- Một tháng, thế thì khó đấy. Anh lại còn yêu cầu những một tuần, toàn thể quân ở đại lục mà xếp lên thì mỗi đội hai ngày cũng đã không đủ rồi.
Mà người trong đội quân Báo Săn cũng cần phải luyện tập chứ. Cộng thêm cả đội A gần quan được ăn bổng lộc, có thể để , ngày cho quân đội cả nước cũng không tệ rồi.
Anh lại còn muốn chiếm toàn bộ , ngày, việc này thực sự là rất khó.
Diệp Phàm cố tình chau mày nói.
- Ha ha, bãi Yến Nguyệt của chúng ta cũng là khoảng đất tốt mà.
Tư lệnh Đàm không nhịn được chen vào nói.
- Như vậy đi, ngày tôi không thể đảm bảo nhưng hai ngày thì tôi có thể đảm bảo được. Nhưng tư lệnh Trương, tôi muốn trong vòng một tháng các anh phải chuyển Phi Không đi, thời gian này cũng quá vội vàng rồi.
Diệp Phàm bắt đầu ra điều kiện.
- Thời gian không thể kéo dài được, một tháng chúng tôi đã đưa ra rồi. Tốt nhất trong vòng ngày có thể chuyển xong là tốt nhất.
Tư lệnh Trương nói.
- Hai mươi ngày, sao có thể làm chứ. Phi Không của chúng tôi không phải nhỏ, còn bao nhiêu thiết bị nữa.
Mà có những thiết bị rất nặng, phải dùng đến xe cẩu mới có thể di chuyển đi được. Bằng không thế này, tư lệnh Trương, quân khu của ông chắc chắn có bộ đội chuyên về phương diện này.
Ví dụ như bộ đội công binh, có thể giúp chúng tôi chuyển không. Địa điểm mới hai ngày sau chúng tôi sẽ cung cấp cho các anh.
Các anh bỏ ra vài người và chút máy móc để giúp chúng tôi bước đầu thực hiện việc này, thế nào?
Diệp Phàm nói.
- Chủ tịch Diệp, anh tính như vậy quả là lớn. Cho chúng tôi có hai ngày mà lại yêu cầu chúng tôi cho người, cho máy móc ra giúp các anh. Chủ tịch Diệp, làm người cũng phải biết đối nhân xử thế tý chứ?
Tư lệnh Đàm ra vẻ đùa nói.
Nhưng những lời châm chọc đó đều có chút ý vị, ai cũng có thể nhận ra.
- Ha ha, việc này còn chưa định mà. Không chừng việc các anh làm cho chúng tôi sẽ khiến họ cảm động. Lãnh đạo đội Báo Săn hứng thú lên, ha ha, có cho các anh năm, sáu ngày đều được.
Diệp Phàm bộ dạng cười đùa nói.
- Chúng tôi giúp các anh chuyện của Phi Không. Thì có liên quan gì đến lãnh đạo của Báo Săn chứ?
Tủ lệnh Đàm cười nói.
- Ha ha ha…
Diệp Phàm chỉ cười mà không nói gì.
- Việc này tôi đồng ý.
Đúng lúc đó tư lệnh Trương đột nhiên lên tiếng, ông ấy nhìn Diệp Phàm, nói:
- Nhưng ngoài ra còn một điều kiện nữa.
- Tư lệnh Trương có gì xin cứ nói ạ.
Diệp Phàm nghiêm nghị nói.
- Anh phải hỗ trợ cùng với sư đoàn Hồng Kiếm để có thể nhận ít nhất được một vị trí trong top này.
Tư lệnh Trương nghiêm túc nói.
- Cái này có thể nghĩ cách, nhưng tôi muốn xem họ thế nào đã mới có thể kết luận được.
Diệp Phàm nói.
- Thế Hào, người của cậu có cùng đến không?
Tư lệnh Trương hỏi.
- Đã đến rồi, họ đang tập luyện ở sân bên kia núi.
Kiều Thế Hào nói.
- Thế nào bí thư Diệp, chúng ta đi xem chứ?
Tư lệnh Trương nói.
- Đi, rượu này cũng đã uống say nửa rồi. Đi xem xem thế nào.
Diệp Phàm nói. Một đoàn người bắt đầu đến sân luyện tập.
Cách thành phố Việt Châu khoảng mét có một sân luyện tập, lại được xây dựng trên sườn núi. Nhưng địa thế tương đối rộng rãi. Nhưng bao quanh nó toàn là những cây đại thụ.
Mà sân huấn luyện cũng thấp thoáng dưới bóng cây đó.
Bên trong đã có người, rất cao to, khỏe mạnh.
- Họ chính là hổ tướng của tôi.
Kiều Thế Hào nói rất tự hào.
- Lão Lang, anh lên thử xem.
Diệp Phàm nói, Lang Phá Thiên liền tiến nhanh, nói với những người kia:
- Các anh lên hết cho tôi, dùng hết sức của các anh mà đánh tôi. Ra tay là không được nể tình, Lang Phá Thiên này không thích tình cảm ở đây. Người nào có thể hạ được tôi ở đây tôi sẽ bảo đảm trước mặt các vị ở đây, sẽ cho người đó thăng lên một quân hàm nữa.
Nhưng vẫn chẳng có ai trong người kia nhúc nhích. Ai nấy cũng đều nhìn Kiều Thế Hào.
- Thế nào, sao lại không động tĩnh gì?
Lang Phá Thiên trừng mắt nói.
- Anh ta là tư lệnh Lang của quân khu tỉnh. Các anh không cần phải lo lắng gì. Có bao nhiêu sức lực cứ dốc hết ra, nghe cho rõ đây, nếu làm mất mặt tôi thì liền cút đi.
Kiều Thế Hào quát.
- Lên.
Một trong người đó hình như là Thượng úy, liền lên tiếng, xông lên trước. Đột nhiên mấy người đằng sau cũng theo đó mà xông lên.
Bốp bốp bốp..
Lập tức trên sân tập mấy người đã lao vào nhau.
Lang Phá Thiên đúng như con cá đang bơi lội, xuyên qua những người kia.
người này tuy nói là mạnh mẽ nhưng thực lực còn kém xa, đến áo của lão Lang còn chả động phải.
người đã tức giận rồi, ban đầu còn sợ làm thương tư lệnh của Tỉnh, giờ thì ra tay không nể tình nữa rồi.
Giơ quyền ra là như uy vũ, nhưng kết quả đúng là rất xấu hổ. Kiều Thế Hào đứng bên chỉ trỏ mắt cũng đều đỏ cả rồi. Anh ta hận không thể tiến lên được.
Trương Thành Cao cũng nghiêm túc nhìn. Tư lệnh Đàm cùng cười cứng nhắc, còn trưởng ban Long cũng sầm cả mặt.
- Các anh chơi đủ rồi chứ, để tôi ra tay.
Lang Phá Thiên chán chơi rồi, lập tức ra vài chiêu thế là cả người kia ngã nhào hết xuống dưới đất.
người này cũng rất hung hãn, nhảy phốc từ dưới đất lên nhưng đã bị Diệp Phàm gọi lại.
- Là mấy người đó sao, lại còn là bát hổ tương. Tôi thấy nếu để họ tranh top thì chắc chắn là khó.
Lang Phá Thiên phủi nắm tay của mình, chẳng hề nể mặt Kiều Thế Hào gì cả.
- Đi.
Tư lệnh Trương hừ nói một tiếng rồi quay người đi. Cả đoàn người lại vội vàng về phòng nghỉ của sân tập.
- Tư lệnh, tôi đã cố gắng hết sức rồi. Đó là những cao thủ đã được chọn lựa trong quân khu. Đúng là không bột đố gột nên hồ rồi. Quân khu của chúng ta chẳng có ai cả.
Kiều Thế Hào xấu hổ, nghiêm chỉnh như vẻ mặt nhận tội.
- Bí thư Diệp, anh thấy thế nào?
Tư lệnh Trương không thèm để ý đến anh ta, quay sang hỏi trực tiệp Diệp Phàm, lúc này muốn ra hiệu chút cũng không có cơ hội.
- Trong người này có một người là tứ đẳng, còn lại là tam đẳng. chúng ta cũng không biết tình hình của quân khu khác.
Nhưng có một điều có thể chắc chắn, người này có năng lực cao nhất cũng không đánh lại được những đồng chí bên đội A của quân khu Lam Kinh.
Ngày trước tôi đã gặp những cao thủ của đội a, công lực của họ đúng là cao hơn các anh rất nhiều. Ví dụ không cần vị trí thứ nhất, nếu có tranh đoạt vị trí thứ thì cũng không biết của quân khu khác như thế nào.
Diệp Phàm nói.
- Có thể là không được, tôi đã tìm hiểu rồi nghe nói cao thủ của đội A đã cùng so tài với các quân khu khác. Được biết quân khu khác cũng có cao thủ bất phân thắng bại với họ.
Tư lệnh Đàm đứng bên cạnh chau mày nói.
- Như thế lần này hi vọng của các anh đúng là rất nhỏ.
Diệp Phàm chau mày nói, hắn ta phát hiện ra người có năng lực cao nhất cũng chưa qua giai đoạn đầu của tứ đẳng. Nếu như bản thân hắn có giúp thì cũng chỉ giúp anh ta nên một bậc nhỏ, có thể cũng chẳng có tác dụng gì.
- Tư lệnh, tôi đã phụ sự kỳ vọng của các anh rồi. Xin các anh cứ trừng phạt tôi.
Kiều Thế Hào đỏ bừng mặt không dám làm gì.
- Phạt anh thì cũng có ích gì. Việc này cũng không phải là trách nhiệm của anh. Chỉ có thể nói vận may của chúng ta không tốt thôi, không có được cao thủ.
Tư lệnh Trương hừ nói.
Trong phòng lập tức im bặt.
Mãi lâu sau, ông ấy mới đột nhiên đập bàn một cái, nhìn Diệp Phàm nói:
- Bí thư Diệp, nếu như anh có cách nào để giúp chúng tôi chuyện này thì Trương Thành Cao tôi đây sẽ đồng ý hoàn thành việc của Phi Không cho anh, mà còn xây dựng cho anh một bến tàu nữa.
- Lời này là thật chứ?
Diệp Phàm nghiêm mặt nhìn ông ấy nói.
- Trương Thành Cao tôi lúc nào nói không tính toán gì đâu?
Trương Thành Cao nói.
- Ha ha, không phải là không có cách nào.
Diệp Phàm đột nhiên cười nói.
- Bí thư Diệp, mời cứ nói. Tôi đang lo lắng lắm rồi.
Tư lệnh Đàm ngồi không yên nói.
- Mượn người đi.
Diệp Phàm cười nói.
- Mượn người, mượn ở đâu được chứ? Đây là cao thủ chứ có phải là rau xanh, củ cải đâu, không phải chỗ nào cũng tùy tiện tìm được.
Tư lệnh Đàm liền nói.
- Tư lệnh Lang, anh còn nhớ Điền Nhất Đao chứ?
Diệp Phàm cười nói.
- Sao, anh muốn mượn anh ta sao?
Lang Phá Thiên đột nhiên giật mình tỉnh ngộ, vỗ tay nói:
- Kế này rất hay, ha ha …
- Thân thủ Điền Nhất Đao rất cao hay sao?
Tư lệnh Trương lập tức hứng thú.
- Ha ha, người họ chắc chắn là dễ dàng giải quyết.
Diệp phàm cười nói.
- Người này hiện đang ở nơi nào, nhưng anh ta có đồng ý tham gia quân đội không. Nếu đồng ý thì chúng tôi sẽ tiến hành tiếp đón mà đãi ngộ bên quân đội cũng có thể thương lượng, cho một chế độ đặc biệt có được không?
Tư lệnh Trương hỏi.
- Tư lệnh Trương có thể đưa ra đãi ngộ đặc biệt không?
Diệp Phàm muốn xem khẩu vị của ông ta. Điền Nhất Đao là người của tổ A, không thể để quân khu Việt Châu lấy mất được.
Nhưng hiện giờ anh ta vẫn chưa chính thức vào tổ, để vào đây trước cũng được.
- Một là lên chức úy, nếu như có thể giành được một vị trí trong top sẽ lên chức trung, quân khu sẽ tặng .. Nếu như có thể lọt vào danh sách top của cuộc thi quốc tế thì quân khu sẽ tặng cho .
Tư lệnh Trương nghiêm mặt nói.
- Cái này người ta không thèm, Điền Nhất Đao là tổng giám đốc của hiệu mì Đao Tước của thành phố Cảng Cửu, lẽ nào còn thiếu tiền sao.
Nhưng nếu tư lệnh Trương đã đồng ý giúp chúng tôi thì việc này tôi sẽ giúp. Nhưng việc này phải nói rõ ràng.
Các anh có thể gọi anh ấy đến ngay lập tức nhưng một khi cuộc thi quốc tế kết thúc các anh phải trả người. Ý của tôi tư lệnh Trương rõ chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Trả người, anh có ý gì?
Tư lệnh Trương hỏi.
- Anh ta đã là người của đơn vị khác, chỉ là mượn cho các anh chút thôi. Hoàn toàn là vì danh hiệu của các anh thôi.
Diệp Phàm ám chỉ nói.
- Được, nhưng bí thư Diệp. Chúng tôi giúp anh không ít. Điền Nhất Đao làm việc xong sẽ đi.
Nhưng anh nhất định phải đào tạo cho chúng tôi một hay hai đồng chí có thế lực để có thể lọt được vào top các trận đấu toàn quốc.
Ít nhất cũng phải có một đồng chí có thực lực như thế, bằng không sang năm, năm sau nữa cũng sẽ không được gì.
Thế chẳng phải là càng mất thể diện sao?
Tư lệnh Trương đưa ra điều kiện.
- Tôi đồng ý đào tạo một người, nhưng việc này không cần tôi phải đích thân làm. Đồng chí Phá Thiên có thể làm được. Anh ấy cũng là tổng huấn luyện viên của quân khu các anh. Đây cũng là chức trách của anh ấy đúng không?
Diệp Phàm cười nói.