- Ừ. Nghe em nói thì hình như anh có chút khả năng, ha ha.
Diệp Phàm cười gượng mấy tiếng rồi nghiêm mặt, thở dài nói:
- Ở cơ sở nâng lên còn dễ dàng một chút. Càng đi lên càng khó rồi.
Cấp trưởng Phòng thường là bí thư hay chủ tịch một huyện hoặc cầm đầu một cục ở thành phố.
Loại vị trí này tương đối mấu chốt, so với Phó Chủ tịch huyện khác nhau một trời một vực. Hơn nữa với tư cách của anh còn quá trẻ, Hoa Hạ chúng ta vẫn coi trọng tuổi tác, quan trường lại càng vậy.
- Vậy anh bỏ qua à?
Tống Trinh Ngọc chùng xuống, tự mình cao hứng nói cho Diệp Phàm vậy mà lại có kết quả như vậy.
- Không buông bỏ thì có biện pháp gì?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
Hai người trầm mặc một hồi không nói. Diệp Phàm yên lặng quan sát vẻ mặt Tống Trinh Ngọc, chính là ép Tống Trinh Ngọc mở miệng trước, đánh cuộc là vậy.
Mấy phút đồng hồ trôi qua.
Tống Trinh Ngọc liếc Diệp Phàm rồi khẽ cắn môi. Diệp Phàm cảm giác miệng đắng lưỡi khô, biết cô đang hạ quyết tâm nên cũng không muốn phá vỡ không khí, ngay cả trà cũng không uống.
- Nếu nói có người giúp anh thì sao?
Tống Trinh Ngọc mở miệng, tuy nhiên vẫn rất thận trọng.
- Người nào?
Diệp Phàm đắc ý, biết cá đã mắc câu rồi.
Chẳng qua Diệp Phàm vẫn giả bộ không hiểu ý tứ, dừng lại một chút mới lên tiếng:
- Anh giờ đã là cấp phó phòng, muốn đề bạt lên thì phải do bí thư thành phố hoặc chủ tịch mới được.
Như thành phố Mặc Hương mà nói thì bí thư thị ủy Chu Càn Dương có thể làm được, Chủ tịch thành phố La Hạo Thông cũng vậy, chẳng qua có chút khó khăn.
Những người khác cho dù là Bí thư khối Tạ Quốc Trung muốn làm cũng khó khăn, cho nên người giúp anh ít nhất phải là cán bộ cấp Vụ trưởng.
Anh cũng biết một người, đó là cha của Điền Trúc, tuy nhiên chú ấy là một trưởng Ban không thể định đoạt, nếu ở trong đại học Hải Giang còn có thể. Đến địa phương thì không được rồi, còn chưa bằng một Chủ tịch huyện.
Diệp Phàm ném ra câu cán bộ cấp Vụ trưởng dĩ nhiên là muốn Tống Trinh Ngọc nói ra cha mình. Từng bước ép tới như vậy, đoán chừng Tống Trinh Ngọc kiên trì không được bao lâu.
Thấy Tống Trinh Ngọc không lên tiếng, Diệp Phàm chuyển niệm đột nhiên ra vẻ khí phách:
- Đương nhiên anh tin tưởng năng lực mình. Sau một năm có thể từ một thôn quan đi lên Phó Chủ tịch huyện, anh tin sau này cũng có thể cố gắng lên cao hơn.
Chẳng qua những thứ này đều cần phải có thời gian, cho anh thêm hai năm, anh dám nói có khả năng đi lên vị trí cầm quyền một phương. Thời gian một năm đúng là quá ngắn, trừ khi là đề bạt phá cách, nếu không làm ra thành tích đặc biệt xuất sắc là không thể nào.
Quan trường có quy tắc ngầm của quan trường, không dễ phá vỡ. Đề bạt đột phá chính là khiêu chiến với quy tắc này.
Bỏ đi, không nói. Cái gì đến sẽ đến, tuy nhiên anh rất cảm ơn em đã nói cho anh biết. Mặc dù chỉ là hoa trong kiếng trăng trong nước, nhưng anh vẫn muốn nói cảm ơn em.
Diệp Phàm sau khi nói xong thì chân thành nhìn Tống Trinh Ngọc, thật ra thì thuần túy diễn trò.
- Cảm ơn em ư, không cần, anh cố gắng tiến thủ là được. Còn chuyện đề bạt đột phá em sẽ, em sẽ…
Tống Trinh Ngọc bị Diệp Phàm làm xúc động nên nói ra nửa câu.
- Em làm gì vậy, có phải bảo cha em giúp không, ha ha. Bỏ đi, không được làm phiền Trưởng ban Tống, loại tiểu nhân vật như anh còn chưa đáng để vào mắt. Nguồn:
Diệp Phàm đương nhiên là lấy lui làm tiến.
Tống Trinh Ngọc quả nhiên trúng kế, thái độ đột nhiên kiên quyết:
- Diệp Phàm. Trước kia ở Ngư Dương anh đối với em rất tốt, giúp đỡ em vào lúc nguy nan nhất. Em nghĩ vào thời điểm thích hợp bảo cha em đứng ra cũng là bình thường. Dĩ nhiên là anh phải làm ra thành tích kinh người ở cơ sở, nếu không em cũng không dám mở miệng. Cha em là người rất bảo thủ, không dễ nói chuyện. Hơn nữa em theo mẹ, căn bản không xen vào chuyện của cha.
Tống Trinh Ngọc nói chuyện ánh lên một tia sợ hãi, xem ra uy thế Tống Sơ Kiệt rất sâu a!
- Trinh Ngọc, em yên tâm, nếu không làm ra thành tích thì anh tuyệt đối sẽ không gõ cửa nhà em.
Diệp Phàm đột nhiên ngẩng cao đầu, triển lộ phong phạm đại sư quốc thuật làm Tống Trinh Ngọc bất giác run lên, thầm nghĩ:
- Khí thế Diệp Phàm thật mạnh mẽ, kỳ quái, sao đột nhiên dường như thay đổi hắn, tràn đầy một loại bá khí có thể giết người, trong đó lại có vẻ nho nhã văn nhân.
- Ừ! Nói còn quá sớm, coi như vậy đi.
Tống Trinh Ngọc gật đầu:
- Tuy nhiên sau đó cha em còn nói là trong tỉnh còn chưa lựa được thanh niên kiệt xuất. Ý tứ của cha em là không nhiều, chắc chưa tới bốn người tuyển chọn, sau đó rút ra một người. Trong Lớp nhân tài xuyên thế kỷ của tỉnh ủy lần này cũng chọn ra một người ưu tú nhất.
- Đây là một tin tức quan trọng.
Diệp Phàm âm thầm kinh hãi, nói:
- Chuyện này cha em đã quyết định chưa vậy?
- Không rõ ràng lắm, em chỉ vô tình nghe thôi. Có lẽ
Còn chưa chắc chắn. Nhưng dù thế nào anh cũng phải chuẩn bị tốt mới được.
Tống Trinh Ngọc nói.
- Ừ! Không sai, cám ơn! Anh sẽ chú ý.
Diệp Phàm cười nói:
- Để tỏ lòng chân thành cảm tạ đối với Tống đại tiểu thư, anh quyết định tặng thêm một viên Hậu cung ngọc nhan hoàn.
- Không được, ít nhất phải hai viên.
Tống Trinh Ngọc lắc đầu, chẳng qua suy nghĩ một chút lại nói:
- Coi như vậy đi, một viên thì một viên, em biết hoàn thuốc rất ít, muốn anh lấy nhiều cũng không được, thôi thì một viên cho mẹ em dùng vậy.
- Được!
Diệp Phàm chợt động, nếu như nhân cơ hội này có thể đánh vào nội bộ Tống gia thì tốt, chỉ là không biết mẹ của Tống Trinh Ngọc có đồng ý làm điều trị đặc thù hay không.
Hiện tại thủ pháp của mình ngày càng thành thục, căn bản không cần chạm vào da mặt, có thể ở khoảng cách bốn năm phân bức ra nội kình phát tán dược liệu.
Làm kiểu như vậy thì lúc thi thuật cũng không khiến cho người trị liệu thẹn thùng. Dù sao mẹ Trinh Ngọc cũng là phu nhân quan lớn, mặt mũi là rất trọng yếu. Ngày hôm qua phu nhân của Tề Chấn Đào cũng là như vậy.
Đương nhiên, nếu như cho Trinh Ngọc biết tình huống thật sự thì sẽ bị cô mắng chết.
- Chẳng qua mẹ em chắc là không muốn làm như vậy.
Tống Trinh Ngọc quả nhiên nhíu mày, nghĩ đến mẹ mình tuyệt đối sẽ không cho phép Diệp Phàm sờ lên mặt.
- Ha ha, thật ra thì anh còn một phương pháp khác không cần chạm vào trực tiếp.
Diệp Phàm thần bí nói
- Phương pháp gì, nói mau.
Tống Trinh Ngọc giật mình..
- Vị cao nhân kia đã chế biến ra một hoàn thuốc cải tiến gọi là Hậu cung ngọc tiểu nhan hoàn, có thể cách không bôi lên mặt là có thể phát huy dược hiệu.
Diệp Phàm nói.
- Ý của anh là không trực tiếp đụng chạm đến da dẻ cũng có thể để cho hoàn thuốc phát huy?
Tống Trinh Ngọc hỏi, hình như khẽ biến sắc.
- Ừ!
Diệp Phàm cảm giác hỏng bét, cố lên gân đáp một tiếng.
- Vậy mới vừa rồi là sao.
Tống Trinh Ngọc bắt đầu bốc hỏa, thầm nghĩ, "Thì ra là mới vừa rồi anh lợi dụng tôi, khốn kiếp."
" Không tốt, đoán chừng lập tức sẽ phát sinh thảm kịch sư tử Hà Đông rống." Diệp Phàm chợt lạnh, vội vàng cười nói:
- Nếu như đổi dùng phương pháp này thì rất tốn sức lực, hơn nữa hiệu quả cũng giảm đi một nửa.
Dù sao hiệu quả ở khoảng cách bốn năm phân cũng sẽ khác, giống như tín hiệu điện vậy, ha ha.
Diệp Phàm đánh trống lảng.
- Hình như cũng đúng.
Tống Trinh Ngọc miễn cưỡng đón nhận giải thích, chẳng qua đoán chừng cũng bán tín bán nghi rồi.
" Cuối cùng cũng qua cửa. Mẹ ơi, nếu lộ ra để một bầy mỹ nữ quần công thì thảm rồi."
Diệp Phàm toát mồ hôi lạnh, cười nói:
- Chúng ta ở Phi Vân các cũng mấy giờ rồi, anh thấy đói, chúng ta tìm chỗ ăn đêm trên phố đi.
- Ừ, cũng tốt. Em cũng thấy đói.
Tống Trinh Ngọc đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại khẽ gật, tuy nhiên không để cho anh Trư khoác tay nữa.
Hai người mới ra Phi Vân các thì đã có một người rút điện thoại ra báo cáo:
- Trầm ca, tiểu tử kia đi ra, lúc nào động thủ?.
- Đừng nóng vội, tìm chỗ không có ai, hảo hảo sửa chữa hắn sao cho mấy tháng không đi lại được. Còn về phần người nữ, cứ lột sạch rồi chụp mấy tấm ảnh, sau này có trò hay để nhìn.
Trầm Khai cười gằn.
- Không thành vấn đề, để chúng em cho ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra, hắc hắc hắc.
Người kia cười âm hiểm rồi có vẻ tiếc rẻ:
- Con bé kia cũng không tệ lắm, nhìn qua rất ôn nhu, hay là đùa giỡn chút rồi chụp?
- Hừ! Dây cà ra dây muống. Nếu như ảnh chụp ra rồi thì nhất định sẽ chấn động, nếu như công an sờ tới thì phiền ra, mục tiêu chủ yếu lần này của chúng ta là tiểu tử kia.
Đúng là đồ óc heo. Vương An, mày thành thật cho tao đi, đừng chết trên bụng đàn bà. Muốn đàn bà thì tửu trang chúng ta thiếu gì.
Trầm Khai tức giận, dặn thêm:
- Điểm này nhất định phải chú ý, nói cho các huynh đệ nếu làm tốt thì sẽ đưa cho mỗi người năm ngà. Còn cô gái kia tuyệt đối không được động tới. Mâu Cương hình như cũng có ý với cô ta, nếu muốn động thì để gã đi động.
- Lần này không phải là làm chuyện cho Hứa thiếu gia sao?
Vương An tò mò.