Hai người Tề Chấn Đào vẫn giống như cọc gỗ, không có động tĩnh, chỉ có thư ký của Tề Chấn Đào không vui vẻ hừ nói:
- Chủ tịch huyện thì lớn gì chứ? Đến thủ đô còn không bằng một người bán bánh. Cô nương, sau này nói chuyện phải cẩn thận một chút.
Câu nói này quăng ra thiếu chút nữa khiến thư ký của Vệ Sơ Tinh giận đến hộc máu, trợn mắt nhìn nam thư ký kia đang muốn phát tác, nhưng Vệ Sơ Tinh lại hừ lạnh:
- Khương Nguyệt, nói cái gì đó? Đứng sang một bên.-
- A!
Khương Nguyệt thở phì phì không lên tiếng, lại trợn mắt liếc nhìn đồng chí Diệp Phàm, xem ra rất hận hắn.
- Trừng cái gì mà trừng! Còn muốn ăn thịt anh Diệp sao. Tiểu muội muội, phải học dịu dàng một chút, nếu không sau này không ai muốn thì phiền toái. Phải biết rằng, đàn ông đều thích loại con gái dịu dàng, loại hung hăng trừng mắt như Dạ Xoa không phải là loại chúng tôi yêu thích, ha ha ha.
Tề Thiên liếc nhìn thư ký mắt kiếng Khương Nguyệt, cười sằng sặc
, dĩ nhiên là cố ý vì gã đang tức giận chuyện Diệp Phàm bị giáng chức đến góc xó xỉnh này nghe nói chính là chuyện tốt Chủ tịch huyện Vệ làm. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Được rồi Tề Thiên, Chủ tịch huyện Vệ, mấy bằng hữu của tôi tính tình nóng nảy như vậy, mong cô thông cảm cho, ha ha.
Diệp Phàm cười khổ nói:
- Chủ tịch huyện Vệ hôm nay quang lâm kho khu chúng tôi có phải thấy sắp đến cuối năm muốn mang tới chút ấm áp cho người thủ đập cần cù.
Diệp Phàm đương nhiên nói châm chọc.
- Không phải! Hôm nay tìm anh có việc giao cho anh đi làm.
Vẻ mặt Vệ Sơ Tinh cũng không dễ nhìn, nói thẳng ra.
- Chuyện gì xin Chủ tịch huyện Vệ cứ nói? Nếu trong phạm vi chức trách của tôi, tôi nhất định hết sức hoàn thành, ha ha. Cô là lãnh đạo mà.
Diệp Phàm đầu tiên chặn chết đường, mấy chữ trong phạm vi chức trách nói rất rõ ràng.
Ý là không thuộc trong phạm vi chức trách vậy thì xin lỗi rồi, tôi cũng không thể liều mạng bán lực được, kết quả bán mạng quá thê thảm.
Diệp Phàm cũng có loại cảm giác dự cảm, đoán chừng là chuyện của Tiếu Phi Thành. Bởi vì ngày hôm qua cho con gái Tiếu Nhân Hề của y thử qua Hậu cung ngọc nhan hoàn, nha đầu kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, thấy được hi vọng tuyệt đối sẽ cắn chết không buông tha.
Điều kiện của mình chính là muốn cầu Tập đoàn Phi Vân đầu tư vào nhà máy thảm sợi Ngư Dương.
Đoán chừng buổi tối hôm qua cô ta trở về đã phát động ưu thế của mẫu thân động viên phụ thân Tiếu Phi Thành, hai người phụ nữ cùng nhau giáp công, Tiếu Phi Thành cho dù là một cục sắt cũng không chịu được.
- Vẫn là chuyện thuyết phục Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông bơm tiền vào nhà máy thảm sợi huyện chúng ta, chuyện lần này Bí thư Cổ có cẩn thận giao phó, vẫn là do anh chịu trách nhiệm toàn diện. Hi vọng anh có thể không phụ kỳ vọng của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đối với anh, kiên quyết tiến thủ, tìm cách tốt nhất để thuyết phục tiên sinh Tiếu Phi Thành, đi con đường vực dậy nhà máy kinh tế đặc sắc kinh tế của Ngư Dương. Bây giờ chúng ta trở về huyện, đoán chừng tiên sinh Tiếu Phi Thành sẽ không ở lại Ngư Dương quá lâu. Thời gian không chờ ai cả.
Vệ Sơ Tinh vẻ mặt nghiêm túc, quan thế khẽ tràn ra.
Đương nhiên, chuyện Tiếu Phi Thành gọi điện thoại chỉ đích danh muốn Diệp Phàm ra mặt hiệp đàm thì cô ta cũng không nói.
- Đại ca, trước đây không lâu hình như anh còn là còn là Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, trong chớp mắt công phu biến thành Cục trưởng Cục Tôn giáo danh giá nhất trong huyện, nhưng mấy ngày lại treo thêm chức danh hữu danh vô thực Trợ lý Chủ tịch huyện, còn mở ngoặc là cấp Trưởng phòng, em chỉ nghe nói Trợ lý Chủ tịch huyện là cấp Phó ban, chưa nghe nói qua là cấp Trưởng phòng.
Tuy nhiên lần này anh rất " Gầy" a. Hai ba ngày lại thời tiết thay đổi, lần này tốt hơn. Anh dứt khoát đến đập chứa nước núi Bà La đảm đương tuần kho viên vinh quang, lẽ nào Chủ nhiệm Ban đập chứa nước này còn là cấp Phó ban?
Em cũng hoài nghi ban kho khu có phải cấp Tỉnh hay không. Ví dụ như xó xỉnh Đô Giang Yển của thành đô đoán chừng là cấp trưởng ban, ha ha ha,
Xem ra Bí thư, Chủ tịch huyện Ngư Dương các anh thật đúng là coi trọng anh! Đúng là mở rộng tầm mắt, Chủ nhiệm Ban kho khu còn kiêm chức chiêu thương và thu hút đầu tư huyện, thật là buồn cười, chuyện cười cực lớn, Ha ha ha.
Tề Thiên nói mấy câu mỉa mai, cười điên cuồng đến mức làm Vệ Sơ Tinh thất sắc.
- Đồng chí này, sao anh lại nói như vậy. Đồng chí Diệp Phàm làm cán bộ của Đảng, nên có tinh thần toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ. Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ đem nhiệm vụ trọng yếu như vậy giao cho hắn còn không phải là coi trọng hắn sao?
Tiểu Khương Nguyệt cũng nhịn không được nữa, mạnh miệng nói.
- Coi trọng là coi trọng, nghe nói Diệp tiên sinh đã bị miễn chức Trợ lý Chủ tịch huyện rồi. Trong huyện coi trọng hắn như vậy, xem ra thật đúng là coi trọng. Tôi nghe nói lần trước Cục Tôn giáo bọn họ tổ chức hoạt động rất là đặc sắc.
Thư ký của Tề Chấn Đào thấy Tề Thiên bị nói lại, tức giận mở miệng cười lạnh.
- Được rồi, miễn thì cũng miễn rồi, đây là tôi chưa làm hết chức trách, cho nên con người tôi cũng không có bản lãnh gì. Chủ tịch huyện Vệ, về chuyện cùng tiên sinh Tiếu Phi Thành hiệp đàm vẫn xin cô mời cao nhân khác, Chủ nhiệm Văn phòng kho khu như tôi thì giúp đỡ gì được chứ, thật xin lỗi.
Huyện có nhiều Cục trưởng như vậy, Giám đốc sở cũng không ít, chức trách của tôi là trông coi thật tốt đập chứa nước, buổi sáng hôm đó khi sắp đi nhận được điện thoại của Bí thư Cổ, ông ấy yêu cầu tôi đúng giờ phải lên đường đến Văn phòng kho khu tiếp nhận công việc, còn nói đập chứa nước này quan hệ đến tài sản, tính mạng của mười mấy vạn nhân khẩu hạ du, tuyệt đối không thể có sơ suất nào được.
Cho nên, lúc ấy tôi vừa nghe, kiên quyết phục tùng sắp xếp của tổ chức, phục tùng Đảng và Ủy ban Nhân dân, nghe theo thu xếp của Bí thư Cổ. Không nói nhiều lập tức lên đường, ngay cả chăn bông cũng không kịp mang.
Khi đi ra vừa lúc gặp gỡ Bí thư Cổ đang tiễn đưa đám người Trưởng ban Ngọc của Ban Tài chính, tôi còn biểu lộ thái độ với Bí thư Cổ, tôi chính là một chiếc đinh ốc, giống như cái đinh đóng vào đập chứa nước núi Bà La, kiên quyết thủ hộ đập lớn an toàn, để cho mười mấy vạn người dân hạ du đón năm mới an lành, hy sinh cá nhân tôi để ngàn vạn nhà hạnh phúc!
Diệp Phàm khẳng khái đại nghĩa, nói đến mức nước miếng tung bay, Tề Chấn Đào và Vụ trưởng Phong cầm cần câu, tay cũng khẽ run rẩy, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
, mắng thầm, " Tiểu tử này, nói chuyện tới mức giọt nước không lọt, người không biết nội tình còn tưởng hắn là người yêu nước yêu dân như vậy, ha ha ha."
- Đồng chí Diệp Phàm, anh đã nói là phục tùng thu xếp tổ chức, hiện tại Bí thư Cổ thu xếp cho anh đi hiệp đàm, anh phải đi có phải không, nếu không còn gọi gì là phục tùng thu xếp của tổ chức.
Còn phương diện năng lực của anh, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đã khẳng định đầy đủ. Khi anh ở Lâm Tuyền có thể vực dậy hoạt động của Nhà máy giấy Lâm Tuyền, lôi kéo được món tiền khổng lồ vạn, hơn nữa vì bản đồ quy hoạch Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền nghe nói anh cũng lôi kéo hơn ngàn vạn quyên tặng, những thứ này tôi và Bí thư Cổ đều ghi tạc trong lòng.
Ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết, tất cả mọi người đều ghi nhớ ưu điểm của anh. Có một số việc Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện cũng có chỗ khó xử, anh phải xuất phát từ đại cục, vứt bỏ những ân oán cá nhân, ý nghĩ, mạnh mẽ vì nhân dân làm chút việc, vì Đảng và quốc gia bày mưu tính kế mới đúng.
Chứ không phải giống như hiên tại, ích kỉ, cáu kỉnh. Anh còn trẻ tuổi, cơ hội còn rất nhiều.
Vệ Sơ Tinh cũng cố gắng kìm nén tức giận, tận tình khuyên bảo.
Chẳng qua Diệp Phàm hôm nay đã quyết tâm rồi, chủ yếu là tháng tư phải đi thi hành nhiệm vụ, đã không còn tâm tư đặt ở bên này thì còn xuất lực gì nữa.
Vệ Sơ Tinh nói sự thật, giảng đạo lý rất thuyết phục, thế nhưng Diệp Phàm là thấy chiêu giải chiêu, chính là có chết cũng quyết không chịu dời bước khỏi núi Bà La.
Vệ Sơ Tinh tức giận, mắt hạnh trừng trừng, quan thế và mị lực uy phong của nữ nhân mạnh mẽ phát ra.
Nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi hi vọng anh có thể phục tùng thu xếp của tổ chức, lập tức trở về huyện, cùng tiên sinh Tiếu Phi Thành hiệp đàm đầu tư hợp tác. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, đây là Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chính thức ra lệnh, nếu như không thi hành anh cứ đợi đến xử phạt đi! Đến lúc đó Vệ Sơ Tinh tôi sẽ không nói giúp cho anh, tôi đi trước, huyện còn có rất nhiều chuyện cần giải quyết, muốn đi thì đi cùng tôi, nếu không đi thì anh suy nghĩ thật kỹ, tôi nói hết rồi. Hừ!
Vệ Sơ Tinh tức giận đứng lên, xoay người muốn rời đi.
- Đi thong thả! Không tiễn!
Diệp Phàm thản nhiên, thiếu chút nữa làm Vệ Sơ Tinh tức nổ phổi, xoay người bình tĩnh nhìn Diệp Phàm chằm chằm một hồi mới xoay người định rời đi.
- Tức giận à, ha ha ha, muốn đi!
Đột nhiên một giọng nói sang sảng vang lên từ miệng một người cao cao vẫn chuyên tâm câu cá phía trước, giống như viên đạn bắn trúng trái tim Vệ Sơ Tinh, cảm thấy thanh âm kia hình như đã nghe qua ở đâu rồi. Chẳng qua nhất thời nhớ không ra, nhưng Vệ Sơ Tinh cũng dừng bước lại, quay đầu hỏi:
- Tiên sinh là?
Không nhận ra sao, ha hả, mấy hôm trước gặp Tào Quang Kính còn nhắc đến cô, nói là nha đầu điên khùng, không chịu ở chính quyền tỉnh khăng khăng tới Ngư Dương làm cái gì, có thể đụng phải bể đầu chảy máu. Nhưng tốt xấu gì cũng là một Chủ tịch huyện, cũng xem như là cầm quyền một phương rồi, người trẻ tuổi, rất có tiền đồ! Ha ha ha.
Tề Chấn Đào cười quay mặt lại, vẻ mặt hòa khí.
Vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Tề Chấn Đào, Vệ Sơ Tinh thoáng cái ngây người ngay tại chỗ, miệng há lớn nhưng không phát ra nổi âm thanh. Tề Chấn Đào làm Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy, Ủy ban kinh tế thương mại cũng là y phân quản.
Vệ Sơ Tinh lúc ấy làm một Phó Giám đốc sở nho nhỏ ở Ủy ban kinh tế thương mại, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy Phó Chủ tịch tỉnh Tề, nhưng lúc ấy bình thường đều trong cuộc họp. Quan lớn người ta hướng ngồi xuống trước bàn họp, giống như một ngọn núi cao khó có thể rung chuyển.
Ngay lúc đó Vệ Sơ Tinh đương nhiên chỉ có sự ngưỡng mộ, chẳng qua Vệ Sơ Tinh là nhân sĩ đi du học về, làm ở Ủy ban kinh tế thương mại cũng không tệ lắm.
Có một lần chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại quốc gia đến tỉnh Nam Phúc kiểm tra công việc, lúc ấy Tề Chấn Đào vẫn chỉ là Phó Chủ tịch tỉnh chưa vào đảng cùng đi theo, lúc ấy Vệ Sơ Tinh may mắn có lộ diện dung mạo một chút, cho nên trong trí nhớ Tề Chấn Đào vẫn còn lưu lại ít ấn tượng.
Vệ Sơ Tinh phản ứng coi như bén nhạy, lập tức phục hồi lại tinh thần, nhấc giày cao gót cũng không chú ý tới hình tượng, vội vàng chạy chậm tiến lên khẽ khom lưng làm lễ ra mắt, cung kính nói:
- Là Chủ tịch tỉnh Tề…-
- Đừng gọi như vậy, tôi hiện tại không phải một ngư ông sao.
Tề Chấn Đào gật đầu cắt đứt cách gọi của Vệ Sơ Tinh.
Nghe được hai chữ "Chủ tịch tỉnh",, mặt thư ký Khương Nguyệt của Vệ Sơ Tinh lập tức trắng bệch như tờ giấy, thân thể không khỏi run rẩy, len lén liếc nhìn người đàn ông trung niên giống như thư kí vừa rồi mình mới cãi cọ, trong lòng hoảng sợ thầm nghĩ," Hỏng bét rồi! người kia nhất định là thư ký Chủ tịch tỉnh Tề, cấp bậc của người ta có lẽ còn cao hơn Chủ tịch huyện Vệ, mới vừa rồi mình giống như châm chọc y."