Quan Thuật

chương 542: biến số

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-Hỏng bét, không ngờ trong lúc mấu chốt lại có thể toát ra một chuyện như vậy, Đinh Xuân Thu, nhìn vẻ đắc ý của y, đoán chừng chuyện này lại gây thêm rắc rối rồi.

Diệp Phàm thầm nghĩ, tuy nhiên trên mặt vẫn bình tĩnh mỉm cười nói:

-Được, vậy thì bắt đầu, chúng tôi mang chi phiếu chuyển khoản đến, ký kết hợp đồng trước rồi chuyển giao trước mặt.

Hắn quay đầu nói với Trang Hồng Ngọc:

-Cô đem chi phiếu vạn đưa cho Tổng giám đốc Đinh nghiệm chứng.

-No! No! No!

Đinh Xuân Thu rất có phong độ trọng sĩ, khoát khoát tay, mỉm cười thản nhiên.

-Tổng giám đốc Đinh, xin hỏi đây là ý gì?

Diệp Phàm vẫn bình tĩnh mỉm cười đánh trả lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

-Không phải vạn, mà là vạn, thiếu một số cũng không được.

Đinh Xuân Thu ném ra một câu làm ba người Diệp Phàm, Tề Thiên, Trang Hồng Ngọc thiếu chút nữa choáng váng.

-Không phải nói là vạn sao?

Diệp Phàm nhếch lông mày, quay đầu hỏi Thái Y Tuyết.

-Trước khi chưa ký kết hợp đồng, chuyện đã phát triển biến hóa, trải qua ước định của công ty tập đoàn Kim Thế Giới chúng tôi, Hội đồng quản trị thảo luận, cảm thấy thu vạn của các ngài mới phù hợp, cũng không xem là khó dễ các ngài. Phải biết rằng tầng thứ ba cao ốc Thiên Mã mặc dù nói chỉ có nửa tầng, nhưng diện tích cũng không nhỏ, tiền thuê ban đầu so với hiện tại đã tăng trưởng hơn gấp đôi. Đây là tình thế thị trường quyết định, cũng không phải là công ty Kim Thế Giới chúng tôi muốn cố ý gây khó khăn cho các ngài.

Thái Y Tuyết cố lên gân giải thích, chẳng qua thần tình trên mặt rất là miễn cưỡng.

Đinh Xuân Thu mỉm cười, giống như thằng hề không lên tiếng, để Thái Y Tuyết khiên cưỡng giải thích.

-Tổng giám đốc Đinh, là như vậy sao?

Diệp Phàm mỉm cười hỏi.

-Đúng vậy, tôi hoàn toàn đồng ý với quyết định của Tổng giám đốc Thái.

Đinh Xuân Thu lại đem chuyện hoàn toàn đẩy lên người Thái Y Tuyết.

-Y Tuyết, làm sao cô có thể như vậy? Nói một đàng, làm một nẻo, đây chính là uy tín của Kim Thế Giới các người sao?

Tề Thiên nổi giận, đứng lên chỉ vào Thái Y Tuyết hừ nói.

-Anh Tề, em…

Ánh mắt Thái Y Tuyết lóe lên, đoán chừng là có lời khó nói.

-Hừ! Xem như tôi nhìn lầm người, sau này Tề Thiên này tuyệt đối sẽ không bước chân vào Thái gia các người nữa, tôi nhổ vào!

Tề Thiên không nhịn được nhổ một miếng, đương nhiên, không có đờm, chỉ là động tác thô tục mà thôi.

-Tề tiên sinh, xin ngài tự trọng một chút, nơi này là trung tâm Kim Thế Giới, cho dù là ở hậu cần trung tâm Hồng Kông cũng nổi tiếng, không phải là chỗ loại nhà quê đại lục các ngài có thể tùy tiện nhổ đờm.

Đinh Xuân Thu lại tăng thêm mồi lửa, có chủ tâm muốn quấy nhiễu chuyện này, vẻ mặt cực kỳ khinh bỉ.

-Mẹ kiếp, tiểu tử này muốn chết có phải không.

Tề Thiên nổi giận, tính tình dữ dội của quân nhân bộc phát, trừng mắt, vung quả đấm muốn tiến lên đánh người.

- Tề Thiên, làm gì vậy, đứng yên cho tôi.

Tề Thiên tức thì bị Diệp Phàm quát đứng lại.

Hắn quay đầu nhìn vẻ mặt cuồng vọng của Đinh Xuân Thu nói:

-Tổng giám đốc Đinh, có thể giảm bớt chút ít hay không, ví dụ giảm % thì thế nào?

-Đây là Hội đồng quản trị Kim Thế Giới quyết định, tôi có quyền thay đổi sao? Diệp tiên sinh, nếu muốn ký thì nhanh chóng ký, nếu không ký tôi cũng không có thời gian rảnh, công việc cần giải quyết của khách sạn rất nhiều, tôi rất bận! Hơn nữa, người chờ ký hợp đồng nhiều lắm, tôi tin tưởng, chỉ cần tôi chịu đứng ra hừ một tiếng, có rất nhiều công ty kêu gào muốn tới ký hợp đồng.

Đinh Xuân Thu liếc mắt nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt có vẻ muốn lấn tới, xem ra không định lùi bước.

-Tổng giám đốc Thái, thật sự không thể bớt chút ít sao?

Trang Hồng Ngọc không nhịn được hỏi. Thái Y Tuyết không lên tiếng, lắc đầu, rất là bất đắc dĩ, hình như trong hốc mắt mơ hồ đã có nước mắt lấp lánh, đoán chừng là bị Tề Thiên làm cho như vậy.

-Ký!

Diệp Phàm phun ra chữ này, cảm thấy có sức nặng ngàn cân, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ một hồi được mất, vướng mắc.

Hắn cảm giác biến sắc làm ăn trên thương trường còn nhanh hơn đánh rắm. Tiếu Phi Thành của Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông trước kia khi nói chuyện với mình cũng thành khẩn vô cùng, tuy nhiên sau đó tầng lầu vừa đến tay, tập đoàn bọn họ lại thay đổi.

Xem ra trên mặt trận làm ăn chỉ có ích lợi, lại có mấy phần quan hệ nhân tình bên trong, quan hệ nhân tình đều được xây dựng trên cơ sở lợi ích.

Lấy Tề gia của Tề Thiên và Thái gia mà nói, quan hệ không thể bảo là không tốt, tuy nhiên cuối cùng quan hệ rất thân thiết vẫn không chống đỡ được áp lực của ích lợi phải giải thể!

Hai bên ký hợp đồng trong bầu không khí lạnh như băng, may là Diệp Phàm đem toàn bộ tiền theo, vạn tiền mặt thoáng cái chỉ còn lại vạn.

Quyết đánh đến cùng!

Hành động lần này, nếu vì những sai sót này mà thất bại, con đường quan lộ của Diệp Phàm có lẽ cũng tuyệt lộ, nếu không lấy được tiền nhét vào lỗ thủng, đại lao lạnh như băng của thủ lĩnh Thiết đang chờ hắn.

Tuy nhiên quyết định quyết đoán của Diệp Phàm cũng làm cho Đinh Xuân Thu thầm giật mình, một Phó Chủ tịch huyện nhỏ bé của đại lục lại có thể quyết đoán như vậy, làm y một lần nữa mở rộng tầm mắt. Nghe nói hình như ở đại lục có một số huyện nghèo, thu nhập tài chính một năm toàn bộ huyện không quá hai ngàn vạn, người này gan dạ sáng suốt đúng là làm người ta tin phục.

"Tiểu tử, đoán chừng huyện nghèo các người dự tính ký kết hạng mục lần này là vạn, thoáng cái anh đập xuống vạn, xem hắn trở về ăn nói thế nào. Hắn bị lột mũ quan là chuyện nhỏ, đoán chừng còn phải ngồi tù, mình vốn muốn dùng chuyện này uy hiếp tiểu tử này, không nghĩ rằng trên người tiểu tử này lại mang theo không ít tiền, lại có thể dám hạ bút ký kết thật"

Đinh Xuân Thu âm thầm chắc lưỡi hít hà chờ đợi một thời gian truyền đến tin tốt Diệp Phàm bị mất chức và ngồi tù.

-Anh Tề…anh Tề, anh không về ăn cơm sao?

Tề Thiên đi theo Diệp Phàm đang xoay người muốn đi, Thái Y Tuyết vẻ mặt khổ sở, ở phía sau hỏi.

-Ha ha ha! Thái gia các người cửa cao, tường dày, đáy sâu, chúng tôi là người nào, tất cả đều là đám nhà quê tới từ đại lục, bữa cơm đó tôi không dám ăn, ăn vào sợ đau bụng lắm, ha ha.. cám ơn! Không nói nữa.

Tề Thiên khôi phục bình tĩnh, châm chọc khiêu khích, đi theo Diệp Phàm.

-Lão đệ, có lẽ Thái Y Tuyết bị gia tộc Đinh thị của Đinh Xuân Thu ép buộc, cậu không nghe thấy sao? Đinh gia là đại cổ đông thứ hai của Kim Thế Giới, ở đây nhất định có quan hệ lợi hại. Tôi thấy chuyện này cũng được rồi, lão đệ cậu cũng đừng oán trách Y Tuyết cô nương nữa, tất cả đều do Đinh Xuân Thu gây nên.

Diệp Phàm vỗ vỗ bả vai Tề Thiên, khuyên nhủ.

-Đừng nói nữa đại ca, em xem như nhìn thấu rồi, mẹ kiếp! Đây là cõi đời gì chứ, em nhổ vào! Thái gia khốn khiếp, sau khi em trở về nhất định phải kêu phụ thân chặt đứt tất cả con đường ủng hộ Thái gia, phải làm cho Thái gia ăn đủ. Mẹ kiếp, thật không ra gì, muốn chơi trò gì chứ.

Tề Thiên khó có thể quên được, bực tức nói.

-Lão đệ, cậu làm như vậy không phải càng làm cho Đinh gia chế giễu hay sao? Không sáng suốt

Diệp Phàm nghiêm túc lắc đầu.

-Không nói nữa, đại ca, hôm nay anh có nói gì cũng vô ích, em sẽ không để ý Thái gia gì nữa, không quan hệ với em, cũng tốt, đỡ làm lão tử phiền lòng, hừ!

Tính tình bướng bỉnh của Tề Thiên lại nổi lên, căn bản không thèm nghe.

-Tôi thấy cũng phải, để ý bọn họ làm gì, một đám khinh thường người khác.

Trang Hồng Ngọc ở bên cạnh châm dầu vào lửa trợ uy, khiến Diệp Phàm tức giận hung hăng trừng mắt nhìn, cô ta mới không nói nữa.

-Được rồi! Chúng ta ăn cơm ngủ bù, sau đó, xế chiều tới tập đoàn Bố Thăng đi dạo một chút.

Diệp Phàm cười nói, duỗi lưng một cái, dứt khoát không nghĩ đến những chuyện phiền toái này nữa.

Ăn một bữa trưa tương đối buồn bực, Trang Hồng Ngọc đã quay về ngủ trước.

Diệp Phàm ngủ một giấc, nhìn đồng hồ cũng sắp giờ, Tề Thiên không ngủ được, ngồi trên ghế sa , vẻ mặt âm trầm nói:

-Đại ca, em quay về Liệp Báo trước, chuyện bên này cũng không giúp được gì cho anh. Em ở lại đây rất phiền lòng, mẹ kiếp!

-Không vội, đợi thêm đi.

Diệp Phàm cười thần bí.

-Đợi đợi nữa! Tại sao, em thật sự có việc bận, lần này ra ngoài mấy hôm, đoán chừng trở về còn bị mắng. Liệp Báo có kỷ luật, lần này em đã coi như phá lệ rồi.

Tề Thiên lắc đầu, muốn bỏ đi, có lẽ vì tâm tình khó chịu, không muốn gặp người của Thái gia.

-Con làm gì vậy tiểu tử này, có phải mắng Y Tuyết hay không, làm hại đại cô nương người ta khóc đến sưng tấy mắt, thích không hả? Tiểu tử con lập tức cút về cho ta, hừ!

Tề Thiên mới vừa cầm điện thoại đã bị Tề Chấn Đào đổ ập xuống chửi rủa một phen.

-Cô ta đi tố cáo với cha sao? hừ! Đồ quỷ dạ xoa không giữ lời hứa, còn dám đi ra ngoài nói láo, không sợ con cắt lưỡi cô ta.

Tề Thiên vội vàng hừ nói.

-Con nói gì vậy thằng nhãi này, lại nóng nảy rồi có phải không? Con kêu cha phải nói con thế nào đây. Y Tuyết cũng là bất đắc dĩ, gia tộc Đinh thị người ta là đại cổ đông thứ hai của Kim Thế Giới.

Bá phụ con cần bọn họ ủng hộ, nếu không vị trí chủ tịch cũng không làm sao bảo vệ biết không? Trên đời này có rất nhiều chuyện cũng phải biết lúc nào nên lấy nên bỏ, biết thối lui, lui một bước trời cao biển rộng.

Chuyện này cũng không mất thể diện, cũng có thể nói là một loại sách lược của trí giả. Đương nhiên, chuyện lần này Kim Thế Giới làm vậy cũng có chút quá đáng, nhưng Thái bá phụ của con cũng là bị ép buộc. Tuy nhiên bọn họ làm vậy cũng coi như giúp Diệp Phàm rồi, nếu không nửa mặt bằng tầng lầu đó hoàn toàn có thể chuyển nhượng cho những công ty khác, rất nhiều công ty đang chờ, đây có lẽ là chuyện duy nhất Thái bá phụ của con có thể giúp Diệp Phàm, ài.

Tề Chấn Đào hung hăng mắng, cuối cùng thở dài.

-Con không quan tâm, sau này đừng nhắc đến Thái gia với con nữa, y không phải là bá phụ của con, con cũng không quen biết bọn họ.

Ta đã nhận đại ca, ra tay âm độc đùa bỡn đối với đại ca chính là không đúng, đối nghịch với đại ca chính là kẻ địch của Tề Thiên này, hừ!

Tề Thiên rất bướng bỉnh, đầu ngẩng cao hoàn toàn không phục, kiên quyết cường ngạch với lão tử Tề Chấn Đào.

-Hảo tiểu tử, lại muốn ngạo mạn có phải không? Lập tức chạy về cho lão tử, trị không được con có phải hay không

Đại pháo Tề Chấn Đào lại bắt đầu phát đạn pháo, rống lớn trong điện thoại làm Diệp Phàm cách đó hơn một mét cũng nghe được rõ ràng.

-Quay về thì quay về, bất quá con trở về Liệp Báo, không về nhà, hừ!

Giọng nói của Tề Thiên thấp xuống một chút.

-Hừ! Không về nhà có phải không? Lão tử có phải xông tới Liệp Báo trói người cũng phải trói nghịch tử này mang về, phản thiên.

Tề Chấn Đào quát.

-Đưa điện thoại cho tôi.

Diệp Phàm nói, nhận lấy điện thoại rồi nói:

-Chú Tề, chuyện này Tề Thiên cũng không làm gì sai, cho cậu ấy thời gian hai ngày giảm nhiệt đi, cháu muốn kêu cậu ấy ở lại Hồng Kông vài ngày nữa.

-Ở lại Hồng Kông, chuyện của các cậu còn chưa giải quyết xong sao?

Tề Chấn Đào đình chỉ cơn tức giận hỏi.

-Không phải, chuyện này cháu đã nói với chú, cháu đã nói qua với anh Thiết rồi, muốn đề cử Tề Thiên đến Hồng Kông công tác, chú Tề thấy thế nào?

Diệp Phàm thốt ra một câu thiếu chút nữa làm Tề Thiên chấn động rớt cằm, ở bên cạnh kêu lên:

-Ở Hồng Kông công tác, hay!

-Hay của khỉ, không cho!

Tề Chấn Đào cũng nghe thấy Tề Thiên kêu hay, có chút giận dỗi hừ nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio