- Không…không cần…cháu đứng đây được rồi.
Diệp Phàm cảm thấy hơi căng thẳng, lời nói có chút không lưu loát, nhưng tổng thể vẫn che dấu được, ngoài mặt vẫn có vẻ trấn định.
-Không sao, Cục trưởng Trương không để ý những thứ này. Tôi giới thiệu cho cậu vị này là Cục trưởng Trương tới từ kinh thành.
Tề Chấn Đào khẽ ngẩng đầu, giới thiệu Trương Vệ Thanh.
-Xin chào Cục trưởng Trương.
Diệp Phàm được Thanh Tâm quyết tương trợ cũng khôi phục bình tĩnh, mỉm cười gật đầu, hơi có vẻ khiêm tốn, nhưng cũng không có tướng nịnh bợ.
-Cậu chính là Diệp Phàm, tôi có nghe phó Chủ tịch tỉnh Tề nói về cậu. Khá lắm, tuổi còn trẻ đã là Phó Chủ tịch huyện, sau này tiền đồ vô lượng, ha ha, ngồi đi, cứ tự nhiên.
Trương Vệ Thanh rất chừng mực, trái lại khen ngợi Diệp Phàm một câu.
-Cám ơn Cục trưởng Trương đã khích lệ, thật ra tôi cũng không có gì, đều là chú Tề nâng đỡ.
Diệp Phàm khiêm nhường nói, cố ý gọi Chủ tịch tỉnh Tề là chú Tề, đương nhiên là muốn thừa cơ tăng thêm một chút phân lượng trong lòng Trương Vệ Thanh. Nếu mình lôi kéo chút quan hệ với Tề gia có lẽ Trương Vệ Thanh sẽ càng coi trọng mình, nếu không người ta không thèm để ý đến mình cũng bình thường.
-Chú Tề.
Trương Vệ Thanh quả nhiên có chút kinh ngạc, chẳng qua che dấu rất khá, mịt mờ liếc nhìn Tề Chấn Đào, nhẹ nhàng đọc một câu.
-Ha ha ha, Cục trưởng Trương có lẽ không biết. Cháu Diệp Phàm này là anh em kết nghĩa với Tề Thiên.
Tuy nói hiện tại không thịnh chuyện này. Tuy nhiên tôi vẫn rất coi trọng, thường xuyên qua lại, cho nên hắn gọi tôi là chú Tề cũng bình thường có phải không?
Bà xã nhà tôi vốn còn muốn nhận tiểu tử này làm con nuôi, nhưng tiểu tử này cũng rất có ngạo khí, cuối cùng không đồng ý, ha ha ha…
Tề Chấn Đào gắng sức thổi phồng Diệp Phàm, biểu hiện quan hệ của Diệp Phàm với Tề gia tương đối thân mật, bất ngờ bày ra chuyện bà xã muốn nhận Diệp Phàm làm con nuôi, làm cho Diệp Phàm cảm giác có chút quái lạ.
Hắn thầm nghĩ:
"Các ngươi nói muốn nhận tôi làm con nuôi từ lúc nào chứ? Mẫu thân của Tề Thiên cho tới giờ tôi cũng chưa gặp qua, thật là quái lạ, Tề Chấn Đào nói như vậy là có ý gì, mình chỉ là một phó Chủ tịch huyện nhỏ bé, Tề Chấn Đào có cần thiết nói như vậy không? Thật là có chút quỷ dị"
Thật ra chuyện này cũng khó trách, Diệp Phàm cảm thấy hồ đồ, ngay cả Tề Thiên đứng bên cạnh cũng là cảm thấy khó hiểu.
Trong lòng y cũng không khác gì Diệp Phàm, nếu không phải Tề Chấn Đào còn chưa uống rượu, Tề Thiên thật sự cho rằng lão đầu tử Tề Chấn Đào nhà mình uống say nói mê sảng.
Tề Chấn Đào làm như vậy đương nhiên là có mục đích của mình, tận lực làm cho quan hệ của Tề gia với Diệp Phàm càng thân mật, sau này Diệp Phàm cho Trương Vệ Thanh dược hoàn coi như là Tề gia cho, tin tưởng người phía sau Trương Vệ Thanh sẽ niệm tình Tề gia. Hơn nữa, sau này nếu người phía sau Trương Vệ Thanh còn muốn dược hoàn trong tay Diệp Phàm không phải sẽ liên lạc với Tề gia trước, tác dụng cây cầu Tề gia rất quan trọng. Điểm này Diệp Phàm và Tề Thiên còn quá non, dĩ nhiên không thấy rõ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
-Ồ, còn có chuyện này sao? Xem ra đồng chí Diệp Phàm không phải là người có ngạo khí bình thường.
Trương Vệ Thanh tỏ ra hứng thú, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, cười nói:
-Tiểu Diệp, gia thế của cậu tôi đã nghe Chủ tịch tỉnh Tề nói qua, ba mẹ cậu đều là cán bộ bình thường, có thể có cơ hội tốt như vậy tại sao không sử dụng chứ?
Trương Vệ Thanh đương nhiên sẽ không nói thẳng tại sao có cơ hội thấy người sang bắt quàng làm họ lại không dùng? Tuy nhiên Tề Chấn Đào giới thiệu như vậy, khiến thái độ của Trương Vệ Thanh với Diệp Phàm thay đổi rất nhiều. Lúc trước gọi là đồng chí Diệp Phàm, hiện tại đổi giọng gọi Tiểu Diệp, lộ ra vẻ rất thân thiết. Đoán chừng y đối đãi với Diệp Phàm như một người có chút quan hệ thân mật với Tề gia rồi. Mặc dù nói đây chẳng qua thay đổi cách gọi của Trương Vệ Thanh, nhưng đối với Diệp Phàm mà nói cũng là một thu hoạch không nhỏ.
-Cục trưởng Trương, thật ra cũng không phải tôi không đồng ý, chủ yếu là tôi và Tề Thiên đã bái làm huynh đệ sống chết, bạn bè thân thiết. Người nhà Tề Thiên cũng chẳng khác nào là người nhà tôi, còn đi bày vẽ chuyện phiền làm gì, ngài nói có đúng không?
Diệp Phàm linh cơ vừa động, phối hợp với Tề Chấn Đào diễn song hoàng.
-Ha ha ha, nói hay lắm.
Trương Vệ Thanh trương cười thích thú.
Không khí thoáng cái trở nên thoải mái.
Sau khi uống mấy chén trà, Trương Vệ Thanh mịt mờ liếc nhìn Tề Chấn Đào. có lẽ muốn muốn mở miệng đề nghị chuyện dược hoàn, tuy nhiên ngại mở miệng, ý để cho Tề Chấn Đào ra tay, dù sao Diệp Phàm cũng gọi Tề Chấn Đào là chú Tề. Hơn nữa loại vật như Xuân Cung Hoàn này nói ra lại có chút xấu hổ.
-Cục trưởng Trương, Tiểu Diệp, chúng ta vào đại sảnh uống vài chén đi, thay đổi khẩu vị.
Tề Chấn Đào cười nói.
-Được.
Trương Vệ Thanh gật đầu.
Trương Vệ Thanh là người rất hay nói, chuyện gì cũng biết, tuy nhiên hoàn toàn chỉ tán gẫu, không đề cập đến chuyện trên quan trường. Đương nhiên, có lẽ vì có Diệp Phàm nên một số chuyện không tiện nói ra.
-Cục trưởng Trương, nghe nói lần này trung ương muốn toàn diện đề thăng nhân tài để bồi dưỡng để dành, đặc biệt mở một lớp, tên là gì nhỉ…
Tề Chấn Đào hình như không nhớ rõ.
-Ha ha, tên là "Lớp thanh niên Trung ương". Bọn họ gọi tắt là "Lớp trung thanh". Đây thật ra là trung ương mở một lớp đặc biệt bồi dưỡng cán bộ thanh niên trù bị, hạn chế từ tuổi trở xuống, nhưng cấp bậc cần phải từ cấp trưởng phòng trở lên mới được.
Trương Vệ Thanh nói đến đây mịt mờ liếc nhìn Diệp Phàm.
"Nhìn tôi làm gì, tôi mới cấp phó phòng, bò đến đến chức trưởng phòng đã thành chư hầu một phương rồi, ít nhất cũng phải ba năm sau xem xem có hi vọng gì hay không, ài….đáng tiếc, nếu không…."
Trong lòng Diệp Phàm có chút buồn bực.
-Không phải nghe nói hiện tại chỉ do các tỉnh đề cử, chọn lựa học viên, hơn nữa yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, một tỉnh cũng chỉ có mấy chỉ tiêu, xem ra sẽ có tranh giành. Hơn nữa thời gian khai giảng cũng chưa quyết định, tôi nghe có người nói hình như tháng sáu sang năm sẽ khai giảng.
Tề Chấn Đào cũng liếc nhìn Diệp Phàm, cười nói.
"Ông nhìn tôi làm gì, cho dù là tháng sáu sang năm, cách bây giờ cũng khoảng một năm nữa, tôi cũng không thể bò lên vị trí trưởng phòng.
Hơn nữa một tỉnh chỉ có mấy chỉ tiêu, mặc dù trúng quả trèo lên được cấp trưởng phòng cũng chưa chắc đến phần mình.
Cả tỉnh có bao nhiêu quan viên cấp bậc trưởng phòng trở lên, đoán chừng phải có mấy vạn. Tuy nhiên tối nay có vẻ quỷ dị, Tề Chấn Đào và Trương Vệ Thanh giống như có ý đề điểm ta, chẳng qua cái này không có quan hệ gì đến mình."
Diệp Phàm lại càng buồn bực, dứt khoát uống cạn một chén.
-Không sai! Đúng là khoảng năm nữa.
Chỉ tiêu mỗi tỉnh chỉ giới hạn trong người. Người có thể tiến vào lớp học như vậy tiền đồ sau này nhất định sẽ tăng thêm rất nhiều, đến lúc đó đặt giấy chứng nhận trong hồ sơ, rất là mê người! ha ha ha…
Trương Vệ Thanh thuận miệng cười nói.
-Đại ca, anh thật sự có thể tranh thủ.
Lúc này Tề Thiên ở bên cạnh không nhịn được nói. Nghe y vừa nói như thế, Tề Chấn Đào cũng thuận miệng cười nói:
-Sao hả? Diệp tiểu tử, có động tâm không?
-Động tâm, động tâm gì chứ, chuyện này không quan hệ đến cháu. Hai vị lãnh đạo đều hiểu được, trưởng phòng và phó phòng chỉ khác nhau một chữ, nhưng muốn chuyển thành trưởng phòng là vô cùng khó khăn, cũng có người nói, mười phó không bằng một trưởng. Hơn nữa, cháu lại không có đủ kinh nghiệm, từng trải.
Diệp Phàm tỏ vẻ không quan tâm, nhún vai, ra vẻ cấp bậc của mình không đủ, mình cũng không nghĩ nhiều. Thật ra trong lòng đã rất chua xót rồi.
-Chuyện này không liên quan đến cậu, tuy nhiên cũng có cơ hội thay đổi, Diệp tiểu tử, sớm nhụt chí như vậy sao. Thanh niên phải dám nghĩ, dám làm, dám đối đầu mới đúng. Nếu không, cơ hội tốt mất đi thì đáng tiếc, đáng tiếc.
Tề Chấn Đào giống như đang khích lệ Diệp Phàm, nhưng lại khẽ lắc đầu, thở dài, khiến cho Diệp Phàm không hiểu ra sao.
-Cháu…cháu thật sự có hi vọng sao?
Diệp Phàm cũng khó giữ vững bình tĩnh, không nhịn được ấp a ấp úng hỏi.
-Cục trưởng Trương, ngài tiên đoán nhìn xem Diệp tiểu tử có hi vọng hay không, ha ha ha…
Tề Chấn Đào đẩy cán cân về Trương Vệ Thanh, hết sức quỷ dị. Thật ra Tề Chấn Đào nói như vậy đương nhiên có ẩn ý sâu xa.
-Ha ha, Tiểu Diệp quả thực còn trẻ quá, sang năm cũng mới tuổi, tính cả tuổi mụ là , tuy nhiên Đảng chúng ta chọn lựa cán bộ chỉ xem tuổi dương, không xem tuổi mụ. Một cán bộ cấp Trưởng phòng tuổi, hơn nữa người ở vị trí giống như Tiểu Diệp thăng lên trưởng phòng bình thường mà nói đều là Chủ tịch huyện.
Ở Hoa Hạ chúng ta có thể xem là chư hầu một phương, hình như có chút nghịch thiên. Tuy nhiên còn phải xem Chủ tịch tỉnh Tề, có Chủ tịch tỉnh Tề ở đây chuyện nghịch thiên cũng có thể làm, ha ha ha.
Trương Vệ Thanh lợi hại hơn, trả lại đinh ba về phía Tề Chấn Đào.
Ý là Diệp Phàm có thể đi tới hay không đều phải xem Tề Chấn Đào, y đường đường là Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy, muốn đề bạt một Chủ tịch huyện còn không phải chỉ cần một câu nói.
Nghe Trương Vệ Thanh nói như vậy, trái tim Diệp Phàm thình thịch trực nhảy lên, mịt mờ liếc nhìn Tề Chấn Đào. Chủ tịch huyện, đương nhiên là mộng tưởng của Diệp Phàm rồi.
-Nhìn! Nhìn có tác dụng gì, nguyên tắc phân công cán bộ của Đảng ta tuy nói có khuynh hướng trẻ tuổi hóa, nhưng chúng ta vẫn coi trọng tư cách, công tác kinh nghiệm. Diệp tiểu tử quá trẻ tuổi, tư cách không đủ, kinh nghiệm chưa nhiều, để cho hắn đảm nhận Chủ tịch huyện, khó có thể khiến mọi người tin phục.
Hơn nữa, chuyện này còn ảnh hưởng đến cuộc sống của mười mấy vạn thậm chí trên trăm vạn nhân khẩu. Cho nên, mặc dù tôi là Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy, nhưng nếu đẩy người lung tung, đoán chừng cũng khó ngăn ngừa miệng lưỡi của mấy ngàn vạn dân chúng Nam Phúc. Không ổn! Không ổn.
Tề Chấn Đào không chút lưu tình, lắc đầu liên tục, phá nát giấc mơ của Diệp Phàm.
-Ha ha, chú Tề, cháu vốn không dám có suy nghĩ cuồng vọng như vậy.
Diệp Phàm cố nặn ra một nụ cười.