- Chúng ta đi!
Phượng Hoằng Đức sầm mặt xuống, lẩm bẩm nói chuẩn bị rời khỏi.
- Chậm đã, sau chuyện này hi vọng Phượng công tử đừng gây rắc rối gì nữa, quân tử lấy thành tín làm gốc, tôi tin tưởng Phượng gia Thủy Châu là đại gia tộc, Phượng công tử là một quân tử có phải không? Ha ha ha…
Diệp Phàm hơi giễu cợt Phượng gia, có thể không kết thù tốt nhất là không kết. Đương nhiên, hôm nay Phượng gia cũng mất sạch thể diện rồi, chuyện này có lẽ nên kết thúc, tuy nhiên có thể làm nhạt đi được thì nên làm.
-Hừ!
Phượng Hoằng Đức hừ lạnh một tiếng trả lời, mặt xám xịt bước đi, y vẫn buồn bực tiểu tử họ Diệp tại sao lại quen biết với bên an ninh, hơn nữa hình như còn rất thân thiết.
Từ thái độ, ánh mắt của sĩ quan Liệp Báo tên là Tề Thiên, hình như còn có vẻ bợ đỡ, thật sự khiến người ta khó hiểu, người thanh niên họ Diệp này rút cuộc là thần thánh phương nào?
Hắn có lai lịch thế nào, lần này trở về nhất định phải cùng với gia chủ điều tra kỹ càng lai lịch của tiểu tử này, không tìm ra được lai lịch của hắn tuyệt đối không bỏ qua.
Phía sau đương nhiên là khách và chủ đều hết sức vui mừng, đám người Tôn Bài Không, Diệp Phi Tiêu liên tiếp mời rượu. Mặc dù nói không thể thoáng cái trở thành bằng hữu, tuy nhiên ít nhất quen mặt vẫn vô cùng quan trọng, quan hệ bằng hữu có thể từ từ sẽ đến.
Trương Cường và Lôi Hương Thảo rốt cục cũng nhận được chấp nhận của Lôi gia, Diệp Phàm đương nhiên tranh thủ lúc sắt còn nóng, lập tức gọi song phương trao đổi tín vật, coi như làm nghi thức đính hôn đơn giản. Món quà chúc mừng của đại sư Diệp Phàm là một viên "Xuân cung hoàn", một viên "Hậu cung ngọc nhan hoàn", đối với Trương Cường và Lôi Hương Thảo mà nói vừa vặn thích hợp.
Sau này Tề Thiên vừa nghe nói liền mở rộng tầm mắt, mấy ngày liền nhìn Trương Cường với ánh mắt là lạ chỉ muốn cười. Tuy nhiên Lôi gia chủ vẫn rất lo lắng, ngoài mặt chỉ miễn cưỡng cười vui. Bởi vì hôm nay đã mạo muội đắc tội với Phượng gia Thủy Châu.
Tuy nhiên cá và gấu không thể hòa hợp, chí ít có thể quen biết Diệp công tử thần bí có thể là đại sư lục đoạn và Lô gia của Thủy Châu cũng xem như rất có thu hoạch, mất cái này được cái kia.
- Lôi gia chủ, tôi thấy lệnh công tử hình như sắp đột phá đến tam đoạn rồi?
Thật ra Diệp Phàm đã sớm dùng đôi mắt ưng, hơn nữa dựa vào tình huống Trương Cường cung cấp, cũng đã điều tra xong đẳng cấp thật sự của Lôi Hỏa Vân.
-Ha ha ha! Ài, tiểu nhi tiến vào cấp bậc nhị đoạn cũng đã được năm năm rồi, tuy nhiên vẫn không cách nào đột phá, cũng không biết nguyên nhân gì.
Lôi Chương rất bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, đây cũng là nguyên nhân Lôi Hỏa Vân vẫn muốn tiến vào phái Thanh Thành luyện công, chẳng qua là muốn tìm cơ hội đột phá tam đoạn.
-A! Lệnh công tử có thể vươn tay ra được không.
Diệp Phàm tự nhiên mỉm cười.
- Hỏa Vân, mau, đại sư sẽ tìm nguyên nhân cho con.
Lôi Chương vui mừng sung sướng, kinh nghiệm của đại sư cấp bậc lục đoạn chắc chắn rất phong phú, có lẽ tìm ra được nguyên nhân.
- Cám ơn Diệp đại sư. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lôi Hỏa Vân vội vàng đi tới trước mặt Diệp Phàm, khom người cung kính hành lễ, đưa tay ra, có chút run sợ, kích động.
Đối với võ giả mà nói đột phá lên được một đẳng cấp lớn chính là mơ ước xa xôi, sau khi đột phá chẳng những thực lực tăng nhiều, lợi ích ở các phương diện khác cũng không ít.
Ví dụ như đại sư Quốc thuật công lực càng cao, khí tức nội kình cũng có thể trì hoãn sự già yếu nhất định, ông lão bảy mươi tuổi nhìn qua không khác gì người trung niên bốn mươi tuổi.
-Buông lỏng! Bão nguyên thủ nhất, duy thủ bổn tâm, tự nhiên hành khí, tiểu chu thiên độn hoàn.
Diệp Phàm bình thản nói, phất tay một cái khí nội kình từ kinh lạc thông qua lỗ chân lông tràn ra các tia, bơi vào trong kinh lạc của Lôi Hỏa Vân. Trong sảnh lúc này yên lặng đáng sợ, những người khác giống như ngừng thở.
- Vận khí! Tiểu tử này hình như muốn lập tức đột phá. Nền tảng rất dầy, khí nội kình tựa hồ đã dần dần đạt đến đỉnh cao Thuần Hóa cảnh nhị đoạn. Mình chỉ cần nhẹ nhàng đẩy thì hắn lập tức có thể tiến vào tam đoạn, có lẽ còn có thể đột phá được cảnh giới Tiệt Lưu tam đoạn, được rồi, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp.
Xem như là tặng cho Trương Cường và Hương Thảo món quà kết hôn trước thời hạn vậy.
Diệp Phàm âm thầm nghĩ ngợi, sau khi tốn một canh giờ quen thuộc với con đường hành công của Lôi gia, xáp lại gần bên tai Lôi Hỏa Vân nói khẽ:
- Tôi có thể giúp anh đột phá đến tam đoạn, tuy nhiên, sau này anh phải toàn lực ủng hộ chuyện của Trương Cường và Hương Thảo, chuyện này có thể rất khó chịu, anh có thể chịu được không? Nếu được thì gật đầu.
-Được! Tôi tuyệt đối sẽ không thất lời, xin mời tiền bối tương trợ.
Lôi Hỏa Vân thiếu chút nữa thành gà mổ thóc gật đầu lia lịa, khiến cho mọi người trong sảnh đều cảm thấy khó hiểu, không biết hai người này đang làm gì.
-Được! Bắt đầu!
Diệp Phàm nói xong, lấy ra nửa viên Lôi dương Cửu Long hoàn, liều mạng đẩy ra các tia nội tức lẩn vào bên trong kinh lạc Lôi Hỏa Vân.
Đối với Diệp Phàm mà nói, vì đẳng cấp còn quá thấp, muốn ép ra một số nội tức ra bên ngoài cơ thể vẫn tương đối khó khăn, bởi vì đó là chuyện "Tiên Thiên tôn giả" mới có thể làm được.
Đối với võ giả Quốc thuật từ cửu đoạn trở xuống, khí nội kình bình thường chỉ có thể chạy trốn trong kinh lạc cơ thể, có thể rót vào trong da dẻ, bắp thịt, tuy nhiên muốn tràn ra ngoài cơ thể là tương đối khó khăn.
Không lâu sau, trên người Lôi Hỏa Vân bắt đầu toát ra một số hơi nước màu vàng nhạt, giống như một lồng hấp đang hấp bánh bao.
Tất cả võ giả Quốc thuật trong sảnh đều mở to hai mắt nhìn, thầm than Lôi Hỏa Vân thật là may mắn, được vị Diệp tiên sinh thần bí này tương trợ quỷ dị lại có thể đột phá.
Ba giờ sau
-Răng rắc-
Sau khi mấy tiếng khớp xương dữ dội vang lên, Lôi Hỏa Vân thu khí về đan điền. Một đạo kim mang thần quang như ngọn lửa nóng bỏng từ trong mắt lướt qua.
- Cám ơn Diệp tiền bối tương trợ, Hỏa Vân suốt đời không quên!
Lôi Hỏa Vân khom nửa gối nói.
-Hỏa Vân…Con…có phải con….đột phá rồi không? Đến mức nào rồi?
Gia chủ Lôi Chương kích động đến nỗi miệng run rẩy, nhỏ giọng hỏi, có vẻ không thể tin được. Võ giả muốn đột phá một đại cấp là chuyện vô cùng khó khăn!
Đối với loại nhị lưu thế gia như Lôi gia mà nói một cao thủ Quốc thuật trung giai tam đoạn có thể mang đến uy thế lớn lao cho gia tộc.
Hơn nữa Lôi Hỏa Vân là gia chủ tương lai, trẻ tuổi như vậy đã đột phá đến trung giai tam đoạn, sau này rất có thể lên cấp tứ đoạn thậm chí ngũ đoạn, mới nghĩ đến tương lai huy hoàng này Lôi gia chủ đã muốn khóc, đây cũng là chuyện làm rạng danh tổ tông! Bởi vì Lôi gia chủ đến bốn mươi mấy cũng mới đột phá đến cảnh giới Khai Nguyên tứ đoạn.
- Đúng vậy cha, làm phiền Diệp tiền bối. Tôi có lẽ đã đạt đến cấp Tiệt Lưu tam đoạn rồi.
Lôi Hỏa Vân vô cùng kích động nói.
Lôi gia đương nhiên vô cùng vui mừng, những tân khách khác biết võ giả Quốc thuật phần lớn đều đỏ mắt ghen tị. Người không hiểu chỉ đứng xem cảnh náo nhiệt. Lôi Chương gia chủ vung tay lên, một cô gái thanh tú bê tới một cái khay, phía trên là một cái hộp được chạm trổ cổ xưa và một tấm chi phiếu màu vàng.
- Diệp tiên sinh, trong hộp này là một cây giao sâm ngàn năm, nghe tổ tiên tôi nói là hái từ vực sâu đáy biển mấy ngàn mét, cũng là tổ tiên trong lúc vô tình đổi được từ trong tay một vị đại sư Quốc thuật, Lôi gia chúng tôi đã cất giữ hơn một nghìn năm rồi, cũng chưa kiểm tra công dụng, hôm nay xin được mượn hoa hiến Phật.
Gia chủ Lôi Chương vừa nói tới đây, Tôn Bài Không của Tôn gia Thủy Châu vô tình "A" lên cắt đứt.
-Giao sâm!
Tôn Bài Không nói, đảo mắt xấu hổ cười ha ha nói:
-Thất lễ rồi.
-A! Tôn lão đệ biết lai lịch của Giao sâm này?
Diệp Phàm cười nhạt, vô cùng thân mật hỏi.
- Có thể nói nghe xem được không.
-Ha ha, biết một chút. Giao sâm này nghe nói sinh trưởng ở đáy biển có độ sâu đạt gần vạn mét, điểm này ở thời cổ cũng không có gì kỳ lạ, kỳ lạ ở chỗ nó sinh trưởng ở phía trên phân và nước tiểu của giao long, hấp thu tinh hoa của giao long, cho nên gọi là giao thân.
Các vị thử nghĩ xem, trong "Sơn Hải kinh" không phải nói sau khi giao long biến hóa có thể thành rồng, trong phân và nước tiểu lại hàm chứa rất nhiều nguyên linh long tinh, là vật đại bổ cực phẩm hiếm thấy.
Nghe nói sau khi hợp thuốc có thể luyện chế thành linh đan dược hoàn thuốc…tôi cũng tình cờ đọc được trong sách, rốt cuộc có phải là thật hay không cũng không biết được, có lẽ là thần thoại truyền thuyết thôi, ha ha ha…quấy rầy, thất lễ quá.
Tôn Bài Không hơi cảm thấy xấu hổ nói.
-Thật đúng có chút ít lai lịch.
Trương Cường và Lô Vỹ không nhịn được khen ngợi.
- Ha ha, không sai, tình huống đại khái chính là như vậy. Trong sách tổ tiên nhà tôi truyền lại cũng nói như vậy, tuy nhiên rồng chỉ là một loại truyền thuyết, từng thấy qua trong ti vi, nhưng đã có người nào thật sự nhìn thấy nó. Diệp tiên sinh, lễ mọn này xin hãy nhận lấy, so với chuyện tiểu nhi có thể đột phá công lực, cái này xác thực hơi thiếu.
Lôi Chương rất chân thành nói.
-Ha ha! Cám ơn. Tuy nhiên lễ vật này tôi không thể nhận được. Tất cả những gì tôi làm hôm nay đều là quà tặng đính hôn cho hảo huynh đệ Trương Cường và Hương Thảo tiểu thư.
Diệp Phàm phất tay cự tuyệt, ánh mắt trong sáng, không hề có chút thay đổi vì bảo vật. Thật ra trong đáy lòng hắn lửa nóng đang thiêu đốt, hận không thể lập tức đem giao sâm ngàn năm này cất vào trong túi. Bởi vì thứ này nghe nói có thể dùng để thay thế Thái tuế luyện chế Lôi âm cửu long hoàn phẩm chất cao, có thể phối hợp giúp đỡ đột phá công lực.
Bởi vì bên trong có chứa một chữ "Long", hiệu quả đương nhiên sẽ tốt hơn tinh hoa Thái tuế, hiện tại ngay cả chất dịch Thái tuế cũng không có, có món bảo bối này còn không kích động được sao? Nếu thêm một chút bỏ vào trong dược hoàn của Thiết Chiêm Hùng, phẩm chất tuyệt đối sẽ không kém.
Tuy nhiên cuối cùng được đám người Hương Thảo và ở Tư Mã gia chủ nhiệt tình cứng rắn nhét vào, Diệp Phàm không thể làm gì khác hơn là cố mà nhận lấy giao sâm ngàn năm, còn tấm chi phiếu thì kiên quyết không nhận!
Tuy nhiên trong đáy lòng vẫn mơ hồ đau lòng, vì mình hiện tại nghèo rớt mồng tơi. Trong thẻ đã sớm trống trơn, còn nợ bên ngoài mười mấy vạn.
Bởi vì tất cả tiền đều quăng vào nhà máy giấy thị trấn Giác Khê, số còn dư lại toàn bộ đều chia cho người trong nhà.
Hiện tại mặc dù nói mình không cần tiền, nhưng lần này thi hành nhiệm vụ nếu có thể còn sống trở về lẽ nào không cần dùng tiền sao? Có lẽ trong tấm thẻ Lôi gia muốn tặng ít nhất cũng có mấy chục vạn!
Tuy nhiên sau khi trở lại Liệp Báo, Trương Cường đi sát theo, đưa tấm thẻ chi phiếu, nói là nhiệm vụ nhạc phụ kiên quyết giao cho, nếu Diệp đại sư không nhận lấy tấm thẻ này, con rể y cũng có chỗ khó xử, hơn nữa Lôi Hương Thảo lại nghiêm mặt, có lẽ nếu Trương Cường không hoàn thành được nhiệm vụ này, sau này lúc ngủ cùng nhau phải nằm trên sàn nhà rồi.
Diệp Phàm lại ra vẻ khó xử, biểu hiện vẻ mặt thống khổ trước mặt Trương Cường. Trương Cường len lén nói:
-Thủ trưởng, bên trong có vạn. Nhạc phụ còn còn làm giấy chứng nhận, chứng minh đây là chi phí phẫu thuật đặc thù của anh cho em vợ em, sẽ không mang đến bất cứ phiền phức gì cho thủ trưởng.
-Được rồi, ông ấy suy nghĩ thật chu đáo, vậy tôi…nhận vậy.
Diệp Phàm cười bình thản, tiện tay cất vào trong cặp da, lại nói:
- Ngại quá Trương Cường, lại đi nhận đồ của nhạc phụ cậu.