Quan Thuật

chương 578: tự mình kiện mình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-Hắc hắc, nghe đại ca nói như vậy em cũng yên tâm, vậy thì dễ, em lập tức viết một tờ tài liệu trực tiếp đưa tới bộ phận bảo vệ, bảo đảm ngày mai sẽ có người xuống điều tra.

Gần đây chuyện em đi Hồng Kông vẫn chưa hoàn toàn xác định, sau khi phát sinh chuyện này, bộ phận bảo vệ Liệp Báo nhất định sẽ rất thận trọng, nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này trước khi em xuất phát đi Hồng Kông. Lãnh đạo cao cấp bộ phận bảo vệ tên là Tào Giới, cấp bậc đại tá, có lẽ sẽ biết danh tiếng đại ca.

Tuy nhiên có thể cũng không biết, nhưng em sẽ tiết lộ một số tin tức, tỷ như đại ca là huynh đệ kết nghĩa với Đoàn trưởng Thiết, chỉ cần vừa lộ ra chút tiếng gió, đến lúc đó lại lôi chuyện đại ca bị Vương Tiểu Ba đánh ra.

Em tin tưởng bọn họ không cần đại ca lên tiếng, ha ha, cũng sẽ đòi lại công bằng cho đại ca. Hơn nữa khẳng định đặc biệt tàn nhẫn. Các sĩ quan Liệp Báo chúng ta cũng không phải là loại lương thiện, mẹ kiếp!

Tề Thiên đắc ý không dứt, thiếu chút nữa vui mừng lệch miệng.

-Cười gì, làm người phải khiêm tốn, tôi nghĩ nếu Tào Giới đã là Đại tá, hẳn là sẽ biết tôi là cố vấn đặc biệt của Liệp Báo. Đương nhiên, tôi tin tưởng y cũng sẽ giữ bí mật, còn về bọn họ làm như thế nào, phương diện này chúng ta không can thiệp, chuyện này phải duy trì độc lập công chính của luật pháp quốc gia! Cậu lập tức đi làm đi, tranh thủ trước khi đi Hồng Kông giải quyết xong.

Diệp Phàm chuẩn bị phóng điện rồi.

-Đợi đã đại ca, hình như hôm đó anh Vĩ cũng nổ súng, chuyện này có ảnh hưởng gì đến anh ấy không?

Tề Thiên lại hỏi.

-Ừ, đây thực sự là một vấn đề, có thể không đụng đến Lô Vỹ tốt nhất là đừng đụng. Đương nhiên, cho dù đụng đến tôi nghĩ bộ phận bảo vệ Liệp Báo cũng sẽ giữ bí mật, phải tin tưởng các đồng chí của chúng ta chứ, ha ha ha….

Diệp Phàm cười cúp điện thoại, căn bản là không lo lắng gì cả. Hắn tin tưởng chỉ cần Đại tá Tào Giới là một người bình thường, tuyệt đối sẽ không thể không nể mặt Đoàn trưởng Thiết.

-Bí thư Chu, đồng chí Phí Mặc huyện Ngư Dương đã đem con trai Phí Vũ Vân giao nộp cho Viện Kiểm sát, có cần nghiêm nghị tra hỏi một phen.

Tôi nghĩ, lần này có lẽ đã câu được một con cá lớn, vấn đề của tiểu tử này không nhỏ, kể từ khi chúng ta công bố điều tra của Ủy ban Kỷ luật thành phố và Viện Kiểm sát, gần đây thư từ kiện y cũng không ít.

Nếu như kiểm tra đối chiếu sự thật toàn bộ cũng đủ khiến y ngồi tù mấy năm được rồi. Hơn nữa, một người thanh niên như Phí Vũ Vân có thể làm ra được nhiều chuyện như vậy sao?

Trong chuyện này có phải có cao nhân gì đó ở sau lưng chỉ điểm không.

Bí thư Tào Anh Bồi của Ủy ban Kỷ luật thành phố nghiêm túc nói, ý tứ sâu xa. Mũi nhọn chĩa đến đương nhiên là Bí thư khối Đảng ủy Phí Mặc huyện Ngư Dương.

Y đưa mắt nhìn Bí thư Thị Ủy Chu Càn Dương, chờ ông ta hạ quyết định. Tào Anh Bồi tuy nói mới vừa điều tới Mặc Hương không lâu, nhưng đã tốn một phen công phu, nghiên cứu qua tứ đại gia tộc lâu năm Ngư Dương, biết nền tảng của các gia tộc này rất dầy, từ huyện đến thành phố, từ thành phố đến tỉnh đều có một số thân thích làm quan to.

Nếu muốn động đến gia tộc lâu năm như vậy, cho dù là Ủy ban Kỷ luật thành phố cũng cảm giác có chút lực bất tòng tâm, chỉ cần lấy bậc tiền bối Phí gia ra mà nói, đã có Phí Nguyên Thành chưa đến tuổi làm Giám đốc sở xây dựng tỉnh.

Thư ký trưởng Thị ủy Phí Ngọc chính là em gái Phí Mặc, ba cấp huyện thành phố tỉnh hợp thành một mạng lưới liên lạc nhân tình khổng lồ, rút dây động rừng.

Tào Anh Bồi biết rõ khó khăn trong đó, cho nên cũng không dám hành động lộn xộn, trước hết xin chỉ thị của Bí thư Thị Ủy Chu Càn Dương.

Nếu không bắt người lung tung, cuối cùng Ủy ban kiểm tra giải quyết vụ án tốt đẹp, nhưng có thể sẽ bị Chu Càn Dương và Phí Ngọc ghét hận.

Đến lúc đó Chu Càn Dương cũng sẽ không nói anh tốt, ngược lại cho rằng anh không để ý toàn bộ đại cục vân vân. Cho nên, làm bí thư Ủy ban Kỷ luật, phía trên có bí thư bà bà trông coi, phía dưới dân chúng lại theo dõi sát sao.

Bất kể anh có quản tham quan hay không, dân chúng cũng sẽ đâm cột sống anh nói đồng chí của Ủy ban kiểm tra bất tài không chịu làm việc. Chẳng qua quản cũng không được, nếu quản rất có thể thọc đúng vào tổ ong vò vẽ. Bởi vì đồng chí của Ủy ban kiểm tra xét xử đều là quan, quan quản quan khó khăn tương đối lớn.

Đầu tiên phải xem xét mũ quan của mình, hơn nữa, thái độ của lãnh đạo trực thuộc vô cùng mấu chốt, bởi vì Ủy ban kiểm tra cũng là cơ quan kiểm tra dưới sự lãnh đạo của Đảng, Đảng tuy nói giao cho nó quyền lực độc lập phá án nhất định, nhưng nó vẫn phải triển khai công tác trong sạch hóa bộ máy chính trị dưới sự lãnh đạo của Đảng.

Nếu vì chuyện này mà bay mũ thì không đáng, cho nên chuyện này phải nắm giữ chừng mực mới có thể có đường sống trên quan trường, nếu làm không tốt đụng phải quan lớn thì cũng tương đối khó làm.

Lãnh đạo Ủy ban kiểm tra cũng là người, cũng là quan viên, phải xuất phát từ lợi ích cá nhân, xét xử tham quan đồng thời cũng phải suy nghĩ cho mình, chuyện này rất bình thường, không có gì đáng trách.

-Vụ án này đương nhiên phải thẩm tra, công việc của Ủy ban kiểm tra các anh là gì, chính là làm công tác này. Chẳng qua … Trước khi chưa điều tra rõ ràng niêm phong công ty của người ta là hơi có chút gấp gáp.

Chu Càn Dương thốt ra một câu, tuy nhiên Tào Anh Bồi đã hiểu ẩn ý bên trong, biết Chu Càn Dương lúc này đang ở trong trạng thái quan sát, đoán chừng là muốn nhìn xem Thư ký trưởng Thị ủy Phí Ngọc hoặc là phản ứng của Phí gia rồi hãy nói.

Nếu như Phí Ngọc biết tiến lui, chịu bày tỏ thái độ, chuyện này đoán chừng sẽ giải quyết nhẹ nhàng, tục ngữ nói là sấm to mưa nhỏ.

Nếu như Phí Ngọc vẫn khư khư cố chấp, không chịu dựa vào lời Chu Càn Dương thì chuyện này nghiêm trọng. Cho đến lúc này chuyện này chính là Chu Càn Dương ra tay gõ quả đấm về phía Phí gia. Ủy ban kiểm tra trên thực tế là Chu Càn Dương điều khiển, quả đấm chính là công trình bã đậu, quyền khống chế nằm trong tay Chu Càn Dương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Thật ra Tào Anh Bồi đã có chứng cớ, công trình bã đậu Quỷ Anh Than đã điều tra xong, hoàn toàn có thể niêm phong "Công ty Võ Thần", bắt đầu hành động được rồi.

Tuy nhiên Tào Anh Bồi là tên giảo hoạt, hiểu được đại cục, biết tiến lui, dù muốn làm cũng sẽ không khinh xuất, nếu không, bí thư Ủy ban Kỷ luật y đã sớm lui về tuyến hai rồi, đương nhiên, Tào Anh Bồi cũng có quyết định của mình.

Sau khi trở về phòng làm việc Tào Anh Bồi suy nghĩ một lát, nói với thư ký:

-Anh đi gọi đồng chí Phương Viên tới đây.

Kể từ sau khi Phương Viên rời khỏi phân trạm tổ đặc cần trú ở Hồng Kông, vì nguyên nhân sức khỏe trao quyền cho cấp dưới đến Ủy ban kiểm tra tỉnh Nam Phúc, sau đó lại trực tiếp đến Ủy ban kiểm tra thành phố Mặc Hương, tạm thời nhận chức vụ phó Bí thư.

-Đồng chí Phương Viên, lần này vụ án Phí gia và Tiếu gia Ngư Dương sẽ do anh nắm giữ ấn soái thẩm tra xử lí, nghe nói trước kia anh cũng làm công tác bảo vệ thẩm tra trong quân đội, tôi tin tưởng anh cũng có thể làm ra một phen thành tích ở Ủy ban kiểm tra. Đương nhiên, nếu có một số phương diện nghiệp vụ chưa quen thuộc, anh có thể hỏi cấp dưới của mình, bọn họ đều là người dày dặn kinh nghiệm, trình tự đều vô cùng rõ ràng.

Tào Anh Bồi ném điếu thuốc cho Phương Viên, cười nói.

Thật ra y đang quan sát Phương Viên, cảm thấy người này có chút kỳ lạ, mới tuổi, theo lý mà nói ở trong quân đội nhiều nhất chỉ là một Thiếu tá, Trung tá tuyệt đối cao hơn trời rồi.

Theo như chế độ thường quy, cán bộ chuyển quân sắp xếp đến địa phương, quân nhân cấp bậc Trung tá chuyển đến địa phương còn bị giáng một cấp sử dụng, có thể làm một Trưởng phòng có thực quyền trong Ủy ban Kỷ luật thành phố đã là rất tốt rồi.

Thế nhưng người này vừa đến thành phố liền nhận được chức vụ phó bí thư, đường đường là một cán bộ cấp Phó ban, điểm này Tào Anh Bồi suy nghĩ mãi cũng không hiểu.

Khả năng lớn nhất đoán chừng sau lưng người này có nền tảng rất dày, nếu không làm sao có thể mò được vị trí tốt như vậy? Cho nên Tào Anh Bồi nói chuyện với Phương Viên vẫn tương đối khách khí.

Chẳng qua, nếu đã suy đoán Phương Viên là người có bối cảnh nhất định, vậy cứ để cho con nghé con khỏe mạnh như y đi đụng độ hai con cọp Ngư Dương kia cũng tốt.

Tào Anh Bồi cũng không tán đồng thái độ của Chu Càn Dương, lần này kêu một cán bộ chuyện quân như Phương Viên đi thẩm tra xử lí vụ án Ngư Dương là có thâm ý sâu sắc.

Tào Anh Bồi cũng xem như là một người chính trực, y cho rằng nếu Phí Vũ Vân đã làm ra nhiều vấn đề như vậy, đương nhiên phải điều tra kỹ càng, nếu không để cho y lọt lưới một lần nữa đoán chừng sẽ tạo thành tổn thất lớn hơn cho quốc gia và nhân dân.

Tuy nhiên thái độ Chu Càn Dương mập mờ, cho nên Tào Anh Bồi cũng không tiện trực tiếp động thủ, bàn giao cho Phương Viên trái lại thích hợp nhất. Nếu như điều tra ra cái gì, có chứng cớ xác thực đến lúc đó Chu Càn Dương muốn làm gì mình cũng không có cách nào. Hơn nữa lui một bước nói chuyện này là đồng chí Phương Viên làm ra tới, mình cũng có thể giảm bớt khó chịu của Chu Càn Dương đối với mình.

-Bí thư Tào, tôi sẽ nghiêm túc thẩm tra xử lí.

Tuy nhiên người ở trên có nhắc nhở gì không?

Phương Viên cũng không ngốc, đầu tiên nói thẳng ra một câu, muốn xem xem thái độ của lãnh đạo phía trên như thế nào rồi mới quyết định thẩm tra xử lí vụ án lần này như thế nào.

-Ha ha, đồng chí Phương Viên, Ủy ban kiểm tra chúng ta phá án, anh nói làm gì có ai đến chào hỏi, nếu chuyện này nghe người khác chào hỏi, chúng ta còn cần phá án nữa không. Tuy nhiên Bí thư Chu nói là trước khi chưa điều tra rõ ràng chuyện này thì đừng niêm phong công ty của người ta, cho nên, lần này đồng chí xuống dưới phải nhanh chóng điều tra sự thật rồi hãy nói.

Tào Anh Bồi cuối cũng vẫn tiết lộ thái độ của Chu Càn Dương ra ngoài. Y có chút bận tâm đến tính tình thẳng thắn của vị cán bộ chuyển quân này, thiết lập vụ án còn chưa nói đến phương thức nghiên cứu, cuối cùng thốt ra một câu làm mình khó xử.

Cho nên đầu tiên vẫn nhắc nhở, về phần Phương Viên có hiểu suy nghĩ của mình hay không, đến lúc đó thật sự chọc ra cái gì mình cũng có lời để nói, hơn nữa từ một khía cạnh khác cũng có thể kiểm nghiệm sau lưng Phương Viên này rốt cuộc có đại thần chống đỡ hay không, vụ án Ngư Dương chính là đá thử vàng tốt nhất.

Ba ngày sau.

Diệp Phàm đang uống trà, điện thoại vang lên.

-Chủ nhiệm Diệp, tôi là Phương Viên. Phương Viên cung kính nói.

-Là Phương Viên à! Anh đến chỗ nào rồi? Diệp Phàm hỏi.

-Tôi tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh, tạm thời còn chưa thu xếp công tác cụ thể, là cấp dưới của phó bí thư Thiết Thác, phó bí thư Thiết nói là gần đây vụ án Mặc Hương đặc biệt nhiều, kêu tôi tạm thời đến Mặc Hương phối hợp giúp đỡ bí thư Tào giải quyết công việc, đầu tiên cũng là rèn luyện, thứ hai cũng thừa cơ làm quen một chút với trình tự phá án của Ủy ban kiểm tra, cho nên hiện giờ đang giữ chức vụ phó bí thư Ủy ban kiểm tra thành phố Mặc Hương.

Phương Viên nói.

-Vậy thì tốt, chúng ta có thể đồng thời chiến đấu, ha ha ha.

Diệp Phàm vừa nghe, trong lòng rất là cao hứng, Phương Viên đến Ủy ban kiểm tra thành phố Mặc Hương nhậm chức phó bí thư, đối với mình mà nói có lẽ tin tức rất tốt. Ít nhất mình cũng có một tai mắt ở Ủy ban Kỷ luật thành phố, hơn nữa còn rất trung thành.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio