- Ôi, vì cái bí mật núi Xương Bối này mà bao nhiêu đồng chí đã phải hy sinh.
Đới Thành ra vẻ thất vọng, than thở, đứng không vững rồi ngồi phịch xuống dưới đất. Người này có lúc cũng mạnh mẽ, nhưng cũng có lúc quỵ.
Vừa thấy Đới Thành như thế, mọi người cũng như không xương ngồi cả xuống đất.
Việc này, chủ yếu là tinh thần đã bị đả kích quá lớn. Mệt mỏi, áp lực mãi nhưng cũng không được.
Mấy năm nay, tổ A vì giải bí mật của Xương Bối đã hy sinh không ít cao thủ. Mà đã có cả một doanh trại đóng ở đây mấy năm rồi. Hao của, hao sức người không thể nào tính ra được.
- Mẹ kiếp, đúng là nói dối như cuội.
Vương Nhân Bàng không kìm nổi nói.
- Mẹ kiếp là người nào dám trêu đùa với chúng ta.
Ngô Quang Bảo không ngờ cũng chửi bậy, đúng là hiếm thấy.
Diệp Phàm không lên tiếng câu nào mà nằm thẳng cẳng trên đất rồi nhìn hố đá thô ráp trên động.
Hắn ta dùng đôi mắt ưng nhìn trên đỉnh động, nhìn đi nhìn lại đang chóng mặt định thu lại thì bỗng nhiên cả người chấn động.
Bởi vì đôi mắt ưng sau khi nhìn lên trên đỉnh động không ngờ trên vòng sóng điện lại phát hiện ra một sơ đồ khiến người ta kinh hãi.
Bản đồ đó có vẻ giống như bản đồ thái cực âm dương, chỉ là ở giữa không phải là hình eo lợn mà là một hình cầu. Như một viên dạ minh châu quý báu đặt đúng giữa bản đồ.
Đương nhiên nếu như anh nhìn chăm chú bên ngoài thì không thành bản đồ. Chỉ có thể nhìn từ trên đỉnh xuống n lần mới có thể phát hiện ra. Diệp Phàm bình tĩnh nhìn từ đỉnh xuống. Dần dần hình ảnh bản đồ càng đầy đủ, càng rõ nét.
Thật lâu sau, nhớ rõ ràng Diệp Phàm mới nói:
- Các anh nhìn đỉnh động, tổ trưởng Ngô, anh dùng các thiết bị thăm dò nhìn đỉnh động xem sao, có phải có hình như thái cực âm dương không?
Tất cả mọi người đều không hiểu gì, nhưng Diệp Phàm đã lên tiếng thì mọi người chỉ thế làm theo thôi.
Quả nhiên không lâu sau mọi người cũng phải kinh hãi. Xem ra hình này không cần dùng đến mắt ưng cũng có thể phát hiện ra, mắt người thường cũng có thể phát hiện ra được, chỉ là khi nãy không ai chú ý đến thôi.
Dưới thiết bị thăm dò này, cả bản đồ được hiện lên rất đầy đủ và vô cùng rõ nét.
Có thể vì ngày trước bị cửa đá gây nhiễu nên không thể phát hiện ra được. Giờ đã qua được cửa đá đó thì thiết bị này lại hoạt động bình thường được.
- Như này là thế nào?
Ngô Quang Bảo nhìn lên màn hình chau mày nói.
- Chắc chắn đây là bản đồ trong động chỉ cần giải mã được bản đồ này là có thể biết được bí mật của động này. Mẹ kiếp, không chứng đây lại là địa cung mà cổ nhân làm cũng nên. Mà động này của chúng ta chỉ là một cửa vào địa cung đó mà thôi.
Vương Nhân Bàng không ngờ lại hứng lên nói.
Diệp Phàm vừa đảo mắt nhìn, Đới Thành cũng thế. Ai nấy đều vui vẻ, cứ như gà chọi vậy.
Việc này, chủ yếu chính là phản ứng lớn. Vừa mới thất bại giờ đã có hy vọng nên đương nhiên vui rồi.
- Chúng ta về nhà ăn gì rồi ngủ tý rồi hãy nghiên cứu bản đồ này, mọi người đều đã mệt rồi. Nếu như tiếp tục chắc không chịu nổi được.
Diệp Phàm nói, đương nhiên mọi người cũng không có ý kiến gì, dù sao cũng đã cóp được hình bản đồ này về nghiên cứu rồi.
Diệp Phàm về ngủ một giấc đã sang buổi sáng ngày hôm sau rồi.
Vừa vào trong phòng chỉ huy đã thấy mọi người đều ở đó rồi. Mà mắt Ngô Quang Bảo nhìn như mắt gấu thế kia chắc là cả đêm qua không ngủ để nghiên cứu bản đồ kia rồi.
- Có phát hiện ra gì không?
Diệp Phàm hỏi.
- Chắc chắn bản đồ này có liên quan đến quả cầu ở giữa.
Ngô Quang Bảo nói xong nhìn Diệp Phàm, lại nói:
- Nhưng lúc trước tôi cũng đã vào một lần.
Bắc thang trèo lên nhưng hình dáng quả cầu kia không có đặc điểm gì. Chỉ là một tảng đá bình thường thôi.
Việc này. Chúng tôi cũng đã đoán rồi, lẽ nào đây chỉ là điều trùng hợp khi làm động thôi. Khiến cho những tảng đá thô ráp tự nhiên thành một hố sâu rồi hình thành hình quả cầu kia. Mả thực ra cũng không có ý nghĩa gì.
Chỉ là rất giống, rất giống thôi. Bởi vì bản đồ này quá giống rồi. Nếu là tự nhiên hình thành lên thì đúng là quá giống rồi.
- Ừ, có thể là cố ý làm. Chỉ có điều là giờ chúng ta đang không hiểu gì. Nếu chỉ mơ hồ thế này mà nói không có chút bí mật nào chắc chắn là không được. Mà lại còn có chìa khóa này, nên chắc chắn bên trong phải có bí mật lớn.
Vương Nhân Bàng hứng thú lên nói.
- Các anh nghỉ ngơi rồi chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Vâng, chúng tôi đang chờ mệnh lệnh.
Đới Thành cười nói. Mấy người vội vàng ăn rồi đi vào động.
- Tổ trưởng Ngô, anh cả đêm không ngủ rôi, nên không cần phải đi.
Diệp Phàm nói nhưng hai mắt Ngô Quang Bảo còn như mắt sói.
Lão ta hứng thú, liều cả mạng. Mà lại còn nói ra những bí mật nữa mà các anh không hiểu. Diệp Phàm cũng không còn cách nào khác đành phải đồng ý cho ông ta đi cùng.
Diệp Phàm đến thẳng núi đá đó, giơ tay ra sờ sờ và phát hiện ra giống như tảng đá bên cạnh, và còn cảm giác bên trong không hề trống rỗng.
Chẳng lẽ lại là thực thể, trong lòng Diệp Phàm buồn bực nói. Bắt đầu dùng mắt ưng quan sát.
Không linh nghiệm nữa rồi.
Không còn cách nào khác, Diệp Phàm đành phải ép cho con dơi bay ra thôi. Trải qua thử nghiệm hiện Diệp Phàm phát hiện ra một ngày có thể ép con dơi ra hai, ba lần. Việc này chắc chắn là liên quan đến cảnh giới võ thuật cao của Diệp Phàm.
Con dơi chính là hội tụ tinh khiết trong nội lực, hắn ta ép nó ra cũng chính là để cho nội khí được du ngoạn ra bên ngoài.
Việc này cũng không gián đoạn, cần phải có nội lực hùng hậu mới làm được.
Bời vì Diệp Phàm liên tiếp kỳ ngộ, cộng thêm luyện được cả “sói thuật” nên nội khí đã được tiềm ẩn dưới da.
Cho nên so với cao thủ ngang hàng thì Diệp Phàm phải hơn đến ba, bốn lần. Những người này vốn không có tính cạnh tranh với Diệp Phàm.
Lần này nhìn kỹ thực thể quả cầu nhưng Diệp Phàm không dám ép dơi vào trong quả cầu bởi vì nếu bên trong có gì thì chắc chắn là toi rồi.
Con dơi bay qua bay lại quả cầu mấy vòng cứ như kiểu vệ tinh quay quanh trái đất để dò tìm vậy.
Đột nhiên Diệp Phàm ngây người sợ hãi.
Bởi vì hắn ta phát hiện ra quả cầu không ngờ lại có hình mặt người, hơn nữa, càng nhìn càng giống, nếu như tập hợp những hoa văn trên quả cầu thì đúng là mũi, mắt của người.
Diệp Phàm xuống nói chuyện này với mọi người. Vương Nhân Bàng không kìm nổi hiếu kỳ trèo lên.
Quan sát xong hắn ta cũng kinh ngạc mà kêu lên:
- Mẹ kiếp, đúng là mặt người rồi. Mũi của người này rất dẹt, nhưng tai thì to đến nửa mặt, phải to như tai của Bát Giới vậy.
Đới Thành cũng lên xem rồi cũng kinh ngạc như thế. Ngô Quang Bảo đương nhiên cũng phải lên xem rồi. Ông ta vừa nhìn thì những người phía dưới đã hô lên hoảng hốt:
- Cẩn thận.
Bởi vì tảng đá bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng đen đang bước nhanh về phía Ngô Quang Bảo. Công lực của Ngô Quang Bảo không sao nên không thể đánh được.
Theo tiếng kêu, Diệp Phàm đã nhanh chóng phi len ôm Ngô Quang Bảo xuống thang.
Vương Nhân Bàng và Đới Thành đã sớm cầm lấy binh khí chém về hướng bóng đen, bởi vì sợ ảnh hưởng đến bản đồ nên không ai dám dùng súng.
Nhưng chuyện khiến hai người phải trợn mắt đã xảy ra.
Cái bóng đen kia đúng là chém không chết, mà hình như còn bay về phía hai người. Diệp Phàm thấy bèn nói:
- Bảo vệ tổ trưởng Ngô.
Bên này Diệp Phàm vung ta lên cho một chưởng Thái Sơn hướng về bóng đen.
Quái lạ, không ngờ quyền đó lại xuyên qua bóng đen. Cứ như đánh vào không khí vậy, tất cả mọi người đều vây lại đánh. Nhưng tốc độ của bóng đen kia cũng nhanh chóng, đánh không chết.
Diệp Phàm không còn cách nào, đành phải gắng sức để ép con dơi ra xuyên vào bóng đen đó. Kết quả cũng như vậy đúng là xuyên qua, mà bóng đen đó vẫn tiến lên đám người họ.
- Không cần đánh, đó là ảo ảnh, không phải là thật.
Diệp Phàm dừng lại, tất cả mọi người cũng đều dừng lại, đứng bên cạnh Diệp Phàm.
Phát hiện ra bóng đen đó cũng dừng lại, Diệp Phàm giơ tay ra đấm thì nó cũng bắt đầu chuyển động. Mọi người thấy Diệp Phàm xuyên qua bóng đen đó, ai nấy đều khiếp sợ.
- Quái lại nó là gì chứ?
Vương Nhân Bàng nhìn bóng đen đó mà chảy cả nước miếng.
thấy mọi người không hề có động tác nào, bóng đen đó ngay lập tức biến vào trong vách núi.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Đới Thành cũng hoảng hồn ngây người ra nhìn.
- Mẹ nó, chẳng lẽ lại là quỷ?
Vương Nhân Bàng chửi.
- Trên đời này làm gì có ma quỷ, tôi nghĩ có thể là một hiện tượng quang học, cũng gần giống như d vậy. Khi nãy có thể chúng ta tiếp xúc với mặt quả cầu nên bóng đen đó mới xuất hiện. Nhưng mọi người cũng phải cẩn thận, ai biết được đằng sau đó có ám khí hay gì đó thì sao.
Diệp Phàm nói.
- Hoàn toàn có thể như thế, phản xạ ánh sáng này là do chúng ta trên mặt người đó mà thành. Chỉ là ánh sáng đó xuất hiện có những động tác như thế tức là tương đối kỳ lạ. Lẽ nào ánh sáng này cũng do người trong động sắp đặt, đúng như trình tự sắp xếp như chúng ta hiện nay.
Ngô Quang Bảo nói.
- Các anh có phát hiện ra hiện tượng kỳ lạ nào không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không có?
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
- Anh xem, chúng ta tấn công nó thì nó mới tấn công lại chúng ta, chúng ta dừng tay thì nó cũng dừng tay. Tôi nghĩ, có phải chúng ta ra tay hình thành lên bóng đen lại tấn công lại tôi. Thực tế là một ảo giác của hiện tượng quang học.
Diệp Phàm nói.
- Bóng đen này đúng là thành tinh rồi, rõ ràng còn có thể bắt chước để tấn công lại. Động đá này đúng là thần kỳ. Không ngờ lại xuất hiện hiện tượng kỳ lạ này.
Vương Nhân Bàng nói.
- Cũng không thần kỳ bằng tượng đá trên đảo bí mật kia.
Diệp Phàm buột miệng nói, đột nhiên ngây người, nói:
- Lẽ nào động này lại có liên quan đến đảo hoang sao. Mà có liên quan đến mê cung ở sahara chăng?