Cô nương, con mắt của cô thật là tốt, cặp hoa tai này được làm ở cuối thời kỳ Trung Cổ của châu Âu, đã có mấy trăm năm lịch sử, bình thường có thể xem là đồ cổ, cũng có thể lấy ra để đeo, hơn nữa khi đeo vào tay thì rất có phong vị của một đại tiểu thư quý tộc thời xưa. Giá gốc là8 vạn 8 ngàn đồng, giảm cho cô %, chỉ lấy vạn là được.
Người bán hàng có khí chất tương đối thanh nhã mỉm cười, giới thiệu vô cùng cặn kẽ, hơn nữa đưa ra chứng từ giám định văn vật, xem ra không phải là hàng giả.
- vạn.
Trang Hồng Ngọc nhất thời lúng túng, tuy nhiên đảo mắt thì bình tĩnh lại, đang định đưa trả cho người bán hàng.
Thật ra thì Diệp Phàm đã sớm nhìn thấy biển giá, biết Trang Hồng Ngọc không thể nào mua đôi vòng tai mắc như vậy, hơn nữa cô cũng không có nhiều tiền. Tâm tư của Diệp Phàm là chờ Trang Hồng Ngọc cầu mình, đến lúc đó mình sẽ thuận thế đẩy thuyền hiển lộ rõ ràng khí phách anh hùng rơm, nga, nói sai rồi, lúc này hẳn là phong độ thân sĩ.
- Thật xin lỗi tiểu thư, quá mắc. Tôi mang tiền không đủ, lần sau đến lại.
Trang Hồng Ngọc có chút lưu luyến nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết đẩy trả lại cho người bán hàng, hơn nữa nói luôn nguyên nhân.
- Hồng Ngọc, để tôi.
Diệp Phàm cười hòa nhã rồi đưa tay.
- Không cần.
Trang Hồng Ngọc lắc đầu kiên quyết.
- Mua không nổi cũng đừng có giả mạo bộ dạng tiểu thư nhà giàu, cũng không nhìn xem, người đại lục cũng dám đến nơi đây đi dạo, hừ. Tránh ra, để cho bổn tiểu thư nhìn xem.
Lúc này có một cô gái bên cạnh lên tiếng..
Hai người kinh ngạc quay đầu, phát hiện thấy một khuôn mặt đầy vết rỗ, mặt tròn xoe, lỗ mũi bẹp, dung mạo thường thường, thậm chí có thể nói là xấu đang lên tiếng châm chọc.
Một người nam đứng sau lưng khoanh tay, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm ra vẻ bức người.
Đoán chừng là cô ả thấy khí chất cao nhã lẫn sự ăn nói lịch thiệp của Trang Hồng Ngọc nên đố kỵ.
- Cô nương, nói chuyện làm sao vậy, chúng ta đâu quen, cũng đâu chọc giận cô?
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi, tuyệt không hàm hồ.
- Cái gì nói tôi đã nói rồi, bản cô nương muốn mua vòng tai, hừ! Tránh ra!
Cô gái xấu xí kia vênh mặt, hất hàm với Trang Hồng Ngọc.
- Cô.
Trang Hồng Ngọc giận đến hai mắt đều trợn tròn, cúi đầu tính ra cô phải làm đến năm sau mới có thể mau được đôi vòng tai cổ này rồi lại nhìn lại con vịt xấu xí đầy mùi tiền kia, cuối cùng vẫn là lắc đầu chuẩn bị rời đi.
- Người bán hàng, gói lại, tôi mua đôi vòng tai này.
Diệp Phàm cười, lấy thẻ ra.
- Tiên sinh, đi mạnh khỏe!
Sau khi xử lý xong, người bán hàng khom người cúi chào.
- Hồng Ngọc, em đeo vào cho anh!
Diệp Phàm cười nhạt, cố ý làm con vịt bầu kia mất mặt.
- Ừ!
Trang Hồng Ngọc lại có thể nghe lời đáp một tiếng, ngoan ngoãn để đồng chí Diệp Phàm đeo vào tai.
- Xinh đẹp, lại rất có khí chất. Nguồn:
Diệp Phàm khen ngợi, móc một điếu xì gà Cu Ba thượng hạng ra rít một hơi, lạnh nhạt:
- Có ít người a! Đem toàn bộ đồ cổ thế giới đắp lên người cũng không thành Kim Phượng Hoàng được, ha ha ha! Hồng Ngọc, chúng ta đi.
Diệp Phàm đưa tay cho Trang Hồng Ngọc, kỳ quái là cô cũng đặt tay vào, thậm chí dựa hẳn người vào, bộ dạng thân mật khiến con vịt kia suýt tức nghẹn mà chết.
" Mẹ kiếp! Có tiền chính là thoải mái."
Diệp Phàm cười thầm, cánh tay khẽ giật giả bộ vô ý lướt qua hai ngọn núi của Trang Hồng Ngọc muốn kiếm chút dầu thừa vớt vát.
Tuy nhiên động tác hơi mạnh nên Trang Hồng Ngọc khẽ hừ một tiếng, Diệp Phàm cũng không dám làm gì thêm, nếu thật chọc cho cô bốc hỏa biết đâu sẽ cho mình xuống đài không được trước đám đông, lúc đó thì hay rồi.
- Bí thư Phí, tôi là Chu Húc, Diệp Phàm vừa có chuyện lớn.
Một gã mặt ngựa vui mừng, nói.
- Chuyện lớn, chuyện lớn gì?
Phí Mặc vừa nghe thì hỏi dồn.
- Mấy ngày hôm trước, hắn Trưởng phòng tài vụ Trang Hồng Ngọc của khu kinh tế cùng đi ra ngoài đem theo tất cả tiền của khu, vợ của tôi vốn là không biết chuyện nhưng sáng hôm nay Phó Chủ nhiệm Trương Quốc Hoa nói là có mấy người. thầu khoán muốn tới lấy ứng tiền cho công trình Quỷ Anh Than, đã nói trước với Diệp Phàm, Xuân Mai vợ tôi là tài vụ khu kinh tế sau đó dẫn người đi ngân hàng lấy tiền, sau đó cũng xuất xong nhưng phát hiện một điều bí mật.
Chu Húc thấp giọng nói, hơi có vẻ thần bí, còn muốn treo ngược Phí Mặc.
- Bí mật, bí mật gì?
Phí Mặc vểnh tai lên, tuy nhiên vẫn giữ giọng bình thản.
- Vốn là tài chính của khu kinh tế có hơn vạn, nhưng nhìn vào số dư chỉ còn mấy trăm vạn, Xuân Mai lúc ấy còn tưởng nhìn nhầm, dụi mắt lại thì thấy đúng là mấy trăm vạn nên hoảng hồn gọi nhân viên ngân hàng kiểm tra lại thì nói đã chuyển đi vạn.
Chu Húc đắc ý nói, ý là Diệp Phàm và trưởng phòng tài vụ mới nhận chức Trang Hồng Ngọc đã cầm tài khoản bỏ trốn.
Chu Húc là thân thích bên mẹ đẻ của Phí Mặc, vợ Trương Xuân Mai của gã là nằm vùng mà Phí Mặc cài vào khu kinh tế.
Chuyện này rất ít người biết được, lại vào theo con đường chính quy làm tài vụ Khu kinh tế Lâm Tuyền, rất kín đáo.
Hơn nữa hai vợ chồng này cũng không phải họ Phí, nên không khiến cho Diệp Phàm hoài nghi, không ngờ mới vào đã phát hiện bí mật kinh thiên như vậy.
- Ôm tài khoản bỏ trốn!
Phí Mặc thì thào, hỏi tiếp:
- Điều tra tài chính đi về đâu không, hơn nữa gần đây Diệp Phàm có nói làm gì không?
- Ngân hàng không để cho tra, nói là vì bảo vệ bí mật. Nếu như muốn tra khoản tiền đi đâu thì phải đợi Diệp Phàm nói mới được, chỉ là nói hắn đi ra ngoài làm việc, cũng không nói làm chuyện gì, chắc là để che dấu tai mắt người khác.
Chu Húc hưng phấn nói.
- Ừ! Tôi biết rồi, cậu im miệng lại cho tôi, chuyện này tôi sẽ thu xếp.
Phí Mặc hừ một tiếng cúp điện thoại.
- Kỳ quái, chẳng lẽ thật là ôm tài khoản bỏ trốn, đây cũng là số tiền lớn, có thể chạy ra nước ngoài cũng đủ để hưởng thụ cả đời. Tuy nhiên có lẽ không phải vậy, cũng quá trắng trợn rồi, bất kể như thế nào cũng cứ điều tra thêm xem tiểu tử ngươi chạy đi đâu.
Phí Mặc cười âm hiểm.
Y lấy điện thoại gọi cho bí thư Ủy ban Kỷ luật Chu Trường Hà:
- Lão Chu, báo cho anh một tin vui nhỏ. Lần này để anh thể hiện uy phong rồi, ha ha ha, thời cơ a thời cơ.
Phí Mặc cười gằn.
- Tin vui, tôi còn có thể có tin vui nhỏ gì. Lão Phí, anh đùa tôi phải không, khó có thể là tiểu tử Tiểu Đào đề nghị Phó Trưởng phòng, chuyện đã định rồi? Ha ha ha.
Chu Trường Hà cười ha hả, hai người hợp tác đã lâu nên rất tùy tiện.
Mấy ngày hôm trước Chu Trường Hà một mực nói với Phí Mặc là con mình Chu Tiểu Đào đảm đương Trưởng phòng an ninh trật tự Cục Công An huyện cũng đã lâu, có thể chuyển vị trí vì hiện giờ trong cục vẫn thiếu hai vị trí phó cục trưởng.
Trong đó một vị trí cũng là bởi vì lần trước chọc phải Thủy Châu tứ mỹ, Cục trưởng Chu Bá Thành bị bắt giữ đồng thời Phí Chí Minh thuộc hệ Phí gia cũng gặp vạ lây.
Phải biết rằng phí Chí Minh mới vừa bị Phí Mặc đẩy lên tới chống đỡ thay trước kia Cổ Chinh Hoa vị kia đưa không lâu, cứ như vậy bị bởi vì Diệp Phàm tiểu tử này chuyện bị vuốt xuống, làm cho Phí Mặc cảm giác mặt nhưng nhị gì hết ném đến rất lớn.
Lần này Chu Trường Hà định đẩy con mình lên ngựa, y làm bí thư Ủy ban Kỷ luật tự mình ra mặt cũng không tiện.
Cho nên cuối cùng thì giựt giây Phí Mặc ra mặt, đối với loại háo sắc như Chu Tiểu Đào, Phí Mặc biết rõ lai lịch của gã, thuần túy là một thái tử của phố huyện, chính sự không làm chỉ lo đi hại gái.
Chẳng qua Phí Mặc cùng hợp tác với Chu Trường Hà, đâu quản đến chuyện này, lần này Chu Trường Hà tự mình ra mặt cầu đến cửa, trong lòng Phí Mặc vốn không hề muốn ra mặt đề cử.
Nếu là loại này lên làm sau này lại chẳng mấy ngày gây ra chuyện, khi đó sẽ nhắc tới người đều cử là bí thư khối đảng Phí Mặc.
Chẳng qua mặt mũi Chu Trường Hà nhất định là không thể bác. cho nên trong lòng Phí Mặc cũng rất buồn bực, cứ nói là Cục Công an không giống với những cục khác, còn cần phải đánh động bên Cổ Bảo Toàn.
Đương nhiên, những trò vặt này sao có thể gạt Chu Trường Hà, Phí Mặc biết cũng không thể giấu diếm được y, chỉ là mong kéo dài được một chút.
Cho nên, Chu Trường Hà còn tưởng rằng chuyện con mình là Tiểu Đào đã định, Phí Mặc là tới báo tin mừng.
- Ha ha, chuyện của Tiểu Đào tôi đang theo dõi, lão Chu, đừng nóng vội, chúng ta là quan hệ gì, chuyện Tiểu Đào nhất định hoàn thành, chỉ là phải chờ thời gian. Chúng ta không vội, chờ có cơ hội lập tức sẽ làm.
Phí Mặc lập tức cười ha hả.
- Theo dõi, theo dõi, sao tôi không hiểu anh chứ, lão già kia, còn không phải là nhìn con tôi không được nên không ra mặt. Chẳng qua, hừ! Xem ngươi có thể kéo tới khi nào. Cùng lắm thì nhất phách lưỡng tán.
Chu Trường Hà bực bội nhưng cũng gượng cười:
- Vậy làm phiền lão Phí rồi, ai, khuyển tử đúng là phải phí tâm, ai.
- Nói gì vậy, tôi với anh là ai chứ? Còn nói chuyện khách khí như vậy, tôi không giúp Tiểu Đào thì ai sẽ giúp nó. Chuyện này chúng ta đặt một bên đã.
Chuyện vui hôm nay tôi báo cho anh là Diệp Phàm gần đây có động tĩnh lớn, tài khoản vạn của Khu kinh tế Lâm Tuyền đã bị hắn lấy đi cùng với Trưởng phòng tài vụ Trang Hồng Ngọc mấy ngày trước, nói là làm việc.
Làm việc sao phải tốn tiền nhiều như vậy, đây chính là vạn. Anh lập tức vận dụng quyền lực Ủy ban kiểm tra chứng thực tài chính đi về đâu, phòng ngừa tổn thất trọng đại cho tài sản quốc gia.
Phí Mặc còn rất có tư tưởng yêu nước, dĩ nhiên là ở trên cơ sở lợi ích cá nhân.