-Nói đùa, lão đệ cậu thật sự muốn ăn đòn sao. Cậu thấy Phí Ngọc nói đùa lúc nào, người phụ nữ đó tuổi đã ngồi lên vị trí thư ký trưởng thị ủy, từ trước đến nay vẫn luôn cao ngạo, người bình thường cũng khó lọt vào tầm mắt của cô ta.
Đừng bảo là cậu, chính là một số cán bộ cấp trưởng ban cũng chưa chắc lọt vào mắt xanh người ta, người muốn gọi cô ta một tiếng chị Phí nhiều như biển.
Cho dù tính chất nói đùa, lão đệ cậu cũng tuyệt đối không thiệt, hơn nữa loại chuyện này cũng là tương đối, đều có tính hai mặt, nói đùa cũng có thể biến thành sự thật.
Hắc hắc, chỉ là lão đệ cậu có chịu cúi thấp đầu hay không, cho nên, lão đệ phải biết đủ.
Vu Kiến Thần nghiêm túc nói.
-Có gì mà em không chịu cúi đầu, người ta là cán bộ cấp phó ban chính tông, hơn nữa còn là thường ủy thị ủy, ở trước mặt cô ta em có thể làm được gì chứ.
Diệp Phàm thuận miệng đáp, cũng giật mình như có điều suy nghĩ, thật ra cũng có chút tâm động, có một chị gái khí chất cao nhã như vậy hình như cũng không tệ.
-Huynh đệ, lão ca tôi nói với cậu một câu xuất phát từ đáy lòng, đây cũng là một cơ hội. Nếu thật sự có thể nhận được một người chị nuôi như vậy, còn lo Phí gia Ngư Dương không ủng hộ cậu sao?
Đây chính là một lực lượng không thể coi thường, nếu cậu còn muốn lăn lộn ở Ngư Dương, đây cũng là một trợ lực đặc biệt lớn.
Đợi đến khi lão đệ cậu làm được hai ba năm sau này, khẳng định sẽ tiến thêm một bước vào Đảng, đến lúc đó yêu cầu tài nguyên nhân mạch sẽ cần sẽ nhiều hơn.
Làm quan mà! Chúng ta phải tạo ra càng ít đối thủ càng tốt, có được càng nhiều bằng hữu càng có lợi, phải giỏi về hóa thù thành bạn.
Người ta nói trên thương trường không có bằng hữu, chỉ có ích lợi, khi địch nhân ở trước mặt ích lợi cũng có thể chuyển đổi thành bằng hữu.
Thật ra quan trường không phải như thế, gút mắt lợi ích trên quan trường có lẽ có tính mịt mờ, nhưng kỳ thật tàn khốc hơn, âm hiểm hơn.
Lấy trên thương trường mà nói, tổn thất chính là tiền vật, trên quan trường có khi tổn thất không chỉ là tiền vật, mà còn có thể vào nhà tù.
Cho nên, có lẽ Phí gia trước kia đối đầu với cậu, vẫn luôn thiết kế hãm hại cậu. Bây giờ bởi vì Phí Ngọc đã công nhận cậu, có thể chuyển đổi thành bằng hữu, bọn họ sẽ lập tức giúp đỡ cậu.
Dĩ nhiên, có được tất có mất, cậu cũng phải bỏ ra một số thứ. Tựa như công trình Quỷ Anh Than lần này chính là lúc Phí gia cần cậu, hơn nữa chuyện đó cũng không xem là chuyện gì lớn. Lão đệ, công trình bã đậu ở Hoa Hạ chúng ta cũng không ít. Hơn nữa chẳng qua chỉ là một mảnh đất chưa sửa sang tốt mà thôi, lại không tạo ra thương vong nhân viên gì, bây giờ Phí gia chịu cúi đầu xây dựng lại, cậu còn có gì từ chối.
Thứ nhiều lợi ích như vậy, lão đệ cậu ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ. Dĩ nhiên, chúng ta không làm chuyện trái pháp luật là được.
Nếu như công trình bã đậu của Phí gia tạo thành tổn thất trọng đại về người và của cho quốc gia, vậy dĩ nhiên chúng ta cũng không nói gì cả.
Chuyện này phải phân biệt rõ ràng, có chuyện có thể làm, có chuyện không thể làm. Giữa những chuyện này cũng không có giới hạn rõ ràng, bản thân cậu phải nắm rõ chừng mực bên trong.
Nếu cậu nắm giữ được thì sẽ thuận lợi như nước chảy mây trôi, đi lại trên quan trường cũng có thể tự nhiên thoải mái. Nếu nắm giữ không tốt bất cứ lúc nào cũng có thể bị té nhào, chìm đắm vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Tỷ như chuyện của Phí gia, cho dù cậu cố chấp, bắt Phí Vũ Vân nhốt vào đại lao, niêm phong công ty Võ Thần của bọn họ thì có tác dụng gì.
Đối với công trình Quỷ Anh Than của các cậu mà nói hoàn toàn vô bổ, hơn nữa còn tạo ra một kẻ đối đầu tương đối cứng rắn, nó chính là ngọn núi lớn chắn ngang trước mặt đối với con đường cất nhắc sau này của lão đệ cậy. Bây giờ Phí gia tự nguyện bỏ tiền giải trừ tai họa, xây dựng lại Quỷ Anh Than, giúp cậu giải quyết phiền toái, dân chúng cũng nhận được lợi ích thực tế, mà cậu cũng để lại ấn tượng tốt cho Phí Ngọc, cớ sao mà không làm.
Còn có một điểm, tôi cũng muốn nhắc nhở cậu, từ tin tức Lô Vĩ nghe thấy, có thể cảm giác bây giờ cậu đã tạo ra một số sầu lo cho lãnh đạo Cổ Bảo Toàn.
Đó là một hiện tượng tương đối không tốt. Tôi chỉ tặng cậu mấy chữ: khiêm tốn làm người, làm việc chăm chỉ! Biến ảo tương thông, nắm giữ thời cơ.
Lão Đại Vu Kiến Thần nói rất nhiều chuyện với Diệp Phàm, thuận tay chỉ điểm cuộc sống quan trường cho Diệp Phàm.
-Cám ơn anh Vũ, em nghe lời anh.
Sau khi Diệp Phàm để điện thoại xuống liền trực tiếp gọi điện cho Ôn Bảo Linh của công ty Thiên Lạc, bởi vì đang chuẩn bị ký kết hợp đồng chính thức, đối với lợi ích mình có được tổn thất ba thành, Tổng giám đốc Ôn Bảo Linh đương nhiên là có chút không muốn.
Tuy nhiên nếu chủ nhiệm Diệp mở miệng cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất đáp ứng. Hơn nữa thúc dục chủ nhiệm Diệp lập tức ký hợp đồng, Ôn Bảo Linh sợ hãi nếu tiếp tục kéo dài lại toát ra công ty khác tới tranh giành chén canh thì phiền phức.
-Được! Tôi lập tức phân phó trưởng phòng Đoàn đại diện Khu kinh tế Lâm Tuyền ký kết hợp đồng với các vị.
Diệp Phàm cũng sảng khoái đáp ứng.
Ngày tháng .
Đại thông mạch Lâm Tuyền làm rất thuận lợi, nhiều đoạn đường đồng thời thẳng tiến. Các phòng của Khu kinh tế Lâm Tuyền đều vận chuyển tốc độ cao, bận đến mức không phân biệt đâu là ngày đâu là đêm.
Diệp Phàm từ sáng sớm đã đến huyện phủ, đầu tiên báo cáo cho Chủ tịch huyện Vệ chuyện san bằng nền đất công trình Quỷ Anh Than một lần nữa và chuyện sửa đường của Khu kinh tế Lâm Tuyền, sau đó chuẩn bị tới phòng làm việc của Cổ Bảo Toàn.
Lúc này Vệ Sơ Tịnh nói:
-Chủ nhiệm Diệp, chuyện tôi đã thương lượng với anh. Gần đây các hạng mục công việc trong huyện cũng bề bộn nhiều việc, cảm giác rối loạn. Trong huyện tính toán triệu hồi phó chủ nhiệm Ngọc về huyện hiệp trợ tôi xử lý toàn bộ công việc trong huyện, anh có ý kiến gì không?
-Tôi không có ý nghĩ gì, xin nghe theo điều hành trong huyện. Tuy nhiên nếu điều phó chủ nhiệm Ngọc đi, Khu kinh tế Lâm Tuyền chỉ còn lại Trương Quốc Hoa phó chủ nhiệm thường vụ, sợ rằng bận không chịu nổi.
Cho nên, ở đây tôi có chọn ra một người làm phó chủ nhiệm, chính là đồng chí Liễu Chính, bí thư thị trấn Quy Hồ.
Đồng chí này mặc dù đang đảm nhiệm chức vụ bí thư đảng uỷ thị trấn Quy Hồ cách xa huyện chúng ta. Tuy nhiên chưa bao giờ đề xuất điều kiện, yêu cầu gì.
Lần này sửa đường biểu hiện đặc biệt xông xáo, dẫn dắt toàn bộ cán bộ công nhân viên chức, phát động dân chúng đóng góp sức lao động, không chờ đợi không dựa vào, tự lực cánh sinh, tăng thu giảm chi, tiết kiệm được một số lớn tiền chi trả thời kì đầu cho Khu kinh tế.
Diệp Phàm hết lòng ca ngợi Liễu Chính.
-Đúng! Đồng chí Liễu Chính đúng là không tệ, chuyện này quá rõ ràng. Hơn nữa khi huyện ủy thành lập Khu kinh tế Lâm Tuyền cũng đã nói, chỉ tiêu một phó chủ nhiệm còn lại sẽ do anh đề cử thậm chí quyết định.
Nếu anh đaz chọn được người ưng ý thì tôi có thể dựa theo phối hợp, anh tới chỗ Bí thư Cổ xin chỉ thị trước, sau khi phê duyệt trực tiếp đưa hồ sơ cho bộ phận tổ chức là được.
Vệ Sơ Tinh rất cao hứng.
Gần đây xu thế phát triển của Khu kinh tế Lâm Tuyền tương đối tốt, nếu cứ tiếp tục phát triển bình thường như vậy, đến cuối năm nhất định có thể thuận lợi lôi kéo kinh tế toàn bộ huyện phát triển, thúc đẩy giá trị GDP cả huyện tăng trưởng nhanh chóng.
-Tôi chỉ đề cử, chuyện quyết định đương nhiên phải do Ủy ban nhân dân huyện ủy quyết định, cái này tôi không dám nhận. Tôi chỉ là người đứng đầu khu kinh tế, đối với phương diện nhân sự trong huyện tôi sẽ nghe theo chính quyền huyện ủy sắp xếp. Diệp Phàm khiêm nhường nói, bắt đầu thi hành làm người khiêm tốn mà Vu Kiến Thần nói.
"Kỳ quái, tiểu tử này hình như có vẻ là lạ, trước kia kiêu ngạo như vậy, bây giờ làm sao thoáng cái trở nên bắt đầu hiểu chuyện"
Trong lòng Vệ Sơ Tịnh có chút nghi ngờ, nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
-Anh cũng là một viên Đại tướng trong huyện, là người đứng đầu Khu kinh tế, chúng tôi dĩ nhiên cũng phải nghe ý kiến của anh, nếu không, xây dựng thành viên chủ chốt không tốt làm sao có thể có lợi khai triển mở rộng công việc. Tuy nhiên sau khi Liễu Chính đi, công tác của thị trấn Quy Hồ cũg không thể ngừng nghỉ, hiện giờ là thời khắc mấu chốt xây dựng toàn bộ mạng giao thông lớn Lâm Tuyền, đổi tướng lâm trận có phải có chút thiếu thỏa đáng hay không?
Vệ Sơ Tịnh đưa ra suy nghĩ của mình.
-Chuyện này thật ra không cần lo lắng, trong huyện có thể lập tức đổi một một lãnh đạo tới chủ trì công việc của thị trấn Quy Hồ. Hơn nữa Liễu Chính cũng không đi xa, chẳng qua là đến Khu kinh tế làm phó chủ nhiệm, bất cứ lúc nào cũng có thể quan tâm đến thị trấn Quy Hồ.
Diệp Phàm cười nói.
-Vậy anh cho rằng người nào tương đối thích hợp đảm nhiệm người đứng đầu thị trấn Quy Hồ?
Vệ Sơ Tịnh hỏi.
-Cái này...... Tôi nghĩ nên nghe ý kiến của Liễu Chính thì tốt hơn. Tuy nhiên đồng chí Bí thư Triệu Đĩnh của xã Sài Mộc cũng rất khá.
Diệp Phàm thuận miệng nói ra, cũng không nhắc tới Hạ Giai Trinh. Hắn có chút bận tâm hoàn toàn ngược lại, cho nên chọn lựa áp dụng phương thức đi con đường ngược lại, đánh bạc một trận với Cổ Bảo Toàn thử xem.
Đối với chuyện bổ nhiệm Liễu Chính, Cổ Bảo Toàn không nói gì, nhấc bút trực tiếp phê duyệt.
Y thuận miệng nói:
-Cậu tới chỗ phó Bí thư Phí một chuyến, tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm, cậu là người đứng đầu Khu kinh tế, cậu cho rằng người nào thích hợp nhất chủ trì công việc của thị trấn Quy Hồ sau này?
-Người thích hợp với vị trí này cả huyện tương đối nhiều, phàm là cấp bậc đạt tới cán bộ trưởng phòng hình như đều được, sau khi tôi tốt nghiệp đã đến Lâm Tuyền làm việc, cũng không quen thuộc lắm với phương diện nhân sự cả huyện, hơn nữa, phương diện này cũng không phải là công tác của tôi, cho nên, tôi phục tùng sắp xếp của huyện ủy.
Diệp Phàm đánh Thái cực quyền.
-Cậu thấy đồng chí Hạ Giai Trinh của xã Tây Bàn thế nào?
Cổ Bảo Toàn nheo mắt nhìn Diệp Phàm, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
-Hạ Giai Trinh, một nữ đồng chí, mặc dù văn bằng cao, nhưng dù sao phái nữ không quyết đoán bằng phái nam. Vào thời khắc mấu chốt sửa đường, chọn phái nam có quyết đoán chủ trì vẫn tốt hơn. Hơn nữa trong chuyện người chết đói ở xã Khanh Hương trước kia, Bí thư Hạ xử lý một số chuyện chưa được thỏa đáng. Đương nhiên, chuyện này cũng không thể nói là cô ấy thiếu năng lực.
Dĩ nhiên, nhìn từ khách quan, đồng chí Hạ Giai Trinh cũng là một đồng chí có năng lực, tuy nhiên, tôi sẽ nghe huyện ủy quyết định chọn người làm Bí thư thị trấn Quy Hồ.
Diệp Phàm chỉ ra Hạ Giai Trinh là người rất khá.
Có lẽ Hạ Giai Trinh đã bắt đầu hành động, rất có thể cấp trên đã có người đánh tiếng với Cổ Bảo Toàn.
Bây giờ từ miệng Cổ Bảo Toàn nói ra, trên căn bản chuyện Hạ Giai Trinh đảm nhiệm Bí thư thị trấn Quy Hồ đã là chuyện ván đã đóng thuyền, Diệp Phàm tự có tính toán của mình.
Hắn đương nhiên hy vọng Hạ Giai Trinh lên chức, tuy nhiên chỉ sợ làm Cổ Bảo Toàn hiểu lầm, chỉ sợ Khu kinh tế Lâm Tuyền bị mình giơ tay che trời. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đối với một người lãnh đạo, thăng bằng là một chủ đề vĩnh viễn. Hắn không thể nào để chuyện chỉ tay che trời trở thành một đại tai hoạ ngầm của mình.
Nếu như lúc này ủng hộ Hạ Giai Trinh có lẽ kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại. Trong lòng Cổ Bảo Toàn sẽ cho rằng Hạ Giai Trinh cũng là người của mình.
Liễu Chính lên chức vốn đã làm Cổ Bảo Toàn có chút không vui, nếu thêm Hạ Giai Trinh nữa tuyệt đối không ổn, cho nên Diệp Phàm mới nói ngược lại như vậy.
Diệp Phàm vừa nhấc mông ra khỏi phòng làm việc của Cổ Bảo Toàn, bên trong Cổ Bảo Toàn đã gọi điện cho Phó Chủ tịch thành phố Hạ.
-Chào phó Chủ tịch Hạ! Chuyện Hạ Giai Trinh đảm nhiệm chức vụ Bí thư thị trấn Quy Hồ, phía bên huyện ủy cũng không có ý kiến gì, chuyện này đã quyết định, tuy nhiên….
Cổ Bảo Toàn nói đến đây thì dừng lại.
- Anh nói đi, giữa chúng ta còn có lời nào không thể nói sao?
Hạ Cẩm Tùng lo lắng hỏi.