phải có trong tài khoản ngân hàng.
Tập đoàn Chính Hà góp ba mươi tỉ, cũng là tiền mặt cả. Trong hợp đồng cũng đã ghi rõ, hai bên phải thực hiện các điều khoản trong vòng một tháng.
Vương Triều thuật lại.
- Từ từ đã, cậu nói La Mễ Cách Lâm đại diện cho tập đoàn Chính Hà kí hợp đồng đúng không? Vậy hợp đồng đó có hiệu lực pháp lí hay không? Cậu đã điều tra qua hay chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi biết hợp đồng này rất quan trọng với các anh mà trên bộ tôi cũng có chuyên gia về lĩnh vực này, tôi đã cho người đến các bộ phận liên quan của thành phố Cảng Cửu điều tra rồi.
Hợp đồng này có hiệu lực pháp lí vì La Mễ Cách Lâm cũng có một vị trí cao trong tập đoàn Chính Hà, đó là vị trí phó tổng.
Nghe nói chủ tịch đã điều tra về người thân của Lôi Lạc Tư. Tập đoàn Chính Hà này cũng khá có tiềm lực, tổng tài sản lên tới ba trăm tỉ.
Vương Triều đáp lại.
- Nếu như có hiệu lực pháp lý thì tức là bản hợp đồng này của chúng tôi có hiệu lực rồi.
Diệp Phàm cảm thấy rất lạc long.
- Theo các chuyên gia thì nó hoàn toàn có hiệu lực, bởi vì La Mễ Cách Lâm đại diện cho tập đoàn Chính Hà chứ không phải cho bản thân ông ta.
Có lẽ là Lôi Lạc Tư quá tín nhiệm ông ta nên mới để cho anh ta có cơ hội giở trò như vậy. Hơn nữa nghe nói mấy tháng nay, Lôi Lạc Tư đã ngã bệnh rồi.
Con trai ông ta là Tra Thiết Nhĩ cũng đã ra nước ngoài làm ăn rồi, bên nhân sự của tập đoàn gần như đều do La Mễ Cách Lâm quyết định.
Vương Triều nói.
- Thật kỳ lạ, nếu đã lãnh đạo một tập đoàn lớn như tập đoàn Chính Hà thì tại sao ông ta lại không trực tiếp lấy tiền từ chính tập đoàn? Tôi tin rằng lấy mấy ngàn vạn không hề khó khăn.
Tại sao lại phải vòng vèo đến cái công ti rách rưởi của chúng ta để lừa tiền? Vậy chẳng phải là ăn một bát cháo chạy ba quãng đồng hay sao?
Hơn nữa ông ta cấu kết với Lưu Hải Bình nên không thể nào một mình nuốt gọn số tiền đó được.
Diệp Phàm cảm thấy khó hiểu.
- Cũng không dễ dàng như vậy đâu. Tập đoàn Chính Hà là một tập đoàn lớn, đã có vài chục năm kinh nghiệm thương trường.
Phòng tài chính của họ quản lý rất nghiêm ngặt. Rút ra một khoản tiền lớn như thế thì chủ tịch Lôi Lạc Tư ký tên mới được.
Cho nên La Mễ Cách Lâm mới đi vòng vèo đến lừa tiền của tập đoàn Hoành Không. Mặt khác việc quản lý tài chính ở bên các anh không hề chặt chẽ.
Nói cách khác là quyền lực của cái tay Chu Đống bên chỗ các anh quá lớn. Mà thu hút đầu tư phải thành tâm người ta mới đầu tư cho.
Vương Triều nói.
- Nhất định phải bắt cái tên Lưu Hải Bình và La Mễ Cách Lâm đó về, tiền của Hoành Không không thể dễ dàng bị lấy đi như thế được. Hai tên trộm này, nhất định sẽ biết tay tôi.
Diệp Phàm lên tiếng.
Hơn nữa, câu cuối cùng hắn lên cao giọng, đến nỗi Khổng Ý Hùng cách đó một đoạn cũng phải mướt mồ hôi. Ông ta nghe không rõ, chỉ nghe được vài từ mơ hồ nên cho rằng Diệp Phàm định tính sổ với tchủ nhiệm Ngũ.
- Đừng nôn nóng như vậy, anh Diệp. Chúng tôi đã tra ra được chút đầu mối từ chỗ nhân tình của tên La Mễ Cách Lâm kia.
Tuy nhiên ông ta dã chạy sang Anh rồi. Ở bên đó, người của tôi không dễ dàng sử dụng được. Tôi đã đi tìm Trần Quân, anh ta nghe thấy thì vô cùng tức giận nên đã đích thân đem cao thủ của đội Báo Săn đi.
Hiện nay vẫn đang cho người âm thầm đi lùng sục. Bắt được ông ta rồi thì Lưu Hải Bình có chạy đằng giởi.
Vương Triều an ủi Diệp Phàm.
- Phải bắt bằng được bằng dùng thủ đoạn nào. Nếu không ổn thì bên tôi sẽ cho thêm vài người. Đúng là mấy tên lừa bịp.
Diệp Phàm chửi thề. Khổng Ý Hùng cạnh đó mướt mát mồ hôi.
- Anh Diệp, tôi hiểu. Bên Trần Quân cũng có vài người, lại có cả hai cao thủ nữa. Hơn nữa các cao thủ bên tôi cũng không phải là vô dụng. Ai không nghe lời, tôi lập tức cho nếm mùi đau nhứ gân cốt. điều đó dễ dàng như trở bàn tay thôi.
Vương Triều nói.
- Vậy cho người đem ngay hợp đồng về.
Diệp Phàm dặn dò. Gác điện thoại xuống, khuôn mặt hắn trầm ngâm. Khổng Ý Hùng sợ đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh.
- Lập tức gọi Chu tổng đến phòng làm việc của tôi.
Diệp Phàm lại ra lệnh.
- Diệp tổng, phó tổng Chu không còn ở Hạng Nam nữa.
Khổng Ý hùng trả lời.
- Không ở Hạng Nam, vậy có phải là đi họp ở đâu không?
Diệp Phàm tiện mồm hỏi luôn.
- Không phải vậy. Ông ta đã xin nghỉ phép dài ngày rồi. Ông ta nói là bệnh cũ tái phát, giờ đng nằm trong bệnh viện Hiệp Hòa.
Khổng Ý Hùng đáp lại. Diệp Phàm nghe thấy vậy liền hiểu ngay ra tất cả.
Chắc chắn là ông ta sợ đến mức giả bệnh xin nghỉ làm, và chắc ông ta cũng không có gan để đến văn phòng này một lần nữa. Bệ đỡ của ông ta khá chắc chắn. Đợi vài tháng nữa khi điều tiếng lặng xuống chắc ông ta sẽ được điều động đi chỗ khác.
Thủ đoạn quen thuộc của những người này là tìm đến nơi nào có thể bòn rút tiền được.
- Bọn chó chết này lại muốn chạy trốn đây. Chúng tưởng dễ dàng đến thế sao?
Diệp Phàm lẩm bẩm. Khổng Ý Hùng im bặt, không dám ho he nửa lời.
- Lập tức chuẩn bị xe. Ông ta đã ngã bệnh thì người làm chủ tịch như tôi cũng nên đến thăm quan têm đến cấp dưới một chút.
Diệp Phàm xua xua tay.
Khổng Ý Hùng rung mình, trong lòng cảm thấy lo lắng thay cho Chu Đống. Ông ta vội vàng đi chuẩn bị xe.
- Cũng được đó, xe cũng là xe Audi A.
Nhìn thấy chiếc xe sang trọng chạy tới, Diệp Phàm muốn đạp ngay thành đống sắt vụn.
Hắn nhìn Khổng Ý Hùng, hỏi:
- Có phải vị phó tổng nào cũng có một chiếc xe như vậy hay không?
- Đúng vậy!
Khổng Ý Hùng thận trọng gật đầu. Ông ta mở cửa xe, Diệp Phàm cũng không khách ngồi lên.
Khổng Ý Hùng ngồi lên vị trí cạnh tài xế nói:
- Diệp tổng, các vị phó tổng của công ti đều được đi xe A. Có vị thích kiểu dáng tự nhiên thì đi Wrangler, Bí thư Vệ không thích Audi nên đi Mercedes.
Mẹ kiếp! lương cho công nhân còn không phát được mà người trong công ti còn đi Audi A, với cả Mercedes. Diệp Phàm chửi thầm trong bụng.
Hắn ngồi xe đến đau cả mông mới tới thành phố Thành Vinh.
Ngủ một mạch đến tận tám giờ sáng, rửa mặt mũi, dặn dò Khổng Ý Hùng mua chút quà cáp rồi đi thẳng ngay đến bệnh viện Hiệp Hòa.
Đúng lúc đó, điện thoại của Khổng Ý Hùng bỗng vang lên. Ông ta bỗng nhiên trở nên rất kính cẩn, đáp lại một câu rồi khom lưng xuống như thể đang nghe cấp trên chỉ thị.
Một lát sau, ông ta gác điện thoại rồi nói:
- Chủ tịch tỉnh Thái đích thân gọi điện thoại đến nói điện thoại của ông tắt máy. Chủ tịch mời ông về Ủy ban tỉnh ngay có việc gấp.
Xem ra sự việc đã được báo lên bên trên. Hắn lôi điện thoại ra xem, cũng không biết điện thoại hắn hết pin tắt máy từ bao giờ. Hắn thay pin gọi điện cho chủ tịch Thái.
Đây là phép lịch sự thôi.
Diệp Phàm gọi thằng Ủy ban tỉnh, rồi trực tiếp tới văn phòng của chủ tịch tỉnh ngay.
Thư kí của chủ tịch Thái là Phương Lâm vừa thấy Diệp Phàm đến thì vội bước ran gay.
- Chào thư ký Phương.
Diệp Phàm nhìn thấy từ xa đã lên tiếng chào hỏi. Phương Lâm giơ ngón tay lên ngang miệng ra hiệu nói nhỏ.
Diệp Phàm sửng sốt, liệu có phải là có nhân vật lớn nào đến văn phòng của bí thư Thái hay không.
- Diệp tổng, cái ông chủ nhiệm Ngũ của tập đoàn ông đến tìm bí thư Thái, hiện đang nói chuyện ở ngoài phòng họp.
Phương Lâm nhấn mạnh hai tiếng “nói chuyện”. Diệp Phàm liền hiểu ngay thực chất là đang báo cáo lại mọi chuyện.
Trong lòng hắn thầm cảm ơn thư kí Phương đã tốt bụng nhắc nhở hắn trước.
- Chắc là đang báo cáo?
Diệp Phàm hỏi lại.
- Ồ...
Thư kí Phương khẽ gật đầu đáp lại.
- Cãi nhau rất to. Tất cả các đồng chí ở tầng một ủy ban nhân dân tỉnh đều biết hết chuyện. Chắc đã truyền đến tận Tỉnh ủy rồi.
- Chả sao cả, tôi muốn xem xem ông ta có lật trời được hay không.
Diệp Phàm rất thản nhiên đáp lại, khiến cho thư ký Phương cũng phải ngạc nhiên.
Kì thực thư ký Phương không thể hiểu được suy nghĩ của Diệp Phàm. Tay chủ nhiệm Ngũ đó bị đánh cho chảy máu mũi, mặt còn sưng nửa bên.
Cũng may là Diệp Phàm còn kiềm chế nên không bị gãy răng.
Diệp Phàm làm như vậy không phải là vì lỗ mãng, nóng nảy. Lăn lộn chục năm trong quan trường, hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Hắn muộn mượn tay của chủ nhiệm Ngũ để làm cho mọi chuyện vỡ lở ra, tốt nhất là để cho cả tình ủy biết. Đến lúc đó buộc phải cử ra tổ điều tra, từ đó đưa ra vụ án cuỗm tiền có liên quan đến Chu Đống.
Cho đến tận bây giờ khi chuyện lớn như vậy xảy ra, tỉnh ủy vẫn không có động tĩnh gì. Có lẽ bệ đỡ sau lưng Chu Đống rất lớn nên chuyện đó vẫn còn vòng vo trong thành phố Hạng Nam.
Diệp Phàm tuyệt đối không thể để cho những vụ án giống như vụ Chu Đống lần này tiếp tục tái diễn. Nên tất nhiên lần này không thể bỏ qua cho Chu Đống được rồi. Đây gọi là chiêu giết gà dọa khỉ.
Hắn vội vàng bước vào văn phòng của chủ tịch Thái thì thấy chủ nhiệm Ngũ đang ôm một bên mặt sưng, giận dữ tố cáo hành vi bạo lực của hắn.
- Ngũ Vân Lượng, ông có tin là tôi sẽ cho nốt nửa bên kia mặt ông cũng sưng lên hay không? Bộ dạng như thế mới bằng lòng đúng không?
Diệp Phàm chỉ vào mặt Ngũ Vân Lượng hét lên. Chắc các đồng chí ở tầng một đều nghe thấy tiếng hắn.
Âm thanh từ nội khí của Diệp Phàm thi chắc chắn lợi hại rồi.
- Mẹ kiếp! Làm chủ nhiệm của ban giám sát kỉ luật tỉnh tại tập đoàn Hoành Không lại không thực hiện chức trách của mình. Một vụ án lừa gạt xảy ra lâu như vậy mà không hề lên tiếng. Rõ ràng là muốn bao che cho tội phạm.
- Diệp tổng, nhỏ tiếng thôi.
Thái Cường tức giận đến mức đứng bật dậy, môi nhếch lên. Thư kí Phương vội đóng cửa lại.
- Tôi sợ anh rồi. Anh đúng là một tên côn đồ hung hãn. Ngũ Vân Lượng tôi không những phải báo cáo với cấp trên mà còn phải đến cơ quan công an báo án tiếp. Vương tử phạm pháp cũng xử phạt như dân thường. Anh có làm chủ tịch tập đoàn Hoành Không cũng không được, tuyệt đối không được.
- Thôi được rồi, hai vị, đi vào trong nói chuyện đi.
Thái Cường vội lên tiếng chen ngang.
- Nói chuyện gì nữa, đánh người rồi cứ thể bỏ qua à? Anh ta coi các đồng chí bên tỉnh ủy chúng ta là cái gì? Là cái bao cát để luyện quyền hay sao?
Đúng lúc này thì cánh cửa gian phòng khách bên ngoài bị đẩy ra.
Một người cao lớn đứng giữa cửa, phía sau còn có thêm vài người khác. Các đồng chí khác cũng đã đứng chật lối đi.