Bí thư Cổ, đồng chí Diệp Phàm đúng là rất ưu tú, tuy nhiên chuyện nhà máy thảm sợi lần này, hắn xác thực làm không tốt, thậm chí có thể nói là tương đối không thỏa đáng, khó khăn lắm mới kết nối được với Tập đoàn Phi Vân kết quả bị hắn phá hỏng.
Trong lòng Vệ Sơ Tinh vẫn khó có thể quên được, bởi vì áp lực của cô ta quá lớn, cũng khó trách.
-Được rồi, chờ hắn trở lại đã. Trước mắt chuyện gọi thầu công trình sửa đường Lâm Tuyền gặp khó khăn rồi, Chủ tịch huyện Vệ, gần đây cô bớt chút thời gian chú ý, xem chừng cẩn thận, nếu không chọc ra chuyện gì thì phiền toái.
Cổ Bảo Toàn luôn có một loại dự cảm xấu, chẳng qua nhất thời không tìm được dấu hiệu gì.
Buổi tối.
Trong đại viện Phí gia.
Phí Vũ Vân âm trầm, tức giận nói:
-Cha, tiểu tử Diệp Phàm này thật là nham hiểm! Hắn chơi chúng ta một vố.
-Ừ! Tổn thất bao nhiêu?
Bí thư khối Đảng ủy Phí Mặc mặt không chút thay đổi nói.
-Đại khái hơn vạn, mẹ kiếp, tiểu tử này trước đó cũng không tiết lộ. Hắn nói giải ước với Tập đoàn Phi Vân Tiếu gia thì giải ước, làm hại chúng ta liều mạng sang tên chuyển hộ địa bàn xung quanh nhà máy. Một số nhà hư hỏng, chúng ta còn bỏ tiền ra mua vượt giá thị trường. Chuồng heo chuồng bò mà bỏ ra hơn một vạn. Nếu như nhà máy không mở rộng, mua những thứ đó để làm gì?
Phí Vũ Vân thiếu chút nữa tức hộc máu.
-Ai! Phí gia chúng ta lần này đã bỏ ra số tiền lớn để đấu với Diệp Phàm, để thu lợi, mất vạn mua những nhà lầu hư hỏng cũng không nói, chủ yếu nhất là ảnh hưởng cực kỳ không tốt.
Hình như có năm sáu chục hộ nhà Phí gia cũng nghe lời con, liều mạng xây thêm tầng lầu, chuồng heo chuồng gà cũng bị bọn họ giải tán sửa thành nhà ở.
Phòng ốc xây dựng tạm thời rất thô ráp, nền móng làm tùy tiện, bên trong vôi vữa có lẽ không trộn đến mấy bao xi măng, người không thể ở, bây giờ còn bỏ tiền mời công nhân phá bỏ, nếu không sau này xảy ra chuyện thì phiền toái.
Trải qua chuyện ầm ĩ như vậy, sau này Phí gia chúng ta có hiệu triệu mọi người một lần nữa làm gì đó đoán chừng cũng khó khăn, ảnh hưởng rất lớn!
Tất cả đều là ảnh hưởng tiêu cực, Võ Vân, chuyện lần này là một bài học cay đắng, sau này phải bình tĩnh một chút, không nên nghe thấy một chút động tĩnh thì mù quáng hành động, tình huống phía bên Diệp Phàm phải quấn chặt rồi mới chuẩn bị.
Phí Mặc lạnh lùng nói, thỉnh thoảng cau mày.
-Chẳng lẽ cứ như vậy, mẹ kiếp! Con dứt khoát phải tìm người đánh què tiểu tử này, dám ám hại Phí gia chúng ta, đó là hơn vạn, không phải là một hai đồng.
Phí Vũ Vân run rẩy, sắc mặt dữ tợn như sói.
-Dạy dỗ cái rắm! Con có thể đánh tàn mấy người. Con cho rằng Diệp Phàm là một tên xoàng xĩnh sao? Hôm đó chuyện xảy ra trên đỉnh Nam Thiên của xã Tây Bàn, tiểu tử con thử nghĩ xem, có phải có phát hiện gì không?
Phí Mặc há mồm quát lên, vẻ mặt nghiêm nghị.
-Có cái gì? Hắn chỉ một tiểu tử thư sinh, tốt nghiệp không quá nửa năm, có thể có năng lực gì?
Phí Vũ Vân nổi giận đùng đùng, vẻ mặt khinh thường.
-Tiểu tử này, con kêu cha phải nói gì đây! Con thật là một hỗn cẩu, con có phải ngu xuẩn tận cùng rồi không. Con suy nghĩ thật kỹ, hôm đó sau khi Ngọc Sử Giới đang chửi Diệp Phàm thì xảy ra chuyện gì?
Phí Mặc chỉ tiếc công rèn sắt không thành thép a!
-Để con nghĩ!
Phí Vũ Vân đương nhiên không phải là kẻ ngu ngốc chính tông, nhắm mắt suy nghĩ một lát, đột nhiên mặt hiện kinh hãi, thất thanh kêu lên:
-Đúng! đúng! hôm đó hình như tiểu tử Kháo Sơn Hổ kia từ không trung vọt tới muốn đánh Diệp Phàm, sau lại không biết từ chỗ nào toát ra một người thanh niên lạnh lùng, một quyền ngăn cản, lúc ấy Ngọc Thế Hùng còn lùi lại mấy bước, thiếu chút nữa té như chó gặm bùn, sau đó nghe nói người thanh niên kia là tài xế của Diệp Phàm, chẳng lẽ tiểu tử này cũng là người luyện võ?
-Con cũng không ngốc! Con thử nghĩ xem, Diệp Phàm trong thời gian không lâu có phải đánh nhau mấy lần rồi hay không, có một lần nào đó hắn thật sự rất thảm, cuối cùng bọn người đó bị hắn dọa đến tè ra quần.
Lần đầu tiên cùng Chu Tiểu Đào ở Thủy Vân Cư, kết quả Chu Tiểu Đào bị bắt vào căn cứ Dương Đầu Phong, thiếu chút nữa bị Tiểu đoàn trưởng Tạ gì đó lột da, nghe nói cuối cùng Chu Trường Hà phải cầu xin ông bà mới có thể cứu con trai ra ngoài.
Lần thứ hai Vương Tiểu Ba cùng Cổ Chinh Hoa của huyện cục sử dụng hình phạt riêng đối với Diệp Phàm. Kết quả như thế nào, Cổ Chinh Hoa vào đại lao, bây giờ còn đang trong đại lao hát "Nước mắt sau song sắt" còn Vương Tiểu Ba bây giờ cũng là người chờ xử tội.
Nếu không phải y có thần tài Vương Thiên Lượng đoán chừng đã sớm vào trong lao ăn cơm tù rồi. Lần thứ ba em trai Văn Viễn của con không phải cũng bị hắn nhốt vào sở thú.
Cho nên, tiểu tử này không phải là người tầm thường, tuy nói bản thân hắn chưa ra hình dáng gì, chính là vận khí tốt. Con phải ghi nhớ, đừng gây chuyện với tiểu tử đó, đừng chọc ra chuyện gì lớn hơn. Con thử nghĩ xem, Ngọc Kiều Long của Ngọc gia bị hắn đùa giỡn, Ngọc Sử Giới bị chửi, kết quả như thế nào. Tiểu tử đó đầu tiên bị lột mũ quan đày đi trông coi đập chứa nước, mấy ngày sau lập tức thăng lên Phó Chủ tịch huyện, chỗ kỳ quái trong chuyện này cho tới bây giờ cha cũng không hiểu rõ.
Mấy ngày hôm trước Phó Chủ tịch thành phố Lô Trần Thiên hình như khen ngợi tiểu tử đó không dứt miệng, lẽ nào sau lưng tiểu tử này có chỗ dựa chính là Phó Chủ tịch thường vụ thành phố Lô Trần Thiên?
Phí Mặc cẩn thận giáo dục con trai.
-Chuyện này có lẽ không phải, nếu là Lô Trần Thiên, trước kia hắn mới tốt nghiệp cũng sẽ không bị Tần Chí Minh nhét vào đập Thiên Thủy đi làm một thôn quan, nếu có chút quan hệ có lẽ cũng không thân thiết.
Phí Vũ Vân tự có cách nhìn của mình.
-Cũng đúng! Có lẽ là Lô Trần Thiên thật sự yêu thích người tài, tiểu tử kia đích xác là người hoá duyên.
Người có thể làm ra tài chính, đương nhiên cũng rất được coi trọng.
Tuy nhiên so với hắn, tiểu tử con còn phải học tập nhiều, đừng cả ngày chỉ biết thao tác trên bụng đàn bà, không được chỉ lo gieo giống. Phí gia chúng ta không thiếu con gái, nhưng các cô gái thích gì, đương nhiên là thích tiền, không có tiền người ta sẽ không để ý đến con nữa, con đừng tưởng con ưa nhìn thì có thể lừa được con gái, cái đó không đáng giá mấy tiền, cho nên kiếm tiền mới đúng.
Tuy nhiên cha tin tiểu tử kia lần này khó thoát tai kiếp, nghe nói chuyện Tập đoàn Phi Vân giải ước với nhà máy dệt huyện là do hắn tự chủ trương, ngay cả Vệ Sơ Tinh và Cổ Bảo Toàn cũng không được báo cáo.
To gan lớn mật, hắn tưởng Ngư Dương là thiên hạ của hắn, chủ nhiệm Khu kinh tế Lâm Tuyền, nói khó nghe một chút là chức vụ Cổ Bảo Toàn có thể lột xuống bất cứ lúc nào.
Phí Mặc khôi phục bình tĩnh.
-Cha, con thấy phải trực tiếp bắt giữ tiểu tử này mới được, nếu không chuyện gọi thầu lần này có phiền toái lớn.
Phí Vũ Vân cười nói, vẻ mặt như vui mừng trước khó khăn của người khác.
-Bắt giữ, không dễ dàng! Chuyện này ít nhất phải để cho Cổ Bảo Toàn hoàn toàn mất đi lòng tin lúc với hắn mới có cơ hội, chuyện lần này có lẽ nhiều nhất chỉ phê bình một bữa là xong.
Muốn dùng chuyện này đánh đổ hắn, thời cơ còn chưa đủ thành thục, chẳng qua cũng có thể thử một chút, không đánh đổ hắn công ty Võ Thần chúng ta nhất định sẽ phiền toái, rõ ràng không chống đỡ nổi với công ty lớn của thành phố và tỉnh ngoài
Nếu nói đi cạnh tranh công bằng, công ty trong huyện chúng ta cũng không đến phần, phải xem hội nghị thường ủy ngày mai có thể đem đối tượng công trình giới hạn bên trong Ngư Dương hay không. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cha nghĩ Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh có lẽ cũng có chút ý đồ, vạn cho người ngoài kiếm tiền còn không bằng cho Ngư Dương chúng ta kiếm tiền.
Chẳng khác nào thoáng cái tăng thêm vạn tổng thu nhập của Ngư Dương, nếu kéo dài sẽ không dừng ở con số này. Nếu hội nghị thường ủy không quyết định được chuyện này thì con nói với Tiểu Nguyệt còn có thể mở con đường nội bộ từ Khu kinh tế Lâm Tuyền.
Chuyện lớn như vậy nhất định phải do tập thể Đảng ủy khu kinh tế quyết định mới được, đánh bại từ bên trong có lẽ có hiệu quả hơn, cha tin Tiếu gia cũng sẽ ủng hộ tiền này để cho người Ngư Dương kiếm tiền. Phí Mặc cũng cảm thấy chuyện này có vẻ khó giải quyết.
Trong Kiểm Phổ các của thành phố Mặc Hương, Tổng giám đốc tập đoàn điện lực thành phố vừa nhậm chức Phạm Trọng Dương đang đỏ bừng mặt, có lẽ một nửa là vì rượu mao đài làm loạn, một nửa nguyên nhân là gần đây y gặp số đỏ, chiếc ghế chủ tịch tập đoàn cuối cùng đã kết thúc, với thất bại của Vương Á Triết.
Đương nhiên, quan hệ thân thiết của Phạm Trọng Dương và Diệp Phàm làm cho Mâu Dũng và Tạ Đoan đều cảm thấy khó hiểu.
Theo lý Diệp Phàm chẳng qua chỉ là một Phó Chủ tịch huyện, Tổng giám đốc Phạm là lãnh đạo của Tập đoàn điện lực thành phố, một cán bộ cấp Trưởng phòng chính tông.
Từ phương diện tài lực mà nói tuyệt đối không thua kém Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn, làm sao làm cho người ta cảm giác Tổng giám đốc Phạm vô cùng thân mật với Diệp Phàm, thậm chí cho Mâu Dũng và Tạ Đoan cảm giác chính là Tổng giám đốc Phạm có vẻ nịnh bợ Diệp Phàm.
Cán bộ cấp Trưởng phòng nịnh bợ cán bộ cấp Phó phòng, nếu như Diệp Phàm nhậm chức Phó Trưởng ban, phó Chủ nhiệm ban Tổ chức thành phố còn có chút đạo lý, tình huống như vậy làm người ta vô cùng khó hiểu. Hai người đương nhiên chỉ có thể giả ngốc, ngóc ngách bên trong có lẽ cũng chỉ có hai người Diệp Phàm và Phạm Trọng Dương biết rõ, đại nhân vật đương nhiên chính là Trưởng ban tổ chức Thị ủy Tào Vạn Niên.
Người Phạm Trọng Dương kính trọng đương nhiên cũng không phải là Diệp Phàm, hơn nữa người phía sau Diệp Phàm là Tào Vạn Niên. Lần này Phạm Trọng Dương lên chức, Trưởng ban Tổ chức Tào Vạn Niên cũng tốn một phen tâm tư, vì cạnh tranh quá khốc liệt.
Cho nên, trong lòng Tổng giám đốc Phạm có cảm kích Diệp Phàm cũng bình thường, sau khi hai chai mao đài xuống bụng, chuyện Tập đoàn điện lực mua tòa nhà chính quyền xã Khanh Hương về cơ bản đã được quyết định.
-Chủ nhiệm Diệp, chúng ta cạn chén.
Phạm Trọng Dương cười híp mắt nói.
-Được, cạn thêm chén nữa.
Diệp Phàm cũng hào sảng giơ chén lên, uống một hơi cạn sạch.
-Tốt! Hay lắm! Như vậy đi, ngày mai tôi sẽ thu xếp người đến thị trấn Lâm Tuyền ký kết hợp đồng, sang tên quyền thổ địa và bất động sản. Tài chính đã quyết định là vạn, chẳng qua, hi vọng sau khi công trình sửa đường bắt đầu có thể kéo dài đến ba trạm phát điện của Tập đoàn điện lực chúng tôi ở thị trấn Lâm Tuyền. Phía bên Khanh Hương vì trạm phát điện cấp hai Trúc Thủy Khê chuẩn bị khởi công, tiến độ công trình đuờng đi cũng nhanh hơn không ít.
Tổng giám đốc Phạm cười nói
-Được! Con đường của đập Thiên Thủy nhất quán có thể thông đến Khanh Hương, đồng thời xuyên qua lâm trường Cảnh Dương, lại xuyên qua trạm phát điện khác. Mặt khác con đường ở Khanh Hương cùng lúc khởi công, tăng nhanh tiến độ công trình, trạm phát điện cấp hai sắp khởi công rồi.
Diệp Phàm cười ha ha nói.
- Cám ơn, Tổng giám đốc Phạm, tôi đại diện nhân dân Lâm Tuyền cảm tạ ngài ra sức ủng hộ thị trấn Lâm Tuyền chúng tôi.
Mâu Dũng và Tạ Đoan đồng thời giơ chén lên mời rượu.
Sau khi làm xong việc Diệp Phàm tới chỗ lão Bí thư Lý Hồng Dương đi dạo một vòng, thỉnh giáo một chút đạo lý quan trường, làm Lý Hồng Dương cảm thấy thỏa mãn
Kể từ sau khi rời khỏi Ngư Dương, Lý Hồng Dương sống rất buồn bực, đám bộ hạ cũ cũng không còn mấy người đến thăm y, chỉ có Diệp Phàm mỗi lần đến thành phố đều lấy hai bình mao đài đến thăm. Tần Chí Minh thỉnh thoảng cũng tới chơi, những người khác đều không đến.
Sau khi ra khỏi chỗ Lý Hồng Dương Diệp Phàm chạy thẳng tới nhà máy giấy thị trấn Giác Khê.