Quan Thuật

chương 536: cảnh sát, thương nhân cấu kết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-Vị khách này tên là Diệp Phàm, đến từ một huyện nghèo của đại lục, lại nói xấu trong phòng của tửu điếm chúng tôi có rắn hổ mang, sau đó thật sự phát hiện ra một con, nằm ở góc phòng.

Thanh tra Trần là cảnh sát lâu năm, nên biết tửu điếm Bảo Đức Lai chúng tôi có lịch sử mấy chục năm rồi, mặc dù nói khách sạn mới này mới xây dựng cách đây không lâu, tuy nhiên từ trước đến nay luôn chúng tôi luôn chú trọng danh dự,

Chưa lúc nào phát hiện có rắn? Nơi này chính là tầng , chẳng lẽ rắn có thể bay lên. Hơn nữa nhân viên phục vụ khách khi khách hàng ra vào đều sẽ kiểm tra cẩn thận, không thể nào xảy ra chuyện hoang đường như thế này.

Đối với những khách hàng ác ý nói xấu tửu điếm, tửu điếm chúng tôi yêu cầu phân cục cảnh sát điều tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho Bảo Đức Lai chúng tôi.

Đinh Xuân Thu tiên hạ thủ vi cường, sang sảng buộc tội Diệp Phàm.

- Hừ! Thanh tra Trần, tôi tên là Diệp Phàm, tới từ đại lục, đến đây bàn bạc chuyện làm ăn với Tập đoàn Kim Thế Giới. Gian phòng này còn do Tổng giám đốc Thái của Kim Thế Giới đặt phòng, vừa rồi người bạn của tôi đang tắm thì phát hiện có con rắn hổ mang,

may là lúc nhỏ tôi có học qua một số thủ thuật bắt rắn, nếu không hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

Người bạn của tôi cô nương Trang Hồng Ngọc bị dọa ngất tại chỗ, hiện tại tuy nói đã tỉnh lại, nhưng cô ấy vẫn vô cùng khiếp sợ. Tôi lo lắng cô ấy bị kích động quá mạnh, nếu vì vậy tạo thành thần kinh rối loạn thì phiền toái.

Tôi vốn không muốn làm to chuyện này, cũng vì nghĩ cho danh dự tửu điếm, mới vừa rồi chỉ yêu cầu tửu điếm cho một lời giải thích, thế nhưng bọn họ ngược lại nói xấu chúng tôi, nói chúng ta mang rắn vào gì đó.

Cho nên, chuyện này tôi quyết định, thỉnh cầu các ngài điều tra rõ sự thật, trả lại trong sạch cho chúng tôi, về mặt khác, yêu cầu tửu điếm bồi thường tất cả tổn thất. Nếu không, ngày mai tôi đem đem chuyện này báo cáo lên tòa án.

Diệp Phàm bình tĩnh đem sự tình kể lại.

-Diệp tiên sinh, tôi thanh tra Trần Minh Đạo của khu vực này, như vậy đi, anh đi theo chúng tôi một chuyến, đến cục cảnh sát viết tường thuật.

Thanh tra Trần nghiêm túc nói.

-Tôi có thể đến viết tường thuật, tuy nhiên các ngài phải điều tra hiện trường trước mới đúng có phải không?

Diệp Phàm bình tĩnh nhìn thanh tra Trần chằm chằm, cảm giác người này có chút kỳ quái, sau khi tới cũng không kêu người điều tra hiện trường, hoang đường đến mức ngay cả kẻ đầu trò gây tội là con rắn kia cũng không thèm liếc mắt, trực tiếp đã muốn dẫn mình tới cục cảnh sát.

Lẽ nào thanh tra họ Trần này có quan hệ gì đó với Đinh Xuân Thu?

Có lẽ Bảo Đức Lai là đại tửu điếm giàu có, thanh tra Trần là chỉ huy ở đây, có lẽ cũng phải vuốt đuôi Đinh công tử, nếu không làm sao kiếm chác được gì đó. Nếu đi cùng bọn họ tới cục Cảnh sát, cũng không biết sẽ bị bọn họ biến thành cái gì.

Cảnh sát phần lớn đều là người có tinh thần trọng nghĩa và cảm giác sứ mạng, tuy nhiên trong số đó cũng không thiếu những kẻ tham tiền, âm độc.

Bọn họ làm chuyện tàn ác còn đáng sợ hơn người bình thường, bởi vì trong tay bọn họ có quyền lực quốc gia mà người bình thường không cách nào có được.

-Thăm dò hiện trường, chuyện này đương nhiên phải làm, đây là chuyện của phân cục cảnh sát chúng tôi, không có liên quan đến anh, đi thôi.

Thanh tra Trần có vẻ không nhịn được, khẩu khí càng nghiêm khắc hơn.

-Thật xin lỗi, tôi muốn chờ các ngài thăm dò xong, hiểu rõ chân tướng sự việc rồi mới đi.

Diệp Phàm chậm rãi nói, nghi ngờ cảnh sát Trần có quan hệ với Đinh Xuân Thu, ngược lại càng trấn định, cũng muốn nhìn xem đám người này có thể đùa bỡn ra chuyện âm độc gì.

- Người tới từ đại lục thật là cao ngạo, quản cả cảnh sát hoàng gia Hồng Kông chúng ta, ha ha ha…

Đinh Xuân Thu ở bên cạnh ra sức châm dầu vào lửa.

-Hừ! Diệp tiên sinh, tôi kính trọng ngài là khách nhân tới từ đại lục, cho nên kêu ngài tới cục viết bản tường thuật.

Nếu ngài đã nhất định không chịu đi, tôi cũng không khách khí nữa. Chuyện xảy ra tối nay rõ rành rành, con rắn chỉ có ba cách vào căn phòng này, không phải tự động bò lên thì chính là các ngài mang đến gài tang vật hoặc là nhân viên công tác của tửu điếm cố ý thả vào phòng các ngài.

Chúng ta phân tích từng trường hợp, thứ nhất, con rắn không thể bò lên được, chỗ này là chỗ nào, tầng , trừ phi con rắn này có cánh có thể bay lên, trường hợp này không có lý.

Thứ hai, nhân viên của tửu điếm cố ý thả vào, bọn họ làm vậy có mục đích gì, nếu chuyện này làm lớn lên cũng không phải là chuyện vinh quang gì, sẽ ảnh hưởng cực xấu đến danh tiếng của tửu điếm.

Nếu như nói muốn lấy tiền vật của các ngài càng không có khả năng, không phải Trần Minh Đạo tôi nói lời khó nghe, các ngài có thể có bao nhiêu tiền cho bọn họ lừa gạt?

Đại tửu điếm Bảo Đức Lai đứng vững vàng ở nơi này đã có mấy thập niên lịch sử, cho tới bây giờ danh dự đều cực kỳ tốt, năm ngoái còn được bầu là một trong những tửu điểm có uy tín nhất của Hồng Kông.

Hơn nữa tài sản đạt tới mấy tỉ, một tửu điếm lớn như vậy còn muốn ra tay với mấy vị khách nghèo hèn đến từ đại lục các ngài sao? Nếu bọn họ muốn lừa gạt cũng phải tìm đối tượng là các tỉ phú giàu có mới đúng, buồn cười, thật là buồn cười.

Hai khả năng này đều loại bỏ, còn dư lại khả năng thứ ba, là các ngài tự bỏ vào, tôi thấy khả năng thứ ba này rất có lý,

Mới vừa rồi chính ngài cũng nói, chỉ sợ làm lớn chuyện này, chứng tỏ các ngài chột dạ, đơn giản là muốn kiếm mấy đồng, hoặc là muốn tửu điếm thu xếp chỗ ở miễn phí cho các ngài, ăn không làm không còn muốn lấy tiền.

Cuối cùng tửu điếm không chịu, các ngài lại lấy chuyện báo cảnh sát để uy hiếp, tính toán này cũng không tệ lắm. Cho nên, Diệp tiên sinh, mời ngài đi theo tôi.

Thanh tra Trần phân tích rất kỹ càng, muốn phản bác thật có chút khó khăn.

- Tại sao các ngài muốn dẫn người đi, chúng tôi là người bị hại, mới vừa rồi tôi còn thiếu chút nữa bị rắn cắn chết, cảnh sát các ngài quả thực điên đến mức hắc bạch, thị phi chẳng phân biệt được, chúng tôi sẽ tố cáo.

Lúc này Trang Hồng Ngọc từ trong phòng xông ra, đứng trước mặt Diệp Phàm lớn tiếng chất vấn.

-Cô chính Trang Hồng Ngọc cô nương! Cô ra đúng lúc lắm, hai người đều có hiềm nghi, dẫn đi cùng nhau.

Thanh tra Trần đốc ra hiệu cho hai cấp dưới phía sau.

-Thành thật một chút.

Hai cảnh sát khỏe mạnh bước lên, giơ tay ra đòi bắt người.

-Hừ! Tại sao phải bắt người, nếu muốn bắt chúng tôi viết bản tường thuật cũng không đến mức bắt đi như vậy.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, thuận tay kéo Trang Hồng Ngọc ra sau người mình, hai mắt lạnh lẽo liếc nhìn, hai cảnh sát hoàng gia không khỏi lui về phía sau một bước, thầm nghĩ:

"Quái, ánh mắt của tiểu tử này thật giống như Liệp Báo, có chút dọa người."

-Lôi Toàn, Dương Chí nghe lệnh, nếu nghi phạm chống lại lập tức cưỡng hành bắt đi.

Thanh tra Trần rống to một tiếng, thật là uy nghiêm, thật sự có mùi vị cảnh sát.

-Làm gì? Bắt người, bắt người nào?

Tề Thiên đột nhiên đá cửa xông vào, trừng mắt hỏi, nãy giờ gã đã sớm ở ngoài cửa nghe một hồi lâu, lúc này cũng không nhịn không được quát lên xông vào.

-Anh là ai? Nếu gây trở ngại chấp pháp cũng là phạm pháp, mau tránh ra!

Thanh tra Trần nhíu mày, hừ nói.

-Đại ca, nếu không chúng ta lộ ra thân phận Liệp Báo, ở chỗ này còn ngại gì nữa. Bởi vì sang năm Hồng Kông thuộc về đại lục rồi, hiện tại cảnh sát bên này cũng liên lạc chặt chẽ với nội địa. Ở có số sự vụ đã có thể tiếp nhận chỉ thị của cao tầng nội địa rồi.

Hơn nữa, Liệp Báo chúng ta ở Hồng Kông cũng có một căn cứ bí mật, chúng ta chỉ cần gọi điện xin chỉ thị của Đoàn trưởng Thiết, xem bọn nào dám động vào chúng ta, mẹ kiếp! Trong chuyện này nhất định có mờ ám.

Tề Thiên bước lên, ghé sát tai Diệp Phàm nói.

-Không cần, đây chỉ là chuyện nhỏ, cần gì làm phiền Thiết ca. Tôi muốn nhìn xem bọn họ có thể chơi trò gì.

Diệp Phàm chỉ thị, lắc đầu, lại nói:

-Cậu lập tức thu xếp người âm thầm điều tra một phen, nếu không phải con rắn này do Đinh Xuân Thu thả vào thì chính là vốn ở trong tầng lầu này, có lẽ là khách nhân khác nuôi.

Nếu nói Đinh Xuân Thu làm khả năng không lớn, bởi vì chuyện này ảnh hưởng rất xấu. Chẳng qua người này không muốn bồi thường, lại muốn ra ám chiêu hãm hại chúng ta, cũng không phải là hạng người tốt đẹp gì.

Cậu nhân cơ hội này tuyên truyền phát hiện rắn hổ mang độc nhất trong tửu điếm này cho tôi, tôi nghĩ lúc này tửu điếm đã có người sợ trả phòng rồi. Nếu lại tuyên truyền, Bảo Đức Lai có lẽ lập tức xuất danh.

-Được! Tuy nhiên em có thể mời Y Tuyết của Thái gia ra mặt nộp tiền bảo lãnh trước cho hai người. Nếu không dứt khoát đem chuyện này đăng lên báo, lúc đó Bảo Đức Lai này cũng không ra gì, hắc hắc…

Tề Thiên gật gật đầu, cười nham hiểm.

-Không cần, một vừa hai phải ba, hơn nữa, tôi cũng không muốn bị mấy trăm tên ký giả bao vây, chúng ta khiêm nhường một chút, tuyên truyền trong phạm vi tửu điếm là được.

Diệp Phàm dặn dò.

-Dại ca, nếu tới cục cảnh sát có thể chịu đãi ngộ không công bằng?

Tề Thiên vẫn có vẻ không yên lòng.

-Sợ gì! Thân thủ của đại ca cậu, cậu còn không biết sao? Nói thật với cậu, cậu có biết Sát Thần Lang Phá Thiên của tổ A Đặc cần không?

Diệp Phàm quỷ dị cười.

- Người đó còn không biết, em còn đang lăn lộn ở Liệp Báo, tuy nhiên nghe nói rất thần bí, chỉ nghe tiếng chứ chưa thấy người, nghe nói Đoàn trưởng Thiết còn không phải là đối thủ của y, mẹ kiếp. Tuyệt thế cao nhân, nếu như cho em gặp lão tử đó nhất định phải lập tức bái sư. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hai mắt Tề Thiên lập tức lấp lánh, say mê.

-Ha ha…y còn phải gọi tôi là Diệp ca.

Diệp Phàm nhẹ giọng cười nói, hơi có vẻ tự đắc.

-A

Tề Thiên không kìm được, a lên một tiếng rất lớn, hai mắt lồi đến mức sắp rơi ra, làm cho đám người thanh tra Trần và tất cả đều khinh thường nhìn Tề Thiên, cho là tiểu tử này có chút ngạc nhiên.

-Đại…Đại ca, không phải anh nói khoác chứ?

Trong ánh mắt Tề Thiên có chín thành không tin.

-Nếu cậu không tin có thể đi hỏi Thiết chân

Diệp Phàm lắc đầu, xoay người nói:

-Vị Trang cô nương này là người bị hại, một mình tôi đi với các ngài đến cục cảnh sát là được, đừng hù dọa cô nương ấy.

-Không được! Các ngài đều có hiềm nghi, cùng phải dẫn đi

Thanh tra Trần lắc đầu.

-Đi thì đi! Tôi không tin các ngươi có thể chỉ tay che trời.

Trang Hồng Ngọc cũng thở phì phì hừ nói.

-Tề Thiên, tình huống hiện trường tôi đều chụp ảnh rồi, ở trong cặp da của tôi, cậu cầm đi khảo chứng, tôi tới cục Cảnh sát Hồng Kông tán gẫu trước, ha ha ha. Cảnh sát nội địa tôi cũng ở qua rồi, nhưng cục Cảnh sát Hồng Kông vẫn chưa đến bao giờ, cũng phải đi nếm thử mùi vị xem thế nào.

Diệp Phàm xoay người nói:

-Đi thôi! Thanh tra Trần, anh phải trá giá cho hành động lỗ mãng hôm nay đấy, tôi mở mắt chờ xem, ha ha ha…

Diệp Phàm vẫn bình tĩnh, bỡn cợt nhìn thanh tra Trần.

-Hừ!

Thanh tra Trần hừ lạnh một tiếng, chẳng qua trong lòng cũng hơi có chút kinh ngạc, thầm nghĩ:

-Chẳng lẽ vị khách họ Diệp đến từ đại lục này cũng có núi dựa có lai lịch gì đó, khẩu khí mới lớn như vậy, có lẽ không phải, nếu có chỗ dựa lúc này sớm đã phải lộ diện rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio