Về chuyện quyền lực thì không cần nói, lúc đó tôi đã nói rồi, thành lập Khu kinh tế Lâm Tuyền, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đã trao quyền tự do quyền cho đồng chí Diệp Phàm rất lớn. Đương nhiên, trọng trách Diệp Phàm cũng không nhẹ, quyền lực đi đôi với trách nhiệm.
Cổ Bảo Toàn nói một câu công đạo, thật ra nghe khẩu khí của Chu Trường Hà, trong lòng Cổ Bảo Toàn cũng thấy không thoải mái.
, thầm nghĩ:
- Cổ Bảo Toàn trao chút quyền lực cho thuộc hạ, bí thư Ủy ban Kỷ luật nhà anh xem vào làm gì, cũng không phải là chuyện xét xử quan viên tham ô, đúng là lắm chuyện, thò tay ra dài quá rồi đấy.
- Bí thư Cổ, ý tứ của tôi không phải là vậy. Tôi muốn nói nếu đồng chí Diệp Phàm làm phương án gọi thầu theo lý phải thông qua trước Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện mới đúng, báo cáo công tác cho lãnh đạo là chuyện nhất định phải làm của cấp dưới. Nếu người nào cũng làm như vậy thì Ủy ban Nhân dân chẳng phải là sẽ ở trong trạng thái vô chính phủ, cấp dưới mạnh ai nấy làm thì còn cần cấp trên làm gì?
Chu Trường Hà cũng không ngờ Cổ Bảo Toàn lại ra mặt lộ liễu vì Diệp Phàm như vậy nói chuyện, dĩ nhiên y càng không ngờ lúc trước Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh cho Diệp Phàm quyền lực tự do lớn như vậy, vốn định nhân chuyện này đánh cho Diệp Phàm một cào, ai ngờ vừa ra đòn đã bị đánh trả, gương mặt hơi đỏ lên.
- Ha ha ha, bỏ qua chuyện quyền hạn thì tôi nghĩ đồng chí Diệp Phàm làm lãnh đạo trực tiếp, lúc định ra phương án gọi thầu cũng có đã suy nghĩ chu đáo để làm kinh tế địa phương phát triển.
Khoản này tài chính quá khổng lồ, Ngư Dương chúng ta lại có mấy được doanh nghiệp được tham gia, có thể đem lại lợi nhuận cao từ đó dân chúng cũng có thêm thu nhập.
Cho nên, Chủ nhiệm Diệp gọi thầu cũng là chế định đi cơ hội thi thố của một số doanh nghiệp địa phương.
Người khác có lẽ sẽ nói, làm như vậy là không công bằng với các doanh nghiệp khác, điển hình của chủ nghĩa bảo hộ địa phương.
Thật ra thì nhìn ra cả Hoa Hạ, chủ nghĩa bảo vệ địa phương có chỗ nào không có, không làm vậy thì sao kinh tế bản địa có thể nhanh chóng phát triển.
Nhìn xa hơn một chút, từ phương diện quốc tế, quốc gia còn bảo vệ hơn nữa.
Tại sao nước Mỹ lại thiết kế các hàng rào nặng nề đối với sản phẩm xuất khẩu của Hoa Hạ chúng ta, đây chính là điển hình chủ nghĩa bảo vệ địa phương. Nước Mỹ là quốc gia hùng mạnh như vậ còn bảo vệ, chúng ta Ngư Dương thì càng không cần phải nói rồi. kinh tế lạc hậu, trụ cột công nghiệp yếu kém, là một điển hình của một huyện nông nghiệp, hơn nữa còn không phải là huyện nông nghiệp mạnh.
Người nhiều ít đất, núi non hiểm trở, điều kiện giao thông hạn chế, vì vậy chúng ta lại càng phải xuất phát từ kinh tế bản địa?
Phí Mặc trái lại nói ra một loạt lý luận.
Từ quốc nội đến quốc tế, ngay cả thế giới siêu cường Mỹ cũng nói ra, làm trong thường vụ cũng có ủng hộ, y đúng là có chút tài nghệ.
Ngay cả Diệp Phàm cũng âm thầm đều giơ ngón tay cái lên, những lời này đúng là kín kẽ. Nếu như Diệp Phàm không sửa đổi kế hoạch chỉ sợ cũng biến thành tội nhân phá hoại kinh tế Ngư Dương, nếu như có thêm người vỗ gió đốt lửa chắc sẽ có một số quần chúng không rõ ngọn ngành đứng ra phản đối phương án gọi thầu của Khu kinh tế Lâm Tuyền.
- Ừ! Nghe lão Phí nói tôi cũng thấy đồng tình. Kinh tế Ngư Dương chúng ta quá yếu ớt, giống như một đứa trẻ sơ sinh cần người lớn bảo vệ.
Đương nhiên, chuyện công bằng cũng chỉ là tương đối, cũng có một quá trình tiến dần, Chủ nhiệm Diệp lãnh đạo Khu kinh tế Lâm Tuyền, hướng dẫn nhân viên Khu kinh tế Lâm Tuyền làm ra phương án gọi thầu đúng là đứng ở phương diện đạo nghĩa công bình để làm, điểm này không gì đáng trách.
Quốc gia bây giờ không phải là đã từ từ đề xướng gọi thầu công khai, cho nên Chủ nhiệm Diệp làm được không tồi!
Chẳng qua từ tình hình thực tế bản địa Ngư Dương mà xét thì kế hoạch này đúng là cũng có thể chế định ra một chút ưu thế đối với công ty bản địa Ngư Dương, có lợi cho bảo vệ và phát triển kinh tế địa phương, dĩ nhiên cũng chiếu cố đến chuyện công bằng.
Phó chủ tịch, Thường vụ Huyện ủy Tiếu Tuấn Thần lần đầu tiên mở miệng ủng hộ Phí Mặc.
Mấy thường vụ đang ngồi dĩ nhiên không ngốc, biết công ty Nhật Thăng có quan hệ với Tiếu gia. Tiếu Tuấn Thần ủng hộ Phí Mặc thật ra thì là ủng hộ công ty của gia tộc mà thôi, chẳng qua Tiếu Tuấn Thần nói chuyện so sánh uyển chuyển, cũng chiếu cố cảm thụ Diệp Phàm, không gây sự như Chu Trường Hà, làm Diệp Phàm có thể tiếp nhận.
- Phương diện bảo vệ kinh tế địa phương này thật ra thì ban đầu tôi cũng suy nghĩ qua, tuy nhiên tôi lo lắng sẽ làm cho nhựng công ty bên ngoài lo lắng. Bọn họ sợ Khu kinh tế Lâm Tuyền có thể sẽ giở trò, gọi thầu chỉ trên hình thức, nên không đến để cạnh tranh.
Một mình ăn cả, không có cạnh tranh thì có ý nghĩa gì nữa, từ phương diện đại cục mà nói cũng không lợi cho công ty bản địa Ngư Dương chúng ta trưởng thành vì không có áp lực cạnh tranh.
Tôi đang suy nghĩ, cả ngày kêu gào sói đến, mọi người đều phải làm công tác chuẩn bị, nếu không thật chờ sói đến thì trở tay không kịp, kết quả sẽ càng hỏng bét.
Nói ví dụ như công tác chiêu thương và thu hút đầu tư, chúng ta đương nhiên chiêu dụ bên ngoài là chính, nói khó nghe chính là bọn họ đưa ra điều kiện.
Đương nhiên, nhìn từ góc độ khác thì một khi bọn họ tiến vào sẽ là sự sự tấn công đối với các xí nghiệp bản địa, bất kể là quan niệm hay là sản lượng cũng sẽ có thay đổi rất lớn.
Chẳng lẽ nói vì bảo vệ bản địa mà chúng ta không làm công tác chiêu thương và thu hút đầu tư rồi. Làm như vậy có khác gì chủ trương bế quan tỏa cảng của Mãn Thanh, hậu quả lại càng nặng nề, càng không có lợi cho kinh tế bản địa xúc tiến và phát triển, không thể tạo thành thành vòng tuần hoàn phát triển.
Đang ngồi đây tất cả đều là thường vụ, là những người cầm lái của Ngư Dương chúng ta, lãnh đạo trọng yếu. Quyết sách của các đồng chí sẽ quyết định vận mệnh Ngư Dương, quyết định chất lượng cuộc sống của bảy tám chục vạn dân chúng Ngư Dương, Khu kinh tế Lâm Tuyền tuy nói là đại khu, bao gồm sáu trấn hai xã.
Nhưng cũng là dưới sự lãnh đạo triển khai công tác của ban thường vụ Huyện ủy.
Diệp Phàm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, từ phương diện cơ chế cạnh tranh để tiến vào, có lực đánh trả phát biểu của Phí Mặc và Tiếu Tuấn Thần, ngay cả Vệ Sơ Tinh là phái đi du học về làm Chủ tịch huyện cũng âm thầm gật đầu.
Mấy người Ngọc Nhã Chi, Tạ Cường sau đó cũng nói chuyện cách nhìn, tuy nhiên cũng không khác gì lắm với Tiếu Tuấn Thần, xem ra vẫn thiên lệch về công ty bản địa.
- Điểm xuất phát của Chủ nhiệm Diệp là tốt, làm như vậy là để đạo nghĩa công bình. Chẳng qua công bình đạo nghĩa cũng là thành lập ở hoàn cảnh tương đối, Ngư Dương chúng ta tình huống đặc biệt, phải ra sức bảo vệ công ty bản địa để họ phát triển. Tôi tin tưởng đồng chí Diệp Phàm cũng có thể thấy điểm này, suy nghĩ đầy đủ đến tình cảnh công ty bản địa, suy nghĩ đến vấn đề lợi nhuận của dân chúng bản địa.
Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh nói chuyện cực kỳ vòng vèo, thật ra thì người sáng suốt nhìn vào thì thấy vẫn là đồng ý cách nhìn của Phí Mặc.
- Ừ! Các vị thường vụ đều nêu ra ý kiến của mình, xem ra hội nghị thường vụ của chúng rất thành công! Bộ máy chúng ta rất đoàn kết! Trong bộ máy luôn có tranh luận để để cải tiến công tác, vì nhân dân phục vụ, thể hiện đầy đủ dân chủ, tự do của chúng ta. Đồng chí Diệp Phàm đối với cái nhìn của các đồng chí trong thường vụ, Khu kinh tế Lâm Tuyền các anh có cái gì để cải tiến?
Cổ Bảo Toàn nói chung chung, nhưng cũng ngầm có điểm đồng ý với ý kiến của các thường vụ, mong Diệp Phàm cải tiến phương án gọi thầu.
Diệp Phàm cũng rất bất đắc dĩ, nếu tất cả đều đã như vậy thì mình coi như đã tận lực, chỉ cần vấn lòng không thẹn là được.
Có một số việc cũng không phải là tự mình có thể thay đổi và quyết định, đừng nói là mình, ngay cả Cổ Bảo Toàn làm người đứng đầu huyện Ngư Dương cũng phải chịu rất nhiều cản trở, không thể tùy tâm sở dục. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Đây là vấn đề liên quan đến lợi ích thiết thân, mỗi người từ lợi ích bất đồng sẽ có cái nhìn bất đồng.
Cho nên, một lãnh đạo cầm quyền nhất phương là mấu chốt, vận mệnh mười mấy vạn người, thậm chí mấy trăm hơn ngàn vạn người nắm giữ trong một số rất ít người, ví dụ như các tầng thứ của hội nghị đảng ủy.
Lúc này càng khơi dậy trong Diệp Phàm hào khí ngất trời, đó là phải ra sức cố gắng tiến thủ, đi lên cao tầng lãnh đạo cao hơn, hiện giờ nhu cầu cấp bách của hắn là ngồi lên vị trí cầm quyền một phương, ví dụ như bí thư huyện ủy.
Đến lúc đó mới có thể chân chính áp dụng hoài bão của mình. Tuy nói huyện ủy cho chủ nhiệm Khu kinh tế quyền lực rất lớn, nhưng toàn bộ thường vụ phía trên đầu mình, hơn nữa còn rất gần, đều nhìn chằm chằm vào đó.
Bản thân mình chưa có chỗ trong thường vụ, tiếng nói rất yếu, yếu đến độ cơ hồ bị bỏ qua. Đương nhiên, Diệp Phàm mình cũng biết, muốn ngồi lên vị trí Bí thư huyện ủy không phải một năm hai năm là có thể thực hiện.
Hắn còn phải đi một con đường dài, mục tiêu trước mắt chính là kiếm được một ghế trong Thường vụ Huyện ủy, làm cho mình có quyền lên tiếng nhất định thì đám thường vụ này mới chân chính coi trọng.
Hơn nữa việc này cũng có lợi đối với việc quản lý khu kinh tế. Hiện tại quan hệ sáu trấn hai xã với mình trên thực tế cũng không phải là quan hệ lãnh đạo và bị lãnh đạo, gần giống như thể chế liên bang, tương đối rời rạc.
Nói trắng ra là tự mình không có quyền lực thay đổi vận mệnh bọn họ, quyền đó do hội nghị thường vụ bổ nhiệm, liên quan chặt chẽ đến Cổ Bảo Toàn.
Cho nên bọn họ cũng chưa chắc chịu nghe mình, trong hội nghị đảng ủy khu kinh tế đặc biệt khó khăn, tất cả mọi người đều có thể lớn mật lên tiếng, hơn nữa không có gì băn khoăn. Bởi vì chính mình không quyết định được vận mệnh bọn họ.
Suy tư một chút, Diệp Phàm nói:
- Các thường vụ, nếu muốn thay đổi thì các đồng chí xem như vậy có được không?
- Anh nói đi.
Vệ Sơ Tinh gật đầu.
- Hạng mục gọi thầu lần này chẳng những có sửa đường, Khu kinh tế Lâm Tuyền còn có tòa cao ốc văn phòng, ký túc xá, tổng giá trị rất lớn đạt vạn. Tính toán của tôi là có thể rút ra vạn đặc biệt để lại cho công ty bản địa Ngư Dương chúng ta đi cạnh tranh. Còn dư lại vạn thì trải ra cạnh tranh công bằng, dĩ nhiên ngoài mặt là toàn thể.
Đương nhiên, công ty bản địa Ngư Dương cũng có thể tham dự cạnh tranh, chỉ cần bọn họ có bản lĩnh thắng được, Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng tôi cũng vỗ tay khen hay
Diệp Phàm nói.