- Kết quả như thế nào?
Lang Phá Thiên và Thiết Chiêm Hùng đều nhìn Diệp Phàm chằm chằm, hiếu kì hỏi.
Đối với con người Thu Sơn Lâm Nhất Phu, đám người Quốc thuật vẫn như nghe sấm bên tai.
- Tôi không dám dùng phi đao, sợ bộc lộ ra bản thân đến chiến đấu với Y Hạ của núi Cổ Thú, mạnh mẽ đối đầu với y chiêu, cảm giác trên kiếm của Thu Sơn Lâm Nhất Phu tựa hồ như nâng một ngọn núi nhỏ, nặng như bùn hồ, hơn nữa dùng kiếm tàn nhẫn, giống như không đâm ra máu phun tuyệt đối sẽ không bỏ qua, vô cùng độc ác, căn bản không phải là người tôi có thể đối đầu.
Có lẽ lão tiểu tử kia có thân thủ bát đoạn, sau chiêu thứ bảy tôi muốn chuồn đi, tuy nhiên mời thần thì dễ đưa thần mới khó. Cuối cùng vẫn bị Thu Sơn Lâm Nhất Phu đá cho một cước, thiếu chút nữa đá cái mông của tôi thành hai nửa.
Diệp Phàm vừa nói đến đây chọc cho ba người Thiết Chiêm Hùng, Lang Phá Thiên và Trương Cường cười rú lên không dứt, ai nấy đều là lạ nhìn hắn.
-Tôi nói thật, tới bây giờ nửa bên mông còn đang tê dại. Tuy nhiên, sau khi tôi bị thương cứ chạy đi chạy lại. Phủ tướng quân Thu Sơn vô cùng lớn, nghe nói thường có ba trăm người ở. Thuật khinh thân của tôi, Thu Sơn Lâm Nhất Phu vẫn không bằng kịp, cuối cùng để tôi chuồn mất, nhưng không cẩn thận lại chuồn đến khuê phòng của cháu gái Thu Sơn Lâm Nhất Phu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Phàm lúng túng nói.
-Ha ha ha
Ba người Thiết Chiêm Hùng, Lang Phá Thiên, Trương Cường thiếu chút nữa cười vỡ bụng.
-Huynh đệ, cậu thật uy phong, lại có thể tiến vào khuê phòng cháu gái cao thủ bát đoạn người ta mua vui, lợi hại! Lợi hại! Thiết Chiêm Hùng liên tục nói hai chữ "Lợi hại; khiến cho Diệp Phàm rất không tự nhiên.
- Ha hả! Chuyện gấp đành bất đắc dĩ. Lúc ấy tình thế bắt buộc, nếu không vào thì mất mạng, Thu Sơn Lâm Nhất Phu cầm kiếm đã đuổi tới rất sát phía sau.
Diệp Phàm cười khổ nói.
-Như vậy là xong, phía sau hẳn là còn phát sinh chuyện phong lưu gì chứ?
Lang Phá Thiên liếc mắt nhìn Diệp Phàm, thật sự rất muốn biết trong khuê phòng xảy ra chuyện gì.
- Chuyện này không nên truyền ra ngoài. Bí mật, ha ha ha…
Diệp Phàm cười, lại nghĩ tới vẻ cổ quái của ba người hỏi:
-Anh Thiết, anh nói thật với em đi. Trước kia anh liều mạng muốn đem em ở lại Liệp Báo, hiện tại lại dùng lực đẩy em ra bên ngoài, chuyện quá khác thường tất có yêu tinh đang tác quái, anh nói em nghe, huynh đệ cũng phải phải hiểu nhau, có phải chọc giận người nào muốn em trốn đi không? Diệp Phàm tùy tiện nói ra như vậy, không ngờ lại đoán đúng.
-Ài…được rồi, nói cho cậu biết. Cậu đã chọc giận mẫu thân Mai Thiên Tuyết của Lạc cô nương.
Thiết Chiêm Hùng đại khái kể lại sự tình, mồ hôi trên mặt Diệp Phàm như hạt châu toát ra.
-Anh Thiết, lần này em bí mật trở lại sẽ không có người truyền ra ngoài chứ?
Diệp Phàm vội vàng hỏi, thầm nghĩ:
"Xui xẻo! Mai Thiên Tuyết là cao thủ bát đoạn. Lão tử tuy nói là cao thủ nhất lưu thất đoạn, nhưng trước mặt bà ta chỉ là một món ăn nhỏ. Thất đoạn và bát đoạn chênh lệch rất lớn, một cái tát của người ta có cũng thể đập chết một cao thủ thất đoạn dễ dàng.
-Không có, Liệp Báo có kỷ luật, hơn nữa khi cậu trở về cũng không có quá giang xe, cũng không có người nhìn thấy. Tôi nghĩ Mai Thiên Tuyết là đại cao thủ cũng không đi làm chuyện gián điệp gì đó đâu.
Hơn nữa bệnh cũ trên người Lạc Tuyết Phiêu Mai lại tái phát, Mai Thiên Tuyết lo thân chưa xong, tạm thời có lẽ không có tâm tình đi kèn cựa với cậu. Cậu ở thỏa sức lăn lộn trong chính quyền, quốc gia gần đây cũng không có chuyện đại sự, nếu lúc nào thật sự cần cậu sẽ nói, tôi nghĩ chuyện gì cũng có cách giải quyết thôi.
Thiết Chiêm Hùng an ủi Diệp Phàm. Thật ra trong lòng y cũng vô cùng lo lắng. Nếu đột nhiên ngày nào đó Mai Thiên Tuyết tâm huyết dâng trào đến Thủy Châu, đi dạo đến Ngư Dương nhìn thấy Diệp Phàm thì đúng là hỏng bét.
Tuy nhiên tỷ lệ này cực kỳ nhỏ vì tỉnh Nam Phúc có sáu bảy ngàn nhân khẩu, muốn tình cờ gặp được một người cũng không khác gì mò kim đáy biển.
-Diệp huynh, em thật ra có chủ ý này không biết có được hay không?
Lang Phá Thiên mỉm cười quỷ dị nói.
- Cậu nói đi! Lửa cháy đến đít rồi, nếu thật sự mất một chân cho bọn đàn bà thì thật là thê thảm.
Diệp Phàm thật sự có chút bận tâm, bởi vì tính tình của những cao thủ thường cổ quái, hơn nữa thường thường đều là nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói ra nhất định sẽ làm được.
-Hình như….hình như tôi thấy Lạc cô nương có tình cảm với anh, chuyện đó...
Lang Phá Thiên ánh mắt quái dị nói.
- Chuyện đó? Có chuyện đó sao?
Diệp Phàm nhất thời không kịp phản ứng, cảm giác mơ hồ.
-Tôi thấy Lạc cô nương cũng không tồi, nghe nói mới tuổi, được Mai Thiên Tuyết dồn nội kình nên đã là cao thủ cấp Khai Nguyên ngũ đoạn, đáng tiếc bệnh cũ tái phát, nghe nói là âm khí quá thịnh dồn đến huyết mạch quá mạnh, làm tắc nghẽn.
Hiện tại công lực vừa hạ xuống tam đoạn, thật là đáng tiếc, nghe nói rất khó khôi phục, nói ra Lạc cô nương bị như thế còn vì nhiệm vụ lần này.
Tuy nhiên đám thảo dược thánh thủ của tổ Đặc cần cũng không thể làm gì với căn bệnh kỳ quái đó. Lần này là Đặc cần thiếu cô ấy một nhân tình cực lớn.
Tôi thấy huynh đệ dương khí khắp người tràn đầy, tựa hồ dương khí có vẻ quá thừa, nói không chừng, hai người trái lại rất xứng đôi.
Thiết Chiêm Hùng lại ra sức giựt giây Diệp Phàm gì đó.
- Anh Diệp, Lạc cô nương là nhất đẳng đại mỹ nữ, nghe nói ngoại hiệu là "Liên hoa tiên tử". Trước kia mẫu thân của cô ấy Mai Thiên Tuyết khi còn trẻ cũng là Giang Nam đệ nhất mỹ nữ. Hiện tại Lạc cô nương không thua kém Mai Thiên Tuyết chút nào, chỉ có hơn chớ không kém.
Nghe nói Lạc cô nương tốt nghiệp đại học Yên Kinh, lúc ấy ở trường học đã tạo thành cơn chấn động, mang chức danh hoa khôi đại học Yên Kinh, sau khi cô ấy tốt nghiệp, rất nhiều sinh viên đại học Yên Kinh than ngắn thở dài, nói là mỹ nhân đã cưỡi mây đi rồi, ở đây chỉ còn vương vấn mùi hương.
Nói chuyện gì chứ, đây không phải là nguyền rủa Lạc cô nương sao? Có một người bạn đời như vậy cũng là hạnh phúc một đời.
Trương Cường cũng nhiệt tình góp thêm náo nhiệt, lần trước Diệp Phàm giúp y giải quyết chuyện của Lôi Hương Thảo, tiểu tử này hiện tại cũng lại muốn tác hợp chuyện của Diệp Phàm và Lạc Tuyết Phiêu Mai.
-Ha ha, chuyện này để sau hãy nói, tôi mới tuổi, không vội.
Diệp Phàm lắc đầu, cũng không tiếp nhận đề nghị của bọn họ, thầm nghĩ:
"Lạc Tuyết Phiêu Mai thật đẹp, có chút giống như tiên tử lạc xuống nhân gian, lấy một cô gái như vậy có cảm giác không thật, giống như đang nằm mộng, hơn nữa vũ khí sử dụng lại chính là Huyết Tích Tử, quá đáng sợ, nhớ tới da đầu lại có chút tê dại.
Sau khi xử lý xong công việc ở Liệp Báo, vết thương trên lưng Diệp Phàm cũng đỡ hơn, vừa vặn vào dịp tết Nguyên tiêu, hôm đó vội vàng quay về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.
Tuy nhiên khi Diệp Phàm đẩy cửa ra lúc nhất thời thiếu chút nữa lồi rớt con ngươi, vuốt vuốt mắt thầm nghĩ không phải mình đang nằm mộng chứ
Mọi người biết tại sao không?
Ngọc Kiều Long lại có thể cùng mẹ mình Lâm Tú Chi, em gái Diệp Tử Y ba người ngồi trong sảnh nhặt rau, hôm nay lẽ nào mặt trời mọc hướng Tây sao?
Quay đầu thấy Diệp Phàm đứng ngây người như tượng đá ở cửa, Ngọc Kiều Long thản nhiên cười, thân mật chạy tới, túm tay Diệp Phàm kêu lên:
-Anh Diệp, anh đã về rồi?
Trong giọng nói tràn đầy thân thiết, dáng vẻ như một cô gái nhỏ đáng yêu.
-Cô, cô…
Diệp Phàm vừa thốt ra hai chữ "cô cô" đã bị mẫu thân Lâm Tú Chi mắng xối xả:
-Con còn biết đường về nhà sao! Từ ngày mùng đi đến hôm nay đã là mười sáu rồi, ngay cả một bóng người cũng không thấy, gọi điện thoại cho con thì thấy tắt điện thoại. Con xem Kiều Long thật là tốt. Từ ngày mùng đã tới rồi, cứ luôn đỡ đần mẹ với em gái con cho đến hôm nay. Ngày ngày đòi giặt quần áo, quét sân, sửa sang lại nhà cửa, cậu thật không có ý tứ, ngày nào cũng đi ra ngoài không về nhà, hừ! Đây có còn là nhà của con nữa không, đem con gái nhà người ta vứt ở đây.
- Mẹ…con…không.
Diệp Phàm ú ớ không nói ra được.
-Anh, anh cũng thiệt là. Kiều Long sắp trở thành chị dâu tương lai của em rồi, chuyện này sắp quyết định, anh còn che giấu, nếu không phải Kiều Long học cùng trường với em thì không biết bị anh che giấu đến lúc nào. Nói đi, anh làm sao câu được hoa khôi học viện âm nhạc Thủy Châu chúng em, có phải hoa tươi đã tặng đến mấy ngàn đóa rồi, em thấy không phải, anh tàn ác quyết tâm vứt bỏ chị dâu Kiều Long của em, một người ra ngoài vui chơi có phải không.
Diệp Tử Y lại càng giận trách anh trai Diệp Phàm không nên bỏ lại Ngọc Kiều Long một mình đi vui chơi, Diệp Phàm cảm giác mình sắp chết oan rồi, chuyện này rốt cuộc là thế nào.
Ngọc Kiều Long từ lúc nào lại làm đặc vụ đánh vào nội bộ nhà mình, em gái và mẹ còn thiếu chút nữa biến cô ta thành vợ mình, lẽ nào là tự Ngọc Kiều Long nói ra. Chuyện này thật là kỳ quái.
Diệp Phàm tức giận, tay túm lấy Ngọc Kiều Long, giả bộ rất thân mật mạnh mẽ kéo cô ta vào trong phòng, đóng cửa phòng lại.
Phía sau truyền đến tiếng Lâm Tú Chi dặn dò:
- Đừng có bắt nạt Kiều Long, Phàm con, nếu không mẹ không đồng ý đâu.
-Mẹ! Con biết rồi, con chỉ nói chuyện với Kiều Long thôi.
Diệp Phàm vội vàng trả lời.
-Đứa nhỏ này, đúng là thanh niên, nói chuyện yêu đương còn trốn trong nhà, đây là chuyện gì chứ, cô gái đẹp như vậy, tốt như vậy! Thật sự giống như tiên tử, lại lương thiện, hiền lành, tháo vát, hiểu chuyện. Phàm tử có người vợ như vậy chăm sóc là phúc phận tổ tiên Phàm gia để lại, ngày mai phải đi tế lễ mới được.
Lâm Tú Chi có vẻ rất hài lòng về Ngọc Kiều Long.
-Cô chạy đến nhà tôi làm gì?
Diệp Phàm trừng mắt hỏi.
-Tôi không chạy đến nhà anh. Tôi về nhà mình, hừ!
Ngọc Kiều Long toát ra một câu nói, thiếu chút nữa làm Diệp Phàm tức nghẹn.
- Nhà cô, nhà cô không phải là đại viện Ngọc gia Ngư Dương sao, ngôi nhà nghèo khó này là của Diệp Phàm tôi, có liên quan gì đến cô?
Diệp Phàm giận đến mức đôi môi run rẩy.
-Ai nói không phải, tôi là bạn gái anh, anh nói xem đây không phải là nhà tôi thì là nhà ai? Mẹ ngày nào cũng nói với tôi phải sớm kết hôn, Tử Y cũng là bạn học của tôi, hiện tại càng tốt.
Ngọc Kiều Long đỏ bừng mặt, đầu ưỡn lên cao, chỉ bằng một câu nói có thể quẳng chết đồng chí Diệp Phàm.
-Cô…tôi nhận cô làm bạn gái từ lúc nào. Chúng ta gặp mặt không quá hai lần, lần đầu tiên tôi bị cô đưa tới phòng giam của Cục Công an huyện, lần thứ hai còn bị thái tử gia không ai bì nổi của Ngọc gia các người mắng chửi. Đừng giở trò nữa, mau quay về nhà cô đi, nếu không…
Diệp Phàm uy hiếp, nắm tay răng rắc.
-Không đi…Nếu không thì thế nào? Anh cũng không thể ăn thịt tôi, hừ!
Ngọc Kiều Long khiến Diệp Phàm thật sự tức giận.
-Hừ! Tôi biết cô muốn tôi ra mặt cầu xin Thiếu tá Tề có phải không? Chuyện này tôi không giúp được gì, cô đến phí công rồi.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.