- Nếu không đã phá sản đúng không?
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng kéo ghế dựa ngồi xuống, Khổng Ý Hùng cũng ngồi xuống.
- Tổng giám đốc Diệp, đây là sự thật, mấy năm này tổng công ty ở tỉnh Thiên Vân.
Tổng Công ty nhận được sự quan tâm của tỉnh Thiên Vân và Điền Nam. Hàng năm tốt xấu cũng có thể cấp mấy triệu.
Nhà máy Phi Không của chúng ta không giống lúc trước. Vì ở Việt Đông cách xa, Tổng công ty trên cơ bản hàng năm không đến đây mấy lần.
Khi Bí thư Vệ còn phụ trách cũng không cấp chúng tôi ít tiền nào. Toàn bộ chúng tôi dựa vào bản thân, nếu không đã không chống đỡ nổi.
Tuy nhiên, mặc dù hiện giờ nửa chết nửa sống, hơn hai nghìn công nhân phải ăn cơm, mỗi tháng số tiền kiếm được chưa đủ phát tiền lương.
Cho nên, gần đây tôi luôn chạy đi chạy lại, Lưu tổng cũng thấy được khó khăn của chúng ta. Nói là có thể hợp tác kiếm tiền.
Giám đốc Tống cuối cùng đã lộ ra giấu đầu lòi đuôi.
- Hợp tác kiếm tiền đây là việc tốt.
Diệp Phàm nói xong nhìn Lưu Khải một cái hỏi:
- Lưu tổng, hợp tác thế nào anh nói một chút.
- Việc này, tổng giám đốc Diệp, chúng tôi đã đánh giá giá trị của nhà máy Phi Không của các anh. Nhà xưởng và máy móc thiết bị đều già cỗi, những năm gầy đây tuy nói mua thêm một chút nhưng đều là những máy móc nhỏ, khấu hao tài sản xong giá trị cũng không đáng là bao.
Lưu tổng tất nhiên là bỡn cợt nhà máy Phi Không không đáng một đồng.
- Ha ha, anh cứ nói ra con số đánh giá cụ thể là được, tôi là người thích nói thẳng. Phức tạp như khấu hao tài sản hay cái gì đó tôi cũng không hiểu. Tôi thích con số, con số có hiểu không?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Số này.
Lưu Khải giơ một đầu ngón tay lên.
- triệu?
Diệp Phàm cố ý hỏi.
- triệu, tiền cướp được sao.
Lưu tổng tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Vậy không phải anh nói là một triệu chứ?
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng nhấp một ngụm súp.
- Mười triệu đã là vượt xa cái giá cao nhất, đây là mức cao nhân rồi, nếu hơn nữa thì việc sắp xếp cán bộ công nhân viên chức nói dưới mười triệu tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô chúng tôi còn phải bồi thường mấy trăm nghìn.
Lưu tổng thiếu chút nữa nước miếng văng tứ tung.
- Ý của anh là?
Diệp Phàm nhìn Lưu Khải cố ý nói nửa lời, một ngọn lửa vô hình từ mắt nhằm thẳng vào y.
Xem ra giám đốc Tống đã thông đồng với Lưu tổng, muốn đổi nhà máy chế tạo thiết bị Phi Không lấy mười triệu bàn xong rồi.
Thực coi Diệp Phàm là đứa ngốc. Tôi đã ở Việt Đông hơn một năm, tuy nói chưa đến nhà máy chế tạo thiết bị cơ khí Phi Không nhưng từ tài liệu cho thấy, khu đất của nhà máy giá trị không dưới năm trăm triệu.
- Ha ha, Tiểu Tống nếu tổng giám đốc Diệp đã có ý này rồi, cứ ngả bài trên bàn rượu thôi.
Dù sao sớm hay muộn đều phải nói, hôm này vừa lúc tổng giám đốc Diệp xuống đây, cải lương không bằng bạo lực.
Lưu Tổng cười nói, ra vẻ một ông chủ lớn.
- Tổng giám đốc Diệp, việc này…
Tống Thủy Dương có chút khó nói.
- Có chuyện gì thì cứ nói đi, cứ ấp a ấp úng.
Diệp Phàm hừ nói.
- Thật sự giống như Lưu tổng đã nói, không chỉ họ đánh giá, chúng tôi cũng đã mời đơn vị liên quan của thành phố Việt Châu đến đánh giá qua.
Tuy nói giá trị của công ty chúng ta lớn hơn một chút nhưng hai nghìn công nhân không có chỗ đi.
Nếu cho mỗi người năm nghìn cũng phải trên một trăm triệu. Hơn nữa, nhà máy chúng ta còn có một trăm triệu nợ bên ngoài.
Hai trăm triệu này thì nhà máy chúng ta bán cho Hoàng Triều Đế Đô phải cho thêm người ta gần trăm triệu.
Giám đốc Tống cắn răng nói.
- Bên Đế Đô Hoàng Triều nói thế nào?
Diệp Phàm có vẻ như quan tâm, Khổng Ý Hùng có chút nóng nảy nhắc nhở:
- Nhà máy Phi Không là công ty con của tập đoàn Hoành Không chúng ta là công ty nhà nước, khó mà nói bán liền bán.
- Tổng giám đốc Diệp cũng chưa nói anh nói cái gì, không hiểu chuyện thì nói ít đi một chuyến.
Giám đốc Tống tức giận, trừng mắt nhìn Khổng Ý Hùng một cái.
Nói ra thì giám đốc Tống là cán bộ cấp Phó giám đốc Sở, còn Khổng Ý Hùng là cấp cục trưởng tất nhiên là người ta coi mình là lãnh đạo rồi.
Hơn nữa, Giám đốc Tống cố gắng như vậy cũng có nguyên nhân, bởi vì, người ta đã quan tâm đến một chức ở văn phòng chính quyền Việt Đông rồi.
Ông ta muốn đổi nghề đến Ủy ban nhân dân công tác, nghe nói đã chuẩn bị tốt rồi, chuyển ngang. Đến lúc đó là Phó giám đốc Sở dễ dàng hơn Giám đốc nhiều, Việt Đông là một tỉnh lớn.
- Nói thật, Lưu Khải tôi đã cố gắng nói giúp trước mặt Tổng giám đốc Đổng, cố gắng lắm mới thuyết phục được tổng giám đốc Đổng, tổng Giám đốc Đổng đồng ý mua lại nhà máy giá mười lăm triệu.
Giải quyết hết các vấn đề khó khăn và sắp xếp cán bộ công nhân viên chức. Trước đây Phi Không có thể làm một gánh nặng cho tập đoàn các anh.
Việc này tổng giám đốc Đổng cũng nghĩ các anh không dễ dàng, cho nên, đều là người Trung Quốc nên Tổng giám đốc Đổng mới đồng ý.
Tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều chịu thiệt một chút cũng được. Tổng giám đốc Đổng coi như là làm việc thiện.
Lưu Khải nói một hồi, nếu không phải Diệp Phàm biết trước có lẽ thật đúng là bị người này hù chết.
- Xem ra cũng được, nhà máy này cũng không dừng ở giá trị mấy chục nghìn, tuy nhiên, tính toán như vậy vẫn là không thể giải quyết chỗ đi của cán bộ công nhân viên chức. Tổng giám đốc Đổng đồng ý giải quyết vấn đề nan giải này đúng là làm việc thiện cho tập đoàn Hoành Không chúng tôi.
Diệp Phàm cười nhạt gật đầu nói.
- Tổng giám đốc Diệp, nhưng đó là do thành phố Việt Châu chúng tôi sắp xếp giải quyết khó khăn cho các anh.
Lúc này Chủ tịch thành phố cười ra vẻ như ông ta cũng dốc nhiều sức.
Vừa rồi tuy Tiền Khôi giới thiệu Chủ tịch thành phố với Giám đốc Sở nhưng Diệp Phàm biết, bọn họ chỉ là chức phó, có lẽ là phó ghế cuối cùng.
Như Phó trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Thôi mà nói chính là nhân vật kế cuối, Diệp Phàm nghe nói mới nhớ lại người này.
Dù sao trước kia Diệp Phàm đã đảm nhiệm chức Phó trưởng ban ở Ban tổ chức Tỉnh ủy. Lúc ấy Diệp Phàm cũng là phó trưởng ban đứng cuối cùng, tất nhiên là đồng cảm rồi.
- Đúng vậy, sắp xếp hai ngàn người là rất đau đầu đấy. Việc này Chủ tịch Đàm đã cố gắng nhiều. Thật sự muốn quyết định phải đau đầu rồi. Việt Châu này quá lớn, có bao nhiêu người chờ tôi sắp xếp.
Phó trưởng ban Thôi cười nói.
- Xem ra, tôi còn phải cảm ơn Chủ tịch thành phố Đàm có phải không?
Diệp phàm cười ha hả.
- Cảm ơn thì không cần, tuy nhiên Thiên Vân giáp với Việt Đông chúng ta, đều là tỉnh anh em có phải không? Giải quyết khó khăn cho tỉnh bạn cũng là việc chúng ta nên làm.
Chủ tịch thành phố Đàm vẻ mặt tươi cười nghiêm nhiên tỏ vẻ anh lớn.
Khổng Ý Hùng gấp đến độ mặt sầm lại ngồi đó không nói gì. Anh ta còn tưởng rằng Diệp Phàm thực bị lời đường mật của bọn kia dụ dỗ.
- Tổng giám đốc Diệp, hay là chúng ta mời tổng giám đốc Đổng đến cùng nói chuyện tổng giám đốc Diệp đến đây một lần không dễ dàng.
Đi lại cũng mệt mỏi, không bằng tối nay mời Tổng giám đốc Đổng đến, chúng ta bàn sơ qua một chút, nếu việc này có thể giải quyết sau này cũng không cần tổng giám đốc Diệp chạy tới chạy lui có phải không?
Tổng giám đốc Diệp cũng có thể trở về tổng bộ tập đoàn Hoành Không nhẹ nhàng hơn.
Lưu Tổng vừa thấy hấp dẫn lập tức rèn sắp khi còn nóng.
- Đúng vậy, đúng vậy, Giám đốc Sở Công nghiệp cũng đã ơ đây, Chủ tịch thành phố Đàm cũng có mặt, các lãnh đạo liên quan đều ở đây, vừa đủ để quyết định rồi. Bọn họ hoàn toàn có thể là người làm chứng.
Đội trưởng Tiền cười ha hả nói, vì sao người này ra sức như thế?
Tất nhiên trong chuyện này có âm mưu, không ít màu mỡ.
- Thế thì tốt, nhưng không biết Tổng giám đốc Đổng có thời gian rảnh để đến đây không?
Diệp Phàm giả vờ có chút quan tâm.
- Ừ, tổng giám đốc Đổng của chúng ta thật sự nhiều việc. Một công ty mấy nghìn người, chỉ một công ty còn cũng bảy tám công ty, trăm công nghìn việc thật sự không dễ.
Lưu tổng còn một quan trọng hóa một chút, sau đó lấy điện thoại nói:
- Nếu Tổng giám đốc Diệp đã nói như vậy tôi gọi điện thoại thử xem.
Nói xong Lưu Khải đến phòng vệ sinh gọi điện thoại.
Không lâu sau đi ra nói là tổng giám đốc Đổng cũng ăn cơm ở khách sạn cách đó không xa, có thể bớt chút thời gian đến đây.
- Tổng giám đốc Diệp, việc này nếu không chúng ta phải thống báo cho ban lãnh đạo rồi bàn sau?
Khổng Ý Hùng vất vả lắm mới nắm được cơ hội lập tức nói.
Anh ta tin rằng Diệp Phàm dám làm chuyện này, bởi vì người ta dám gạt tỉnh Thiên Vân lấy lại cổ phần của tỉnh Điền Nam, so với chuyện đó chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.
- Ha ha, tổng giám đốc Diệp là Chủ tịch tập đoàn Hoành Không, hình như còn là Bí thư Đảng ủy, việc nhỏ này cần các đồng chí cấp dưới đồng ý sao?
Giọng Tiền Khôi kéo dài, tất nhiên là dùng phép khích tướng.
- Ai nói vậy, hiện giờ Bí thư Diệp của tập đoàn Hoành Không của chúng tôi là thay mặt đảng, việc lớn của công ty hắn nói một câu là có thể quyết định.
Hơn nữa, nhà máy Phi Không là một gánh nặng, lãnh đạo tổng công ty ai cũng biết.
Tin rằng có thể giải quyết gánh nặng này các vị lãnh đạo đều mong muốn. Mượn một việc mà nói, Bí thư Diệp có thể là một khoản kinh phí lớn.
Tập đoàn chúng ta vốn là do tỉnh Thiên Vân cùng tỉnh Điền Nam và Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước cùng quản lý. Sau đó Bí thư Diệp ngại phiền toái, trực tiếp loại bỏ tỉnh Điền Nam.
Hiện tại tỉnh Điền Nam không liên quan gì đến tập đoàn chúng ta. Đây là chỗ quyết đoán trong công việc của Bí thư Diệp.
Giám đốc Tống muốn cho Diệp Phàm viên thuốc mê, thay đổi giọng điệu gọi là Bí thư Diệp.
- Hả, Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước, nghe nói công ty thuộc Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước là công ty trung ương. Có công ty vẫn là cấp thứ trưởng. Tuy nói đây là cấp bậc trong ngoặc kép nhưng dù gì cũng là cấp bậc này có phải không?
Chủ tịch thành phố Đàm hơi vẻ khiếp sợ hỏi.
- Ha ha, tập đoàn Hoành Không chúng tôi chính là đơn vị cấp thứ trưởng.
Giám đốc Tống vẻ mặt đắc ý nói, còn nhìn Diệp Phàm một cái, dường như nsoi tôi cho anh sĩ diện rồi.
- Ôi, thất kính, thất kính, Bí thư Diệp là lãnh đạo cấp thứ trưởng, Tiền Khôi thật sự là liều lĩnh lỗ mãng.
Đội trưởng Tiền vẻ mặt cười ha hả cầm chén rượu lên uống với Diệp Phàm ba chén.
- Ha ha, cái này không là gì, công ty bây giờ không có cấp bậc, cấp bậc thứ trưởng ở đây cũng thối ra đấy, không bằng cấp cục trưởng ở đại phương. Hơn nữa Hoành Không hiện giờ một cục diện rối rắm, hiện giờ tôi cũng như đang ngồi trên đống lửa.
Diệp Phàm còn ra vẻ khiêm tốn một chút.