- Đúng vậy, xí nghiệp chúng ta tuyệt đối không cho phép ký kết loại thỏa thuận này.
Tình trạng của chúng ta tất cả mọi người đều hiểu rõ. Vẫn bất bình chuyện hai tỉnh quản lý chung, đổi lại chẳng phải bớt đi một tỉnh Thiên Vân chúng ta làm mất đi một nửa sự hỗ trợ rồi.
Lợi ích của công ty bị tổn hại rất lớn. Sự phát triển của công ty càng gặp bất lợi, là bởi quyết định không thỏa đáng của Diệp tổng mà làm tổn hại đến lợi ích của công ty.
Bộ máy Đảng ủy có quyền uốn nắn lại.
Nghiêm Phương Long có trách nhiệm làm trợ lý phụ tá tổng giám đốc, nhưng không một chút trợ giúp tổng giám đốc Diệp Phàm, ngược lại lại làm trái lại.
Trong tám ủy viên thường vụ đã có ba người kiên quyết phản đối, hơn nữa cả Vệ Ngọc Cường cũng là bốn người rồi. Đến tận bây giờ còn không có một vị đồng chí nào đứng lên nói ủng hộ Diệp Phàm.
- Vừa rồi tôi đã trình bày và phân tích tầm quan trọng của thỏa thuận, nếu mọi người không đồng ý, phỏng chừng hai trăm triệu sẽ lập tức bị người ta mang về.
Đến lúc đó, không cần nói đến sự phát triển của công ty, ngay cả việc vận hành bình thường cũng không có biện pháp để thực hiện tiếp.
Kết quả sau cùng là công ty sẽ càng lún sâu hơn, đến khi phá sản.
Nói đến đây Diệp Phàm dừng lại, ánh mắt đặc biệt nghiêm túc nhìn tất cả các đồng chí một cái, nói,
- Phá sản thì phải đóng cửa, đến lúc đó các vị đi đến đâu để thăng chức.
Các vị có chỗ đi, nhưng một vạn ba ngàn cán bộ công nhân viên chức của công ty thì phải làm sao bây giờ? Tài sản của công ty sẽ bị tịch thu, chỉ tính nợ bên ngoài đã lên tới triệu.
Nếu không chọn con đường đó chúng ta sẽ bị rơi xuống vách núi. triệu này là cơ sở để chúng ta phát triển.
Bằng không, mọi người nghĩ các đồng chí ở Vân Nam tốt lắm sao, sẽ bỏ ra triệu cấp cho chúng ta phải không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Dừng lại thôi
Cung Trường Hỉ hừ nói.
- Diệp tổng nói cũng không phải không có lý, công ty phát triển rất cần tiền. Ý tưởng này là tốt, tuy nhiên, việc này, cho dù chúng ta thông qua, nhưng khối Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân cũng không thể thông qua. Cho nên, tôi nghĩ, trước tiên chúng ta đem việc này báo cáo với Ủy ban nhân dân tỉnh. Xem thái độ của họ như thế nào?
Lúc này, phó tổng giám đốc Tào Nguyệt nói.
- Đúng đúng, nếu Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân không đồng ý chúng ta ở đây gây sức ép có phải mà mù quáng không?
Phó bí thư phụ trách công tác Đảng Dương Chấn Đông cũng gật đầu xen vào một câu.
- Ở đây còn là vấn đề thái độ, nếu chúng ta không ngăn chặn ngay việc này ở bên trong công ty.
E rằng Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ chỉ trích bộ máy tập đoàn chúng ta. Rõ ràng thấy xảy ra việc hệ trọng mà không có phản ứng gì.
Chỉ có cách chúng ta báo cáo ngay lên cấp trên, cấp trên mới xử lý được. Sau này đàm phán cùng Điền Nam cũng có ý kiến.
Việc này, có phải lập tức ra một nghị quyết thông báo của ban giám đốc công ty hay không.
Ngô Hùng hừ nói.
Diệp Phàm phát hiện Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chủ tịch công đoàn Hà Toàn Lý không nói một lời chỉ ngồi đốt thuốc lá.
- Anh Hà, anh nói một chút đi?
Lúc này, Vệ Ngọc Cường chỉ mặt gọi tên.
- Tôi là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật cũng là Chủ tịch Công Đoàn, nếu như nghĩ đến tương lai của đông đảo công nhân viên chức thì Diệp tổng nói rất có lý.
Tình hình của tập đoàn Hoành Không chúng ta càng ngày càng kém, đã nhiều năm nay vẫn chưa thể đứng dậy được, ngược lại càng ngày càng lún sâu.
Riêng tiền nợ bên ngoài đã vài trăm triệu, hiện tại tiền lãi đã lên đến ba mươi triệu. Gánh nặng này thật lớn đè lên lưng chúng ta khiến chúng ta không đứng dậy nổi.
Mà cán bộ công nhân viên chức thì cũng là ăn bữa nay không có bữa sau. No bụng một bữa rồi lại đói một bữa. Làm Chủ tịch Công đoàn, trong lòng tôi như có đao chém cảm thấy rất khó chịu.
Nếu không quyết chí tự cường, không tìm được con đường mới, phỏng chừng Hoành Không chúng ta sẽ xong rồi.
Hà Toàn Lý nói đến đây thở dài uống một ngụm trà, tráng qua miệng rồi nói,
- Tuy nhiên có một số đồng chí lo lắng cũng rất có lý.
Trước kia cả hai tỉnh cùng quản lý, sức mạnh kinh tế của chúng ta nhiều hơn một chút. Đổi lại giờ chỉ còn một tỉnh Thiên Vân, chỉ sợ đến lúc đó không biết lấy được bao nhiêu tiền.
Chỉ sợ đến lúc đó công nhân viên chức cũng không có nửa bữa cơm. Cho nên, đây là tình cảnh lưỡng nan, mà không cải cách lại không có đường ra, kết quả là công ty bị đóng cửa.
Vì vậy, quyết định như thế nào tùy công ty, tôi đã nói xong rồi.
Hà Toàn Lý nói cũng giống như không nói, hai bên đều có lý, mà cả hai bên đều có cái chưa được.
- Tốt lắm, các đồng chí đều nói lên quan điểm của mình.
Vệ Ngọc Cường thừa nhận trước một câu, sau đó, vẻ mặt nghiêm túc nhìn qua mặt mọi người, mới nói,
- Tuy nhiên, bất kể làm như thế nào, dù sao hai cũng tốt hơn một.
Dù sao cũng còn có thêm một chút hy vọng, đảm bảo hơn một chút. Cho dù Ủy ban nhân dân tỉnh Vân Nam keo kiệt đến mức độ nào, dù sao hàng năm bọn họ cũng phải cấp một chút có đúng không?
Hơn nữa, khi gặp khó khăn bọn họ muốn một chút luôn. Ba thợ giày thối còn hơn một Gia Cát Lượng, nhiều người sẽ sáng suốt hơn là một người.
Hơn nữa, hai bên cùng quản, công ty chỉ làm theo vậy có thể phát lớn mạnh phải không? Chúng ta cần gì tự làm gãy một cánh tay của mình, ý nghĩ này thật là không hề sáng suốt.
Huống chi, việc trọng đại như vậy trước tiên phải đưa ra ban thường vụ thảo luận thông qua sau đó báo cáo cho Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân mới có thể thông qua ký kết thỏa thuận.
Tập đoàn Hoành Không là của tất cả chúng ta, là dưới sự quản lý của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân mà không phải của một cá nhân nào.
Bên trong xí nghiệp sở hữu tư nhân cũng có ban giám đốc. Việc trọng đại như vậy chắc chắn phải được sự đồng ý của ban giám đốc.
Cho dù là xí nghiệp của gia đình cũng không ngoại lệ, huống chi trên đầu chúng ta không chỉ có một nhà, mà còn có Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước.
Tôi có thể tưởng tượng được lãnh đạo nhà nước nghe nói đến chuyện này sẽ khiếp sợ như thế nào, tôi có thể tưởng tượng được sự phẫn nộ của Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân khi biết chuyện này. Còn ban giám đốc của công ty chúng ta được tạo thành bởi hai công chức của Ủy ban nhân dân tỉnh phái đến.
Cho nên, chuyện này trước tiên nội bộ trong công ty phải ra quyết định. Sau đó lập tức báo cáo với Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân.
Nếu chúng ta không báo cáo, chờ bọn họ hỏi xuống dưới sẽ trở nên bị động.
Vệ Ngọc Cường biểu hiện quyền uy của Bí thư Đảng ủy.
- Bí thư Vệ, nếu ý kiến của các đồng chí không thể thống nhất được, có thể giơ tay biểu quyết được không? Bằng không, cứ bàn lên bàn xuống cũng lãng phí thời gian. Khi có điện, còn có nhiều việc phải xử lý.
Ngô Hồng Sơn có vẻ rất nghiêm túc nói, thật ra Diệp Phàm sớm nhận ra, cơ bản là anh ta nói thay cho Vệ Ngọc Cường.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu thấy thế nào?
Rõ ràng Vệ Ngọc Cường còn muốn vừa làm tử song lập bàn thờ, vừa muốn cho Diệp Phàm một chút sĩ diện. Đó là một cơ hội để Vệ Ngọc Cường thể hiện là rất dân chủ.
- Ha hả, nếu hôm nay các vị ủy viên thường vụ đều có ở đây. Bình thường tất cả mọi người đều quản lý ở các bộ phận riêng, rất khó tụ họp ở chung một chỗ. Bởi vậy, sao không nhân cơ hội này thảo luận việc đại sự của chúng ta.
Diệp Phàm cười nói.
- Việc đại sự, tập đoàn chúng ta còn có chuyện đại sự gì xảy ra?
Vẻ mặt Vệ Ngọc Cường sửng sốt, hừ một tiếng.
- Chuyện gian lận có thể không phải là chuyện lớn, ngay cả Ủy ban nhân dân tỉnh và Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã hợp thành tổ điều tra liên hợp.
Đây là chuyện xảy ra của tập đoàn chúng ta, liên quan tới vụ án mất triệu. Đã tạo thành tổn thất rất lớn cho tập đoàn chúng ta, khi chúng ta cần đến tiền.
Cho nên, đối với tình huống này, chúng ta cũng ngồi thảo luận một chút lấy đó mà làm gương. Phòng ngừa chuyện như thế này lại xảy ra lần nữa. Bằng không, thật sự là chúng ta sẽ bị tổn thất không dậy nổi.
Diệp Phàm nói.
- triệu, Diệp tổng, việc này không thể nói linh tinh?
Không ngờ Ngô Hồng Sơn hừ nói trước. Tuy nhiên, Ngô Hồng Sơn cũng bị Vệ Ngọc Cường hung hăng trợn mắt liếc nhìn một cái. Thằng này có chút không rõ không hiểu được ai làm sai.
Vệ Ngọc Cường tức giận Ngô Hồng Sơn ngắt lời khiến cho Diệp Phàm có cơ hội chuyển sang nói chuyện khác thành công. Việc nói chen vào thật ra chính là ‘Nói tiếp nữa đi’, vừa lúc trúng phải quỷ kế của Diệp Phàm, quả nhiên, Diệp Phàm bắt được cơ hội. Không đợi Vệ Ngọc Cường giành nói trước.
- Bí thư Ngô, những lời của anh có ý gì?
Mặt Diệp Phàm nghiêm lại, lạnh lùng nói.
- Công ty chúng ta bị lừa sáu mươi triệu, việc này, từ cao đến thấp trong tập đoàn đều biết rõ ràng. Diệp tổng đem sáu mươi triệu nói thành triệu, thật sự là rất khuyếch đại? Chúng ta ngồi đây tất cả đều là đảng viên, đều phải có tác phong cầu thị. Nói việc này nhỏ là nói dối, nói là lớn cũng là có chút bịa đặt rồi.
Không ngờ Ngô Hồng Sơn giáo huấn người khác.
Diệp Phàm đập tay lên trên bàn, hắn nghiêm mặt, nói:
- Làm Phó bí thư kiêm Phó tổng giám đốc phụ trách quản lý phát triển toàn bộ mặt kinh tế, cũng là trợ lý của tổng giám đốc.
Không ngờ được ngay cả hiện tại tập đoàn chúng ta bị lừa bao nhiêu tiền cũng không nắm rõ. Còn dám ở đây đại ngôn bất sàm.
Đồng chí Ngô Hồng Sơn, thực sự tác phong cầu thị của anh đi đâu rồi, chẳng lẽ giấu diếm báo cáo láo cũng là thực sự cầu thị sao?
- Diệp tổng, anh nói ra những lời này như là giao trách nhiệm. Ngô Hồng Sơn tôi giấu diếm báo cáo láo khi nào?
Căn bản là Ngô Hồng Sơn coi thường Diệp Phàm từ bên ngoài đến sẽ gà mờ không biết gì, phải biết rằng, Vệ Ngọc Cường bị tước mất chức Tổng giám đốc, trong tỉnh đã sớm truyền ra tin tức này rồi.
Có thể nói như vậy, phó tổng giám đốc đang ngồi đây không có vị nào không muốn ngồi vào ngai vàng tổng giám đốc. Cảm nhận rõ một chút quyền lực của tổng giám đốc.
Quyền lực của phó tổng giám đốc còn thua xa nghìn dặm.
- Anh là Phó bí thư, Phó tổng giám đốc phân công quản lý phát triển toàn diện kinh tế, đám người Lưu Hải Bình đến chỗ chúng ta đầu tư chuyện hợp tư chẳng lẽ mội chút tình hình anh cũng không biết sao?
Ngôn từ của Diệp Phàm càng ngày càng sắc bén, nét mặt Vệ Ngọc Cường tạm thời u ám.
- Chuyện này là đồng chí Chu Đống phụ trách, tôi chỉ phối hợp về mặt nghiệp vụ thôi. Về việc này đương nhiên tôi cũng biết một chút. nguồn truyện t u n g h o a n h. c o m
Tuy nhiên, theo như tôi được biết, lúc ấy đồng chí Chu Đống báo cáo xin phê chuẩn là sáu mươi triệu. Tập đoàn chúng ta chưa từng xuất ra triệu.
Nếu hôm nay Diệp tổng muốn nhắc tới việc này, chúng ta cũng trao đổi trực tiếp một chút cho rõ ràng, Ngô Hồng Sơn tôi muốn xem rốt cuộc là vị đồng chí ấy đang giả tin đồn, đang muốn thu hút mọi người bằng việc rắc rối đó.
Ngô Hồng Sơn đối đầu gay gắt với Diệp Phàm.
- Báo cáo xin phê chuẩn, là đồng chí nào phê?
Diệp Phàm hừ nói.
Nghe hắn nói, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú về phía Vệ Ngọc Cường. Bởi vì lúc ấy anh ta là Tổng giám đốc công ty, anh ta không phê ai có thể đưa tiền ra chứ.
Vệ Ngọc Cường vừa nghe, tức giận đến nỗi thiếu chút nữa đứng lên cho Ngô Hồng Sơn một cái bạt tai. Việc đáng sợ nhất không ngờ đã đến rồi.
Bóc mẽ chuyện này ra, trong việc gian lận tiền là do mình phê. Mình làm sao có thể thoát khỏi liên quan chứ?
Vừa rồi Vệ Ngọc Cường sợ người đâm chọc chuyện này, không thể tưởng tượng được gần đến giờ biểu quyết thỏa thuận tỉnh Vân Nam lại bị Diệp Phàm bỏ chuyện đó ra đâm. Mà Ngô Hồng Sơn ngốc nghếch bị trúng kế trở thành vũ khí của Diệp Phàm.