- Các anh đang lý luận kiểu gì thế, đúng là vớ vẩn. Hiện giờ chúng ta đang thảo luận về sân huấn luyện Báo Săn chứ không phải Nhà Trắng hay Trung Viên Hải. Chúng ta phải thảo luận đúng đề tài, chứ không phải bàn đến những phương diện đó.
Đổng Lâm nghiêm mặt.
- Các đồng chí à, nói đông nói tây cũng chỉ vô ích thôi. Đối mặt với tình huống hiện tại tư tưởng chúng ta phải thống nhất, nhận thức phải thống nhất mới đúng.
Diệp Phàm nói.
- Ồ, tôi lại muốn nghe xem thống nhất nhận thức của Tổ trưởng Diệp là như thế nào?
Lâm Đống Quốc lại hừ lạnh nói, thái độ đối ngoại của người này không tệ lắm, nhưng lúc đối nội thì có rất nhiều ý kiến.
- Tôi thấy sân huấn luyện Báo Săn không thể cứ trực thuộc quân khu Lĩnh Nam như vậy được nữa.
Diệp Phàm nói.
- Báo Săn còn trực thuộc thì sao sân huấn luyện lại không trực thuộc được, như thế mà được sao?
Đổng Lâm hỏi.
- Ý của tôi chính là tách rời Báo Săn và sân huấn luyện, không để làm bộ đội trực thuộc quân khu Lĩnh Nam nữa. Chỉ có để sân huấn luyện độc lập bọn họ mới không thể chỉ trích này nọ nữa.
Diệp Phàm nói.
- Tách ra tách ra, tách đi đâu? Chẳng lẽ để cho Báo Săn độc lập trở thành bộ đội đặc biệt trực thuộc trung ương sao, điều này căn bản là không thể nào.
Đổng Lâm hừ nói.
- Trực thuộc Bộ An ninh quốc gia, do Bộ An ninh quốc gia trực tiếp quản lý. Hơn nữa còn phải chỉ ra là do đồng chí cố vấn Cung Khai Hà của Bộ An ninh quốc gia trực tiếp quản lý.
Diệp Phàm nói.
- Anh làm như vậy mấy vị lãnh đạo Ủy ban Quân giới sẽ đồng ý sao? Đây quả thực là chuyện không thể thực hiện được.
Trần Trường Minh hỏi.
- Chuyện không thể thực hiện được chúng ta cũng phải cố gắng, cứ gây giằng co như vậy sớm muộn gì sân huấn luyện của chúng ta cũng sẽ bị phân chia.
Nếu trở thành sân huấn luyện bình thường, vậy thì tính nguy hiểm của chúng ta càng cao. Tôi đã nói rồi, cần vạch ra một khu vực tại sân huấn luyện Báo Săn làm căn cứ đào tạo nhân tài.
Kỳ thực chính là một trường đào tạo cao thủ loại nhỏ. Chẳng qua không thể gọi như thế mà thôi.
Diệp Phàm nói.
- Hay là độc lập mở trường ở chỗ khác?
Thôi Kim Đồng nói.
- Độc lập mở trường đương nhiên tốt, có điều, lấy đâu ra tiền? Sân huấn luyện Báo Săn cần đầu tư những tỷ đấy.
Chúng ta có thể bỏ ra tỷ xây một cái từ đầu sao? Không những thế, huấn luyện viên thì sao? Thiết bị thì sao?
Còn nữa, sân huấn luyện Báo Săn Tổ A phải trải qua mấy chục năm xây dựng mới được hoàn thiện như ngày hôm nay, khía cạnh thời gian không cho phép chúng ta xây thêm một sân nữa.
Riêng việc xây dựng cũng đã mấy mấy năm. Còn thêm phương diện chinh địa, bảo mật, cùng với huấn luyện viên...
Điều này căn bản là cái động không đáy. Cho nên, muốn tự mình xây một cái là việc bất khả thi.
Chỉ có thể đầu tư mở rộng trên căn cứ vốn có mà thôi.
Diệp Phàm khí phách bừng bừng.
- Ừ, đơn độc mở thêm một trường đào tạo nhân tài là không thực tế. Cho dù là mở rộng thêm như hiện giờ tài chính của chúng ta cũng đã là lấy trứng chọi đá.
Đương nhiên, ý kiến của một số đồng chí bên quân đội chúng ta cũng phải nghe. Chẳng qua không thể để mặc bọn họ cùng nhau đề nghị Bộ tổng tham mưu trực tiếp quản lý sân huấn luyện Báo Săn như thế được.
Như vậy sẽ khiến sân huấn luyện này mất đi nguyện vọng thiết kế ban đầu. Điều này là không thể được, làm thế nào để điều hòa tình thế mới là vấn đề hiện giờ chúng ta phải thảo luận giải quyết.
Nếu như có thể tách Báo Săn ra cũng không phải là không được. Đồng chí Diệp Phàm ký kết hợp đồng với quân khu Việt Châu cũng chỉ là cách bất đắc dĩ mà thôi.
Đây có thể coi là một cách kiếm vốn đầu tư. Chỉ là các đồng chí ở quân khu khác không muốn bỏ ra khoản tiền này nên mới gây ra sóng gió.
Muốn sử dụng sân huấn luyện của chúng ta nhưng lại không muốn bỏ tiền, trên đời làm gì có bữa cơm nào miễn phí.
Sân huấn luyện Báo Săn là sự nỗ lực qua bao đời lãnh đạo của Tổ A chúng ta, trải qua quá trình xây dựng mấy chục năm mới hoàn thiện xong.
Thực không dễ dàng gì. Trao lại nó cho Bộ tổng tham mưu là điều tuyệt đối không được, như vậy đội viên Tổ A chúng ta sẽ đi đâu để huấn luyện.
Đội viên Tổ A đã mất đi “chất lượng” thì năng lực công kích và phòng ngự sẽ suy yếu đi rất nhiều. Thế nhưng tác dụng của chúng ta lại không có quân đội phổ thông nào có thể thay thế được.
Cũng như tác dụng của quân đội phổ thông chúng ta cũng không thể thay thế. Bên nào cũng có tính chất riêng cùng sự tất yếu phải tồn tại của mình.
Cung Khai Hà lúc này đã mở miệng. Ý tứ rất rõ ràng, ủng hộ quan điểm của Diệp Phàm.
- Đúng vậy, muốn chúng ta đào tạo giúp bọn họ thì phải bỏ tiền ra. Tiền này bọn họ nên bỏ ra mới đúng.
Bởi vì phải mở rộng thêm. Không muốn bỏ tiền lại muốn mượn sân huấn luyện của chúng ta, mượn đội ngũ huấn luyện viên của chúng ta. Điều này căn bản là không thể được.
Chúng ta xây dựng sân huấn luyện dâng cho bọn họ, chúng ta là đồ ngốc sao? Ngay xét từ tính chất tồn tại của Tổ A chúng ta cũng không thể làm vậy được.
Đới Thành lời lẽ sắc bén.
- Cho nên, tôi hy vọng các đồng chí có thể thống nhất nhận thức thống nhất tư tưởng. Tôi đã phác thảo ra một đơn đề nghị.
Chính là xin tách Báo Săn ra, trở thành bộ đội trực thuộc Bộ An ninh quốc gia. Do đồng chí Cung Khai Hà quản lý.
Diệp Phàm nói, Thư ký trưởng Tổ A đồng chí Phương Khán Hải lập tức đặt tài liệu đề nghị trước mặt từng đồng chí.
- Làm thế này cũng chỉ có thể giải quyết tạm thời, nếu như đến nhiệm kỳ sau, tôi chỉ nói ví dụ. Nếu như người lãnh đạo Tổ A nhiệm kỳ sau không giữ chức vụ trong Bộ An ninh quốc gia, vậy chẳng phải Báo Săn chân chính trở thành quân đội trực thuộc Bộ An ninh quốc gia rồi sao. Đến lúc đó, vận mệnh của Báo Săn chẳng phải sẽ nằm trong tay của Bộ An ninh quốc gia sao?
Lâm Đống Quốc cau mày nói.
- Hiện giờ không có biện pháp giải quyết tốt hơn, dù thế nào cũng không thể nào xin cho Báo Săn trực thuộc Quốc vụ viện được phải không nào?
Chuyện này không có tiền lệ. Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Hơn nữa, xét theo lệ thường, người lãnh đạo Tổ A các đời đều là Thứ trưởng số của Bộ An ninh quốc gia.
Giữ chức cố vấn Bộ An ninh quốc gia. Nếu bên trên có hành động lớn vậy chúng ta chỉ có thể …
Có điều, tôi tin chắc, trong vòng mấy năm hẳn vẫn yên ổn.
Diệp Phàm nói.
Cuối cùng, tám vị thường ủy, hai đồng chí Đổng Lâm và Trần Trường Minh từ bỏ quyền, kết thúc cuộc tranh luận, hình thành ý kiến thống nhất đề nghị Báo Săn trở thành bộ đội trực thuộc Bộ An ninh quốc gia.
Thế nhưng cái này còn cần thượng tướng Tiếu Thiết Phong Bộ trưởng Bộ An ninh quốc gia phê chuẩn mới được, nếu như người ta không phê chuẩn thì cũng chẳng làm gì được nữa.
Cho nên, buổi chiều Diệp Phàm cùng Cung Khai Hà chạy đến văn phòng của Bộ trưởng Bộ An ninh quốc gia Tiếu Thiết Phong.
Sau khi nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa thành lập được mấy nhiệm kỳ năm liền thành lập Bộ An ninh quốc gia. Thuộc Quốc vụ viện, chủ yếu phụ trách công tác cụ thể phương diện kiến thiết quốc phòng.
Các hạng mục công tác của Bộ An ninh quốc gia do Bộ Tổng tham mưu quân giải phóng nhân dân Trung Hoa, Bộ tổng chính trị và Bộ tổng hậu cần phân chia phụ trách.
Đối với Tiếu Thiết Phong, Diệp Phàm và ông ta còn có chút quen biết. Bởi vì Tiếu Thập Lục Muội, vợ của Vương Nhân Bàng chính là con gái của Tiếu Thiết Phong.
Mà năm đó Tiếu gia lại không coi trọng Vương Nhân Bàng, lúc đó là vì Vương gia vẫn chưa tạo nên tiếng tăm.
Mà năm đó Tiếu gia muốn đính hôn với Tạ Thủy Đông, Phó thư ký Văn phòng Quốc vụ viện khi đó, con trai của Tạ Thắng Cường Phó bí thư Đảng ủy cơ quan Quốc vụ viện, Cục trưởng Cục sự vụ cơ quan. Kết quả Tạ Thủy Đông bị cái tên Vương Nhân Bàng không sợ trời không sợ đất đánh.
Năm đó việc này cũng dính líu đến nhiều người. Cuối cùng vẫn là Diệp Phàm và Cung Khai Hà ra mặt mới có thể làm yên việc này.
Đương nhiên, sau đó Tiếu Thiết Phong cũng biết lai lịch của Vương gia, điều này mới là điều mấu chốt nhất. Trải qua vài năm, Tiếu Thiết Phong vẫn cứ oai hùng như vậy, không để lộ chút thái độ cũ.
Đương nhiên, đợt trước Diệp Phàm thăng chức, Tiếu Thiết Phong biết rõ nhất. Đối với vị quân quan mới mới nhậm chức xuất chúng này kỳ thực trong lòng Tiếu Thiết Phong cũng thầm giật mình trước năng lực của hắn.
- Ha ha ha, anh Cung, hình như anh rất ít khi đến dạo chơi ở văn phòng tôi đó?
Vừa thấy hai người tiến vào, Tiếu Thiết Phong liền tươi cười chào đón, lần lượt bắt tay với Cung Khai Hà và Diệp Phàm.
Hơn nữa, còn giơ cả hai tay bắt, có thể thấy Tiếu Thiết Phong đã đặt Diệp Phàm ngang hàng với mình.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng sâu sắc hiểu được. So với tai to mặt lớn như Tiếu Thiết Phong, bản thân mình còn kém xa, người ta làm như vậy một là nể mặt Cung Khai Hà, hai là có lẽ đã nhìn ra được năng lực tiềm ẩn của bản thân.
- Sao có thể chứ, anh là lãnh đạo của tôi mà. Tôi phải luôn luôn đến báo cáo công tác với anh chứ, phải không nào?
Cung Khai Hà ha ha cười.
- Luôn luôn, ha ha, thế nhưng tôi nửa năm rồi không nhìn thấy bóng anh đấy?
Tiếu Thiết Phong và Cung Khai Hà dường như đã bắt đầu đấu võ mồm.
Đương nhiên, Tiếu Thiết Phong biết. Cung Khai Hà bề ngoài là cấp dưới của mình, nhưng người ta kỳ thực không thuộc quyền quản lý của mình.
Đừng nói bản thân không thể quản lý nổi ông ta, ngay cả hai vị chức Phó trong Ủy ban Quân giới kia cũng không quản lý được ông ta. Ông ta nhận lệnh trực tiếp từ thủ trưởng số .
Chức vụ của Cung Khai Hà có chút giống với Thủ lĩnh Cẩm y vệ thời cổ đại, được Hoàng đế trực tiếp quản lý.
- Ái chà, đã lâu như vậy sao? Thất lễ rồi thất lễ rồi, tôi không phải đã vội vàng đến nhận tội rồi hay sao?
Cung Khai Hà cười nói, hai bên sau khi nói đùa vài câu thì ngồi xuống.
- Bộ trưởng Tiếu, lần này đến đây chủ yếu là báo cáo với anh một số tình hình liên quan đến huấn luyện của Báo Săn. Ở đây có một bộ tài liệu, anh hãy xem qua một chút.
Diệp Phàm cung kính đưa tài liệu đề nghị lên.
Tiếu Thiết Phong sau khi nhận lấy cẩn thận lật xem, sau khi xem xong không ngờ lại xem lại từ đầu một lượt.
- Ý của các anh là muốn xin cho Báo Săn về dưới sự quản lý của Bộ An ninh quốc gia phải không?
Tiếu Thiết Phong khẽ đặt tài liệu trong tay xuống, hỏi.
- Dạ, ý của chúng tôi chính là như vậy. Đây là quyết định của Tổ chúng tôi sau khi đã thảo luận tập thể.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh, nói.
- Như vậy chẳng phải là nói Báo Săn sẽ tách khỏi sự quản lý của quân khu Lĩnh Nam sao?
Tiếu Thiết Phong hỏi, trong câu nói này dường như còn ý khác.
- Đúng là ý này.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Ha ha ha, quân khu Lĩnh Nam gần các anh hơn, tại sao gần như vậy mà không muốn mà lại xin chỗ xa thế? Hơn nữa, Bộ An ninh quốc gia trên cơ bản không trực thuộc bộ đội. Nhiệm vụ chủ yếu của chúng tôi là chỉ đạo quốc phòng, kiến thiết quân đội.
Tiếu Thiết Phong nhìn Diệp Phàm, cười hỏi.
- Nguyên nhân nằm ở nhiều phương diện, ắt hẳn chuyện gần đây Bộ trưởng Tiếu cũng đã nghe nói. Chúng tôi đang ở vào tình thế khó cả đôi đường.
Nếu như không làm như vậy chúng tôi sợ rằng sân huấn luyện Báo Săn sẽ bị phân chia. Bởi vì sân huấn luyện Báo Săn quá quan trọng đối với Tổ A.
Tuyệt đối không thể để mất quyền khống chế và phải đảm bảo tính bí mật của nó. Nếu như muốn tiếp tục trực thuộc quân khu Lĩnh Nam mà không chịu sự khống chế của bọn họ, chuyện đó là không thể nào.
Anh thuê phòng cũng phải trả tiền thuê phòng, đúng không? Đến lúc đó người ta muốn dùng sẽ có đầy đủ lý do, còn chúng tôi thì chẳng thể nêu ra được lý lẽ gì.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha ha, anh không sợ trực thuộc Bộ An ninh quốc gia rồi sau này tôi cần dùng nó thì các anh làm thế nào?
Tiếu Thiết Phong không ngờ bật cười.