- Được rồi, tôi nói rõ luôn.
Lực Văn đề bạt làm phó cục trưởng Cục Chiêu thương, Đoàn Hải đến Ba La núi kho khu nhận chức chủ nhiệm, cũng là cán bộ cấp Phó phòng thực chức, hãy làm cho thật tốt nhé
Một câu nói của Diệp Phàm thiếu chút nữa làm mọi người trố mắt.
- Diệp,… Chủ tịch huyện Diệp…tôi…tôi.
Trịnh Lực Văn và Đoàn Hải đều kích động đứng phắt dậy, chân tay luống cuống, thoáng cái đã có thể đều đề bạt làm cán bộ cấp phó Phòng thực chức, hai người có nằm mưo cũng không dám nghĩ đến.
- Đoàn Hải, tôi cũng làm hai ngày chủ nhiệm ở kho khu, cho anh giữ mười mấy vạn làm kinh phí hoạt động. Cứ làm đó một thời gian đã, sau này sẽ nghĩ cách triệu hồi về huyện.
Diệp Phàm vỗ vai Đoàn Hải.
Sau đó hắn nói với Trịnh Lực Văn:
- Cục Chiêu thương đang trù tính kế hoạch xây dựng nội bộ, anh là thành viên thứ nhất. Tôi cũng cho anh mười mấy vạn kinh phí hoạt động, phải dùng nó để làm ra thành tích, kéo về nhiều khoản tiền cho Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ nhìn xem.
Diệp Phàm nói rất chân thành, Đoàn Hải và Trịnh Lực Văn chỉ có thể gật đầu lia lịa rồi vội vàng đi vào phòng vệ sinh để lau nước mắt.
- Đoàn Hải, không nghĩ tới a, anh và tôi đều là cán bộ cấp Phó phòng rồi, hơn nữa còn có thực quyền, sau này đến kho khu câu cá anh cũng phải chuẩn bị mồi nhiều vào đấy.
Trịnh Lực Văn đùa giỡn.
- Trịnh ca, lúc về huyện tôi sẽ tìm anh ăn cơm, đến lúc đó thì đừng có chạy mất đấy, ha ha ha.
Đoàn Hải vui mừng.
- Đoàn Hải, sau này chúng ta trở thành thần giữ của cho Chủ tịch huyện Diệp rồi.
- Ừ! Đó là khẳng định, chúng ta cùng đi theo Chủ tịch huyện Diệp.
Hai người nói xong thì nắm chặt tay.
- Đáng tiếc, lúc ấy Đỗ Bằng không có chịu đựng được. Ai.
Trịnh Lực Văn thở dài.
- Đừng nói tại sao, cái thứ cỏ đầu tường đó đừng mơ trở thành châu báu. Móa nó, bọn hèn nhát!
Đoàn Hải tức giận mắng một câu. Đối với Đỗ Bằng cháu của Chủ nhiệm Ban Đảng Chính Vương Nguyên Thành thì gã rất tức giận, ngày hôm đó sau khi trở về thôn Quy Lĩnh đã mắng Đỗ Bằng một trận, nếu không có người can ngăn thì đã động thủ rồi.
- Hừ! Để cho tiểu tử này hối hận chết đi, tôi nhổ vào!
Đoạn Hải mắng thêm một câu mới thấy bớt giận.
- Diệp huynh đệ, nói nữa là thừa, hảo huynh đệ một. Sau này có việc cứ kêu một tiếng là được. Trịnh Khinh Vượng này lấy trà thay rượu, chúng ta cạn một chén.
Trịnh Khinh Vượng cũng cảm thấy không ngờ, em trai mình thế mà có thể ngồi lên chỗ tốt phó cục trưởng Cục Chiêu thương, có Phó Chủ tịch Diệp Phàm nâng đỡ, sau này con đường của Lực Văn cũng có tương lại nên trong lòng cũng cao hứng.
Đêm khuya.
Bốn người Diệp Phàm, Lô Vỹ, Thiết Hải, Phương Nghê Muội cùng đến thôn đập Thiên Thủy, Diệp Phàm cũng muốn sắp xếp chuyện mẹ nuôi cho tốt.
Hiện tại trong cung cũ chỉ còn lại Diệp Kim Liên và Nhị Nha Tử.
Thấy Diệp Phàm đến, mẹ nuôi Diệp Kim Liên rất vui mừng nắm tay hắn hàn huyên một hồi.
- Nhị Nha Tử, anh của em có tin tức gì không.
- Không có, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Nhị Nha Tử có chút buồn bực, tức giận hừ nói:
- Chết ở phía ngoài tốt hơn, tôi không có anh, hừ!
- Thằng nhỏ này, nói gì vậy, anh Ngô Đồng Hưng Hứa của con có chuyện chậm trễ, trong quân dội sao có thể tùy tiện như vậy? Diệp Kim Liên giận trách cười mắng.
- Dì còn nói cháu nữa, anh Hào không phải cũng không gửi thư, sắp một năm rồi, dì Liên không nhớ anh ấy sao?
Nhị Nha Tử nói một câu khiến Diệp Kim Liên rùng mình, đôi mắt lại dịu dàng, có lẽ đang nghĩ đến điều gì.
- Anh Hào là ai?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc. Hắn ở đập Thiên Thủy mấy tháng hình như chưa từng nghe nói có người nào ngoại hiệu tên là anh Hào, nghe khẩu khí của Nhị Nha Tử hình như còn còn rất thân thiết với Diệp Kim Liên. Có lẽ là cháu của Diệp Kim Liên, Diệp Phàm cũng không để ý, chỉ thuận miệng hỏi.
- Anh Hào mà anh cũng không biết, anh ấy chính là con ruột của dì Liên, đi bộ đội gần ba năm rồi, cũng không biết có làm quan không?
Nhị Nha Tử ngạc nhiên, không ngờ dì Liên không nói cho Diệp đại ca.
- Mẹ nuôi, rốt cuộc chuyện này là thế nào, Nhược Mộng cũng không nói với con, thì ra là con còn có một đại ca.
Diệp Phàm cũng không để ý đến cảm nhận của Diệp Kim Liên, vội vàng hỏi tới.
- Ai! Diệp Phàm, nó là anh trai của Nhược Mộng, lớn hơn Nhược Mộng ba tuổi, năm nay cũng sắp rồi. Bộ đội bận rộn, một năm rồi không thấy gửi thư, điện thoại cũng không gọi, đứa nhỏ này, cũng không biết bận rộn chuyện gì. Năm ngoái gọi điện thoại cho mẹ còn nói có khả năng được đề xuất làm gì đó, nói đoàn trưởng của bọn hắn rất chiếu cố đến nó.
Diệp Kim Liên nói tới con trai Diệp Hào, lại nghĩ tới con gái Diệp Nhược Mộng đã chết, nước mắt không kìm được lại chảy xuống.
- Được! Lúc nào đó con sẽ đi xem xem. Không biết là ở đơn vị bộ đội nào?
Diệp Phàm vô cùng vui sướng. Mẹ nuôi có con trai cũng tốt hơn rất nhiều, chí ít vẫn còn chỗ dựa tinh thần.
- Hình như ở quân khu Thẩm Dương, cụ thể là binh chủng nào mẹ cũng không lắm. Diệp Kim Liên lắc đầu, lau lau nước mắt.
- Mẹ nuôi, Lô Vỹ trước kia mẹ cũng đã gặp rồi, cậu ấy hiện tại được điều đến nhậm chức Cục trưởng Cục công an huyện chúng ta, có chuyện gì mẹ cứ gọi cho cậu ấy. Cậu ấy là anh em tốt của con, mẹ đừng sợ phiền phức.
- Chào Mẹ nuôi!- Lô Vỹ cũng cất tiếng gọi
- Mẹ nuôi? Đừng gọi như vậy, gọi tôi là dì Liên được rồi.
Diệp Kim Liên lập tức cải chính, trước kia có biết Lô Vỹ là công tử nhà giàu, không nghĩ hiện tại xoay người đã biến thành Cục trưởng cục Công An huyện rồi. Trong mắt Diệp Kim Liên, đây chính là một vị quan uy phong
- Không có chuyện gì, mẹ nuôi, cậu ấy giống như anh em ruột thịt của con, kêu một tiếng mẹ nuôi cũng thích hợp, ha ha ha…
Diệp Phàm nặn ra nụ cười.
- Đúng vậy, con và đại ca không cần phải nói, sau này mẹ nuôi có chuyện gì cứ gọi cho con, mẹ cứ xem sai khiến con trai.
Lô Vỹ vừa nói vừa rút ra danh thiếp đưa cho Diệp Kim Liên:
- Mẹ nuôi, đây là số điện thoại của con, có việc gì mẹ cứ trực tiếp gọi điện cho con.
- Chủ nhiệm Phương, Giám đốc Triệu mọi người cũng tới à
Diệp Kim Liên chào hỏi, ánh mắt có chút kỳ lạ lướt trên mặt Phương Nghê Muội cười nói:
- Chủ nhiệm Phương càng ngày càng mặn mà, càng ngày càng xinh đẹp. Nếu ai có phúc khí cưới được cô thì đúng là hưởng phúc rồi.
Sau khi nói xong ánh mắt lại vô tình lướt qua người Diệp Phàm.
- Dì Liên, cháu còn nhỏ, không ai muốn. Phương Nghê Muội mịt mờ liếc mắt nhìn Diệp Phàm cười nói.
- Cô nương xinh đẹp như vậy, sao lại không có ai cầm, ai nói chứ, có muốn đợi Hào tử nhà dì quay về không.
Diệp Kim Liên trêu ghẹo nói, len lén quan sát vẻ mặt của Diệp Phàm và Phương Nghê Muội, có lẽ cũng có cảm nhận gì, nữ nhân đối với phương diện này đều tương đối nhạy cảm, huống chi Diệp Kim Liên lại làngười từng trải.
Ha ha ha…
Mọi người cười rộ lên, Phương Nghê Muội đỏ bừng cả mặt, không dám ngẩng đầu.
Trong đại viện Lý gia ở đập Thiên Thủy cũng đang náo nhiệt.
Mọi người đang vui vẻ chúc mừng Lý Hoành Sơn, tiểu tử này mặc một bộ quần áo dã chiến đeo quân hàm Thượng úy trông rất oai phong.
Gã đang vênh váo như một con công, cười nói:
- Chị em Ngọc gia càng ngày càng giống thất tiên nữ, đúng là khiến người ta đỏ mắt, ha ha ha.
- Hoành Sơn ca uy phong a. Giống như thiên thần hạ phàm, đảo mắt một cái đã là Thượng úy Đại đội trưởng, tiểu muội bội phục. Nếu mặc bộ này vào trường chúng em thì đúng là kéo theo một đoàn lớn.
Ngọc Kiều Long cũng miễn cưỡng cười vui.
- Vậy thì tốt, Hoành Sơn có thể kéo được mấy cô em kia thì đúng là phần mộ tổ tiên phát rồi, cháu xem nó kìa, hừ!
Lý Tuyên Thạch hừ một tiếng, cười nói:
Nghe nói học viện âm nhạc Thủy Châu là phân viện học viện âm nhạc trung ương, những cô gái xinh đẹp bên trong chắc có rất nhiều, nếu có thì cô tìm cho nó một người được không. Nguồn:
- Chuyện này thì dễ rồi, mấy người bạn cùng phòng với em ai nấy đều là tiên nữ. Lúc trở về trường em sẽ đem đến cho anh Hoành Sơn, ha ha ha
Ngọc Kiều Long cười ngặt nghẽo.
Đại lão gia Lý Hoành Sơn đỏ mặt, ngượng ngập:
- Anh làm sao mà với được chứ. Chị em ở học viện âm nhạc đều là người cao nhã chứ có thô kệch như anh đâu, bỏ đi.
Sau khi nói xong thì lắc đầu.
- Ha ha ha,-
Trong viện vang lên một trận cười ầm ĩ.
Cạch cạch cạch.
Lý Viêm Đình dẩy xe tới, có vẻ khó xử:
- Ngọc Miêu chắc là bị người ta chơi đòn âm nên kinh lạc bị tắc, nếu không tìm được cao thủ thông khí thì chắc là sẽ bị phế.
- A.
Ngọc Kiều Long thất thanh kêu lên:
Làm sao bây giờ? Lý gia gia, ông giúp đỡ đi.
- Ai! Bộ dạng của ông hiện giờ còn có thể giúp gì. Lý Viêm Đình thở dài,bất đắc dĩ nói:
- Bản lĩnh Tuyên Thạch còn quá mỏng. Công phu thông mạch này ít nhất phải thân thủ ngũ đoạn trở lên mới được
- Ngũ đoạn, đi đâu tìm cường nhân như vậy.
Lý Hoành Sơn kêu lên, thầm nghĩ, nghe nói đại ca Diệp Phàm chính là một vị cao thủ ngũ đẳng.
- Ai! Ngọc gia gần đây đúng là xui xẻo liên tiếp. Lão gia tử bây giờ còn đang bị giam, Ngọc Miêu lại xảy ra chuyện, chẳng lẽ ông trời lại muốn gây khó dễ cho Ngọc gia sao?
Ngọc Thế Hùng ta không tính là người tốt lành gì, nhưng tuyệt chưa làm điều gì thương thiên hại lý. Mở mấy sòng bài, thêm cả nữ nhân, chuyện này cũng là bình thường, tại sao cứ nhắm vào Ngọc gia chúng ta.
Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng tức giận thở dài, thoáng cái đã già hẳn.
- Ngọc lão gia tử bị giam rồi, chuyện gì xảy ra?
Lý Hoành Sơn vẻ mặt kinh dị, hỏi.
- Ai! Hoành Sơn huynh đệ, chuyện này nói đến thì dài. Tối hôm đó tôi có việc đến nhà thân thích, lão gia giúp tôi trông coi sơn trang Kính Nguyệt.
Ngọc Thế Hùng đem chuyện sơn trang Kính Nguyệt bị Cục Công An thành phố tịch thu kể hết, chuyện này cả Ngư Dương đều biết nên cũng không giấu giếm gì.
- Ngọc lão gia tử còn chưa có đi ra?
Lý Hoành Sơn cũng thấy khó hiểu.
-----oooo-----