- Đừng đánh ngã, đương nhiên, hiện tại người Trương gia sớm không làm chuyến đi này rồi, mà vườn của Phan gia ở thủ đô không mở tiệm bán đồ cổ, việc sản xuất còn tương đối náo nhiệt.
Tuy nhiên, chúng ta cũng biết, bọn họ còn lén lút buôn bán hàng ở phía dưới, bọn họ gọi một loại hàng đó là ‘Đồ vàng mã’.
Nghe nói lợi nhuận cũng tương đối khả quan. Dĩ nhiên, trong tổ không quản cái này. Chỉ cần không quá đáng qua thì cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ thôi.
Nếu có quản cũng không quản hết được. Tuy nhiên, vì trong tổ có một vị cao thủ nhất. Trương Ẩn Hào vốn cũng không muốn gia nhập trong tổ này.
Chỉ một việc nhỏ trong cửa hàng của anh ta mà trong tổ cũng biết rõ ràng. Cuối cùng, cùi chỏ của Trương gia cũng chỉ là đại thối, đương nhiên, Trương Ẩn Hào đành phải nhập ngũ.
Đương nhiên, Trương gia cũng có chỗ kiềm chế. Không dám cho mua bán trong thế giới ngầm. Dù sao cũng phải làm cho người ta có một chút cơm ăn có phải không?
Đới Thành nói.
- Ha hả, trong tổ chúng ta cũng thật sự là rồng rắn hỗn độn, “nhân tài” loại nào cũng có. Có cao thủ ăn cắp, có Thảo Thượng Phi, có cao thủ xã hội đen…
Vương Nhân Bàng cười nói.
Không lâu sau Trương Ẩn Hào tiến vào, đầu tiên là lễ phép hướng về ba vị đồng chí chào theo nghi thức quân đội.
- Hương Tiêu ( Chuối tiêu), cậu có bằng lòng đi vào cùng tổ chúng tôi?
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc, hỏi.
- Vô cùng vinh hạnh.
Vẻ mặt Hương Tiêu hưng phấn, nói. Người này, phỏng chừng cũng đi theo huyết mạch của tổ tiên, vừa nghe nói có liên quan đến mộ là dường như máu gà nổi lên.
- Cậu cố gắng tự bảo vệ mình là được, hiện tại chúng tôi không cần dùng đến thân thủ của cậu, chúng tôi cần kiến thức của cậu.
Diệp Phàm nói.
- Cậu xem lai lịch của cái này là gì?
Vương Nhân Bàng hỏi.
Trương Ẩn Hào vừa nghe, lập tức ngồi xổm xuống, lục lọi một chút. Sau đó quay lại phía sau lưng lấy trong ba lô ra một vật giống như cái đèn pin, nói:
- Cái này là của tổ tiên Trương gia truyền lại, đồ vật này đã từng được cải tiến. Quét ở trên cửa có thể xuất hiện một thông tin đặc biệt. Những thông tin này mọi người xem không hiểu đâu. Chỉ có tôi hiểu được thôi.
Không lâu sau, Trương Ẩn Hào ngẫm nghĩ một chút nói:
- Niên đại của chiếc cửa đá này tương đối xa. Chí ít cũng phải có ba ngàn năm lịch sử. Nhìn ấn này có thể suy đoán, hẳn là trong khoảng thời gian Tây Chu đến Đông Chu. Cái này chỉ có thể phỏng đoán đại khái, không chuẩn xác. Cho nên, thời gian chênh lệch tương đối lớn.
- Đồng chí Hương Tiêu, cậu xem có thể là phong cách huyệt mộ của triều Chu sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Chỉ dựa vào cánh cửa đầu tiên này không thể xác định được, bởi vì trên cửa không có cái gì. Có phải là mộ không cũng khó nói. Không có căn cứ tôi cũng không thể cứ kết luận bậy bạ được đúng không?
Trương Ẩn Hào lắc lắc đầu.
Bốn người tiếp tục đi vào bên trong.
Đi vào phía trong thêm một trăm thước bốn người há hốc mồm ra, bởi vì, không ngờ phía trước có tới bốn đường rẽ. Không hiểu được cần phải đi theo đường nào.
- Chắc chắn trong đó có một cái hố chính, còn ba cái kia giống như nhau đều là giả. Nếu như là huyệt mộ trong động sẽ có cơ quan cài đặt. Chỉ có điều đối với cái này chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, cũng không có bản đồ các đường này. Cũng chỉ là người mù thôi.
Trương Ẩn Hào dò xét một hồi cũng chưa có biện pháp.
- Tình Thứ, lấy tiền xu đi.
Diệp Phàm nghĩ không được, liền chơi trò tung tiền xu để định sinh tử. Biệt hiệu của Vương Nhân Bàng là ‘Tình Thứ’. Cho dù là người một nhà. Nhưng, tất cả mọi người đều giữ nghiêm quy định gọi hô bằng biệt hiệu.
- Cứ từ từ đã, để cho Hương Tiêu tôi tới.
Trương Ẩn Hào nói, thấy Diệp Phàm gật gật đầu, vì thế lấy ra trong ba lô một đôi trăng lưỡi liềm giống như đồ chơi, nói,
- Cái này tổ tiên chúng tôi gọi là đập trăng lưỡi liềm. Một định âm dương, hai cái đập định sinh tử.
Trương Ẩn Hào nói hướng về phía không trung, một tiếng rơi rất lớn.
- Đập trăng lưỡi liềm chỉ hướng động thứ hai, ha ha. Thật là có chút huyễn hoặc khó nắm bắt.
Vương Nhân Bàng cười nói.
- Đi về phía động thứ hai.
Diệp Phàm ra lệnh.
Vừa mới đi vào không phát hiện được gì, tuy nhiên, đi vào khoảng – mét mới phát hiện ra. Trên vách tường hình như là có rất nhiều hình vẽ nguệch ngoạc quái dị được thuận tay vẽ bằng tảng đá.
Đường nét vẽ đó vô cùng đơn giản, trông giống như một kiệt tác trừu tượng phe hiện đại.
Bốn người nhìn một lúc lâu cũng không hiểu được đây là cái quái gì.
- Điều này có nghĩa là gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Thuận tay như vậy sao?
Vương Nhân Bàng nói.
- Nét vẽ vô cùng lộn xộn. Mà ngay cả cái mũi tên chỉ dẫn cũng không có. Tuy nhiên, nếu nói là thuận tay vẽ lung tung cũng không giống. Chẳng lẽ người nào ăn cơm no không có việc gì làm đến đây vẽ loạn lên. Những hình vẽ này nhất định là có hàm ý đặc biệt, chỉ là tạm thời chúng ta không nghĩ ra thôi.
Trương Ẩn Hào nhìn những hình vẽ khá thận trọng, để tìm ra điểm bắt đầu.
Đôi mắt ưng của Diệp Phàm nhìn cẩn thận, nếu lúc trước vị lão tiền bối kia có tiến vào động, vậy nhất định sẽ lưu lại dấu vết.
Chỉ có điều thật đáng tiếc Diệp Phàm vẫn chưa phát hiện ra một sợi tơ phản ứng của sinh vật sóng điện tử. Chứng tỏ lão tiền bối này không đi động này.
Chẳng lẽ đi nhầm động rồi hả? Trong lòng Diệp Phàm đánh dấu chấm hỏi.
- Đúng là một mớ hỗn độn.
Vương Nhân Bàng nhịn không được, không ngờ bổ một cái tát vào con ngựa trên bàn. Một tiếng nổ lớn cùng một mảng nham thạch rớt xuống, âm thanh bên trong động quanh quẩn một hồi lâu.
- Lui ra ngoài.
Diệp Phàm quyết định thật nhanh nói, tuy ba người không rõ, nhưng Diệp Phàm là tổng chỉ huy, hắn nói thế nào phải làm theo đó rồi. Bốn người quay người lại đi ra ngoài.
Bảy tám phút qua đi, bốn người dừng bước.
- Quái nhỉ, chúng ta vừa mới tiến vào khoảng - mét, tại sao đi lâu như vậy vẫn chưa nhìn thấy đường ra?
Vương Nhân Bàng kêu lên.
- Bên trong động này có gì đó cổ quái chăng?
Đới Thành nói.
- Cứ đi thử xem.
Diệp Phàm nói, bốn người tiếp tục đi tới, tuy nhiên, lại đi thêm phút nữa vẫn không thấy điểm dừng.
- Cậu xem hai bên núi đá không hề thay đổi phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Vẫn thế, không có gì thay đổi.
Đới Thành nói.
Chẳng lẽ tình tiết hoang đảo lại xuất hiện, trong lòng Diệp Phàm nói thầm một câu, ngồi xuống, nói,
- Chúng ta nghỉ ngơi một chút đã, chắc chắn động này có điều lỳ lạ. Không thể nào muốn quay lại lại phải đi lâu như vậy. Đoán chừng chúng ta sập vào cãi bẫy rập gì rồi.
Bốn người ngồi xuống ăn một chút lương khô, mọi người cũng có phần có chút mệt mỏi rồi.
- Hương Tiêu, tổ tiên của cậu trước kia có gặp phải việc lạ như vậy hay không?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Trương Ẩn Hào một cái, hỏi.
- Đã từng gặp rồi, tuy nhiên, lúc trước tổ tiên tưởng quỷ đánh vào tường, sau đó dùng một số phương pháp dân gian cũng may mắn có thể đi ra.
Trong thực tế, đây chẳng qua là ảnh hưởng của một loại tâm lý. Ở trong mộ vốn có chút kỳ lạ. Tuy nhiên, tổ tiên rất có kinh nghiệm.
Tất nhiên, không cẩn thận cũng sẽ mất mạng.
Có lúc đi đào động không cẩn thận là đất sụp xuống có phải là chôn sống rồi không, vậy lại càng không cần nói dưới nền đất kín kia có tích trữ độc khí ở dưới.
Trương Ẩn Hào cũng thản nhiên, biết mình và mấy người này đang ở dưới đáy rồi, cũng không có gì để lừa gạt cả.
Đúng lúc này, Vương Nhân Bàng đột nhiên chỉ vào chỗ cách đó không xa rồi kêu lên:
- Mọi người, cái gì kia?
Mọi người phản ứng rất nhanh. Ngay lập tức bỏ ngón tay xuống và nhìn. Phát hiện ở lưng chừng động đường dường như có một điểm sáng. Điểm sáng lúc ẩn lúc hiện khiến cho cảnh tượng càng trở nên kỳ lạ.
Đôi mắt ưng của Diệp Phàm mở to, đột nhiên trong đầu thoáng lên một việc, trong lòng tự nhủ cái này có vẻ giống như là cái gì đó…
- Mọi người xem nó giống cái gì?
Diệp Phàm hỏi.
Ba người Đới Thành đều cố gắng nghĩ, tuy nhiên. Vẫn lắc đầu.
Diệp Phàm đánh về phía điểm sáng, tuy nhiên, nó vô cùng linh hoạt, dù cho Diệp Phàm có thân thủ đẳng cấp không ngờ cũng không thể bắt được nó.
- Tà môn, chơi trốn tìm với chúng ta rồi.
Vương Nhân Bàng kêu, thấy vật kia cũng không có gì nguy hiểm, vì thế. Bốn người Đới Thành cũng cùng nhau lao thẳng tới.
Chỉ có điều vật kia linh hoạt dị thường, không ngờ bốn cao thủ cũng không bắt được.
- Dừng lại!
Diệp Phàm đột nhiên đứng yên tại chỗ khoát tay chặn lại, còn ba đồng chí kia nghĩ Diệp Phàm có phát hiện gì cũng đứng yên tại chỗ.
Một lúc lâu, Diệp Phàm nói:
- Đem hung phòng lấy ra đây. Xem có điểm giống không?
- Đúng rồi, đúng là đồ vật này có điểm giống.
Đới Thành vỗ đầu một cái, vội vàng móc từ trong ba lô ra cái hộp, đem hung phòng so sánh. Thiếu chút nữa bốn người đều kêu ra tiếng.
- Tôi đang nghĩ, có thể đem trong các hung phòng đặt chồng lên điểm sáng xem có xuất hiện gì không?
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút nói.
- Vậy thử xem sao.
Hai mắt Vương Nhân Bàng xám ngắt.
- Tôi thử đây. Mọi người chú ý tình huống như thế nào nhé.
Diệp Phàm nói,
- Ba Trùng, cậu đem hung phòng ném vào không trung đi, tôi sẽ xử lý.
Biệt hiệu của Đới Thành là ‘Ba Trùng’ vừa nghe thấy, anh ta lập tức đem hung phòng ném vào không trung, thái dương Diệp Phàm vừa động, trong nháy mắt con rơi kia tới phía trước hung phòng, và trong nháy mắt hung phòng đã ở phía trước điểm sáng.
Tốc độ con dơi so với tốc độ của người Diệp Phàm nhanh hơn n lần. Tuy nhiên, điểm sáng kia cũng không chậm.
Trên không trung hai bên không nhận lấy nhau. Lúc Diệp Phàm không chịu nổi muốn thu hồi con dơi về là lúc, rốt cuộc đánh trúng vào.
Một tiếng răng rắc vang thật lớn, điểm sáng cùng hung phòng cũng không trông thấy rồi, bốn người sợ tới mức khẩn trương lui về sau.
Ô ô ô…
Một âm thanh cổ quái dị vang lên.
- Dùng sức mạnh chiếu sáng một chút.
Diệp Phàm ra hiệu cho Vương Nhân Bàng, anh ta dùng lực chuyển động ánh sáng nguồn điện đi mấy trăm mét.
Loại nguồn điện này nếu chiếu trực tiếp lên mắt lập tức có thể làm làm cho người ta bị mù. Tuy nhiên, đối với mấy cao thủ bọn họ còn có thể đỉnh một chút. Đương nhiên, cũng không ai lấy đồ vật này chiếu vào hai mắt mình.
Phía trước bên trái mặt xuất hiện một cửa động rất lớn, thanh âm ô ô quái dị kia chính là từ trong động truyền đến đây. Hơn nữa, hình như trong động còn có sương mù màu xanh xuất hiện.
Thật lâu sau, trong động cũng không thấy bay ra quái vật gì cả, bốn người đều thở phào nhẹ nhõm.
- Hay là chúng ta đụng đúng rồi? Cái này là bộ phận chính để mở cửa ra.
Vương Nhân Bàng sờ soạng từng cái mong, nói.
- Để tôi thử xem có khí độc hay không?
Trương Ẩn Hào nói xong lấy trong ba lô ra một quả cầu ném vào hướng trong động,
- Nếu nó sáng lên rất có thể là có độc.
Tuy nhiên, quả cầu không có chợt lóe, cũng không có ánh sáng gì phát ra.
- Không có độc.
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Cũng không thể khẳng định hoàn toàn được, tuy nhiên, chúng ta đều có mặt nạ chống độc công nghệ mới nhất, có lẽ nó không phải là một vấn đề lớn. Cho dù là cổ mộ cũng sẽ không làm gì được chúng ta.
Diệp Phàm đi dẫn đầu, thấy trong động đen kịt căn bản là không nhìn thấy gì.
Trương Ẩn Hào lấy ra một cây ánh sáng lạnh châm lửa rồi ném vào bên trong.
Không nhìn thấy nó trên ngón tay, nhưng vẫn rất sáng trong một khoảng thời gian ngắn, hơn nữa còn xuyên thấu lực cường, tương tự như khí đèn trên xe ô tô, sương mù đều có thể xuyên thấu.
Phía dưới cũng không có động, ánh sáng lạnh rơi xuống, Diệp Phàm phát hiện, bên trong hình như không phải là một vách núi, hơi giống với cảnh tượng ở trong Vạn Xà Quật của giáo Tam độc.
Mà vừa rồi có tiếng răng rắc khi cánh cửa mở ra, và cánh cửa kia cũng nằm xuống mặt đất. Mấy người ló đầu đi, vẫn còn chút nguồn sáng của cây ánh sáng lạnh, vừa đi xuống biên, tất cả bốn vị đồng chí đều khiếp sợ đến mức thiếu chút nữa là mất cằm.
- Mai Cao a!
Vương Nhân Bàng thét một tiếng chói tai, giống như giọng của ‘Công công’. Trương Ẩn Hào liếc mắt nhìn một cách khinh bỉ, trong lòng tự nhủ chưa từng thấy cảnh này, tổ tiên tôi chẳng cái gì chưa từng nhìn thấy.