- Mới tròn tuổi, ở tuổi đó có thể đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch huyện, hơn nữa quản lý trực tiếp sáu trấn hai xã, cũng gần là một nửa giang sơn Ngư Dương, ha ha ha...... Đúng là rất giỏi, tuy nhiên nói là thiên tài hình như hơi quá.
Tống Sơ Kiệt cố ý lắc đầu.
- Xem ra Trưởng ban Tống diễn trò, con gái của y có quan hệ tốt như vậy với Diệp Phàm, chẳng lẽ y còn không biết hắn. Biết đâu là hôm nay Trưởng ban Tống đến chính là vì cùng Diệp Phàm diễn Song Hoàng, đặc biệt tạo thế cho hắn. Diệp Phàm có tám phần có thể trở thành con rể Tống gia rồi, chẳng qua cũng chưa biết vì trước lúc kết hôn còn có biến số.
Ba người Vệ Thiết Thanh, Ngư Thái, Tiền Hồng Tiêu thầm nghĩ.
- Trưởng ban Tống, tại sao nói hắn là thiên tài ư? Ví dụ chẳng hạn như đồng chí Diệp Phàm tốt nghiệp mới một năm thì đã đảm nhiệm vị trí Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, lôi kéo được khoản quyên tặng ba ngàn vạn, đầu tư lên tới gần một tỷ. Điểm này, Lâm Đức Trì tôi cảm thấy kinh ngạc, không đơn giản.
Lâm Đức Trì vừa nói xong thì toàn trường sôi trào, ai nấy đều muốn nhìn xem thiên tài tuổi này rốt cuộc có phải là ba đầu sáu tay hay không.
- Mọi người không cần tìm, trực tiếp xin mời đồng chí Diệp Phàm lên đài để cho mọi người biết một chút về quan viên thiên tài tỉnh Nam Phúc chúng ta.
Tống Sơ Kiệt liếc mắt, cười nói.
Diệp Phàm hành khí vận Thanh Tâm quyết một vòng, cả người cũng trấn định nhiều. Bất quá hắn giả bộ tương đối kích, đi tới đài chủ tịch.
- Đồng chí Diệp Phàm, Hiệu phó Lâm bảo cậu là quan viên thiên tài trong tỉnh Nam Phúc, thành tích của cậu chứng tỏ điều đó, tôi rất mừng là trong tỉnh Nam Phúc chúng ta có người như vậy.
Tôi tin tưởng cậu cũng không phải là thiên tài, chút ít thành tựu đều là do nỗ lực đổi lấy.
Nhà phát minh vĩ đại Edison tiên sinh từng đã nói: Thiên tài là chín mươi chín phần trăm mồ hôi thêm một phần trăm trí tuệ mà thành.
Tôi cũng tin tưởng những lời này, trên đời này không có may mắn mãi, may mắn chỉ dành cho người xứng đáng.
Cho nên, tôi hi vọng cậu có thể tiếp tục vì nhân dân phục vụ, vì đảng và quốc gia nỗ lực công tác, lấy được thành tích lớn hơn nữa.
Tin tưởng đảng và nhân dân sẽ không quên cậu. Tuy cậu tuổi còn trẻ nhưng trọng trách trên vai rất nặng, lãnh đạo Huyện ủy Ngư Dương đã tin tưởng như vậy, đem nửa giang san Ngư Dương giao trên tay cậu, cậu có muốn nói gì với những người ở đây không.
Tống Sơ Kiệt nghiêm túc.
- Một tín niệm, toàn diện quán thông khu kinh tế tương ứng sáu trấn hai xã, để cho các đường xã thành đường nhựa theo quy chuẩn mét.
Từ đó hình thành mạch máu giao thông xúc tiến phát triển toàn diện khu kinh tế, nông dân có thể ăn cơm no, có áo mặc, có chân giày ấm áp, trẻ em không phải bỏ học, công nhân nhận đủ tiền lương, cuối năm tốt nhất còn có tiền thưởng......
Hơn nữa, coi đây là cơ hội kéo cả kinh tế Ngư Dương phát triển lên một giai đoạn mới, quán triệt phương châm của đảng, muốn giàu trước hết phải sửa đường.
Có thể khiến cho Ngư Dương bừng lên sức sống mới, quán triệt tinh thần huyện ủy làm cho Ngư Dương hoàn toàn thoát khỏi nghèo khó.
Diệp Phàm nói rất kiên quyết, trên đài dưới đài nhất thời vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt kéo dài hồi lâu.
- Ừ! Nói rất hay, lời nói chất phác, thật sự, không như một số lãnh đạo thường xuyên nói suông, lời nói khách sáo, mạnh miệng, dài dòng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Một câu nói, thật sự vì dân, công ở thiên thu.
Hãy làm cho thật tốt nhé, người thanh niên! Rảnh rỗi tôi thực sự muốn đến Khu kinh tế Lâm Tuyền thăm một chuyến. Như vậy đi, năm sau, cho cậu một năm, tôi sẽ đến xem nhân dân Lâm Tuyền có áo mặc hay không, có cơm ăn no hay không? Trẻ em có sách học hay không? Công nhân đều có tiền lương phát không?
Tống Sơ Kiệt đứng lên, nắm chặt tay đồng chí Diệp Phàm, mấy phóng viên báo tỉnh, đài truyền hình tới tấp ghi chép, chụp ảnh.
- Trưởng ban Tống, tôi có đề nghị này không biết có thỏa đáng hay không?
Hiệu phó Lâm Đức Trì đứng lên hỏi.
- A! Có đề nghị gì hay nói nghe một chút?
Tống Sơ Kiệt nói.
- Tôi một mực suy nghĩ, lần này Tỉnh ủy đối với Lớp nhân tài xuyên thế kỷ chúng ta coi trọng như thế, đương nhiên là hi vọng trường đảng chúng ta có thể bồi dưỡng ra các các cán bộ trẻ ưu tú. Hiện giờ lớp vừa thành lập, có các cán sự lớp xuất sắc chính là đầu tàu đưa lớp tiến lên.
Lâm Đức Trì khơi mào.
Thường vụ Hiệu phó Lôi Ngọc Phương hình như hiểu được ý đồ của Lâm Đức Trì, cười nói:
- Trưởng ban Tống, ý của đồng chí Đức Trì là đề cử đồng chí Diệp Phàm làm lớp trưởng Lớp nhân tài xuyên thế kỷ, ý nghĩ này tương đối tốt.
Như vậy có được hay không? đồng chí Diệp Phàm trẻ tuổi nhất làm lớp trưởng, cũng thể hiện đầy đủ ký thác tỉnh ủy Nam Phúc chúng ta ủy đối với lớp trẻ, biểu thị khí thế của tổ quốc chúng ta đang đi lên.
Ngoài ra, tôi cảm thấy để cho đồng chí lớn tuổi nhất là Vệ Thiết Thanh đảm nhiệm chức lớp phó, như vậy một già một trẻ phối hợp lại, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, tin tưởng lớp anh tài chúng ta còn có đặc sắc......
- Hảo hảo! đồng chí Vệ Thiết Thanh chẳng qua tuổi, già dặn kinh nghiệm lãnh đạo, đồng chí Diệp Phàm mới tròn tuổi, nhiệt tình hăng hái, một đôi hợp tác rất tốt. Tuy nhiên tôi có một đề nghị, đó chính là tạm thời định hai Cán sự lớp như vậy, đợi sau khi một nửa thời gian bồi dưỡng rồi sẽ thông qua phương thức bỏ phiếu lựa chọn lớp trưởng, như vậy vừa thể hiện đảng dân chủ chúng ta, cũng có lợi cho việc khai triển công tác của lớp.
Tống Sơ Kiệt đưa ra chú ý tốt hơn.
Thật ra thì trong lòng Tống Sơ kiệt cũng hơi khó xử vì đã có một số thường vụ bóng gió với y vị trí Lớp nhân tài xuyên thế kỷ cho con cháu họ.
Ý tứ của Tống Sơ Kiệt đương nhiên là muốn Diệp Phàm có thể đảm nhiệm chức vụ, sau này sẽ lấy ra từ trong Lớp nhân tài xuyên thế kỷ một người để đến trường đảng trung ương tham gia ban thanh niên học tập.
Nếu như Diệp Phàm có thể ngồi vững vàng ở vị trí lớp trưởng thì sau này danh sách kia có thể nắm tới tám phần.
Tối ngày hôm qua lão gia tử cũng có giao đãi, đối với Diệp Phàm tuy nói không tán thành hắn có quan hệ với Trinh Dao nhưng cũng đừng đắc tội vì hắn có chút bản lĩnh.
Cho nên, hôm nay đến trường đảng tham dự khai giảng, Tống Sơ Kiệt đã khổ công suy nghĩ, vốn định nghĩ cách tạo thế cho Diệp Phàm, nào ngờ Hiệu phó Lâm Đức Trì lại có ấn tượng tốt với Diệp Phàm, vô tình đã giúp mình rất lớn.
Vì vậy mà thuận lợi tạm thời xác định vị trí lớp trưởng, chẳng qua vì ngăn ngừa một số người trong Tỉnh ủy nói ra nói vào nên Tống Sơ Kiệt định ra chuyện bầu lại sau khi qua một nửa thời gian. Y tin tưởng sau thời gian đó Diệp Phàm cũng đã củng cố không ít.
- Tốt! Kiến nghị này của Trưởng ban Tống càng hợp lý, càng có tính cạnh tranh, càng phù hợp kỳ vọng của Tỉnh ủy đối với Lớp nhân tài xuyên thế kỷ, cứ định như vậy. Lớp trưởng lớp phó tạm thời chỉ định Diệp Phàm và Vệ Thiết Thanh, sau nửa thời gian bồi dưỡng sẽ tiến hành bỏ phiếu dân chủ bầu lại.
Lôi Ngọc Phương hòa âm với Tống Sơ Kiệt.
Sau khi hoàn thành nghi thức, đoàn khách Tỉnh ủy vội vã đi về, mọi người trở lại lớp học xác định xong việc chọn người.
Không ngoài sở liệu, Hứa Thông cũng mò được danh hiệu uỷ viên học tập, Thái Hồng Ngẫu từ Địa khu Đức Bình cũng mò được chức Ủy viên Văn hóa Thể thao, còn Ủy viên Đời sống cũng là một nữ đồng chí tên là Quách Thu Thiên. Ủy viên Lao động chính là người trẻ tuổi đến từ thành phố Thương Hải vừa tranh giành chỗ ngồi với Ngư Thái, tên gọi là Chu Chí.
Ngoài ra còn tăng thêm một lớp phó khác tên là Chu Thế Kiệt, coi như hình thành ban cán sự bước đầu.
Ngày thứ nhất mở lớp cũng chưa đi học, chủ nhiệm lớp Hiệu phó Lâm Đức Trì vẻ mặt nghiêm túc nói vài câu rồi tổ chức lớp đi làm vệ sinh.
Theo như lời của Lâm Đức Trì nói chính là trường đảng không thể thuê người vệ sinh, vệ sinh là để cho các học viên vốn là quan chức tự mình làm, lao động chân tay từ đó thể nghiệm cuộc sống của nhân dân.
Xế chiều không có đi học, sau khi hoàn thành vệ sinh, mọi người tự do hoạt động.
Hứa Thông vẻ mặt lạnh như băng ngồi ở Hoàng Thành tửu trang, ném bộp một chai hồng tửu trị giá mấy trăm đồng vào tường.
Trầm Khai ở bên cạnh biết rõ y bực mình là do chuyện khai giảng hôm nay, nghe nói họ Diệp còn được Trưởng Ban tổ chức Tỉnh ủy Tống Sơ Kiệt khích lệ.
Hơn nữa giẫm phải chó, đoạt được vị trí lớp trưởng. Hứa Thông khẳng định trong lòng không thoải mái, bình rượu này xui xẻo làm vật thế mạng.
Trầm Khai vẫn ngồi yên, cũng không lên tiếng khuyên giải, ngược lại cố ý cười hỏi:
- Hứa thiếu gia, có phải cô nương nhà ai vừa chọc anh hay không, để tôi thu xếp huynh đệ trói tới để Hứa thiếu gia chơi trò đánh mông.
Bởi vì Hứa Thông nghe nói có chút biến thái, các tư thế chơi bời đều cảm thấy chán nên sáng tạo ra một cách chơi là dùng roi da đánh vào mông các cô gái, cái mông càng non càng lớn thì Hứa Thông đánh càng hăng hái.
Nghe nói cho tới bây giờ, các cô gái bị Hứa đại thiếu gia đánh cho sưng mông đứng không dưới một hàng rồi. Đương nhiên, khắc phục hậu quả công tác tự có người đến xử lý, có vài cô gái lúc ấy bị đánh rách mông tuy nói rất đau nhưng cũng được đền bù đến một hai ngàn, có thể bằng ba bốn tháng lương của Diệp Phàm.
Tuy nhiên có một vài cô cả đêm cũng chỉ được một vài trăm, còn cô nào càng xinh đẹp thì giá tiền càng cao.
Cho nên có vài chị em da dày thịt béo lại vui lòng cho Hứa đại thiếu đánh vào mông, có người thậm chí còn có cảm giác kích thích.