Trong điện thoại truyền ra một giọng nữ đầy vẻ kiêu ngạo.
- Tôi là Diệp Phàm, sinh viên tốt nghiệp đại học Hải Giang có chuyện gấp muốn gặp viện trưởng Lan.
Diệp Phàm nói.
- Đã nói không rảnh mà.
Cô gái nói vẻ tức giận rồi cúp máy.
- Thằng cụ nó, con gái như vậy thì sau này làm sao gả chồng.
Diệp Phàm buột miệng mắng.
Suy nghĩ một chút, hắn cầm máy gọi lại, đối phương vừa nhấc máy thì nói luôn:
- Báo cho viện trưởng Lan một tiếng, ở đây chúng tôi vừa phát hiện một mộ cổ triều Đường, có tới hay không thì tùy, chúng tôi đang chờ. Con gái mà hung dữ như vậy sau này còn ai muốn lấy không biết, thiệt là!
Diệp Phàm nói xong còn khinh thường hừ một tiếng, thiếu chút nữa làm con công kiêu ngạo đầu dây bên kia tức chết.
- Anh nói cái gì đó, đồ khốn kiếp! mộ cổ triều Đường, thiệt hay giả.
Cô nàng kia tức giận hờn dỗi một tiếng rồi sau đó kinh hãi kêu lên thất thanh.
Cô gái này chính là thiên kim tiểu thư Lan Điền Trúc của viện trưởng Lan Cơ Đồng, sinh viên cao học của khoa văn trường đại học Yến Kinh, cũng vừa được phân công đến nhật báo Nam Phúc của tỉnh Thủy Châu công tác. Là phóng viên, thuộc về quyền lực thứ tư, lại là báo tỉnh nên kiêu kỳ một chút cũng là bình thường.
Nghe nói cô gái này còn là hoa khôi của trường đại học Yến Kinh, mắt luôn để trên trán, người theo đuổi đông như ruồi.
Tuy nhiên hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, cô trước giờ vẫn coi đàn ông thiên hạ như rác rưởi. Cả đám sinh viên trường đại học ăn không được nho chê nho còn xanh nên đã gọi cô là "Băng thiền", trừ mấy người con trai thân thích trong họ hàng, ngoài ra chưa ai lọt vào mắt, khó trách Diệp Phàm ăn phải hoàng liên. Có lẽ cô có dị ứng trời sinh với đàn ông, vì thế nghe giọng đàn ông đã khó chịu.
- Điền Trúc, cãi cọ với ai đấy! Con gái cười còn sợ hở răng, lớn tiếng như vậy không sợ chú Tống cười cho hả!
Trong phòng khách truyền ra tiếng cười của phó trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Nam Phúc Tống Sơ Hào đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm với Lan Cơ Đồng, hai người vốn là bạn học cùng nhau, tính ra tuổi mới hơn bốn mươi.
- Một gã nào đó tên là Diệp Phàm! Không biết từ đâu chui ra, còn dám mắng con, hừ......
Nói tới đây đột nhiên dường như nghĩ đến điều gì đó, Lan Điền Trúc đột nhiên dừng lại, sắc mặt đỏ bừng.
- A! Còn có người dám mắng công chúa của chúng ta, được đấy. Nói cho chú nghe xem nào, làm sao hắn dám mắng cháu? Nếu như là nhân viên của Ủy ban, chú sẽ chụp cho hắn một cái mũ luôn, ha ha......
Tống Sơ Hào cười sảng khoái, chọc ghẹo Lan Điền Trúc càng thêm đỏ bừng mặt.
- Bỏ đi, coi như cháu là đại nhân không chấp tiểu nhân.
Lan Điền Trúc đắc ý hừ một tiếng, chợt nhớ ra chuyện chính mới vội vàng nói tiếp:
- Cha, Diệp Phàm nói là hắn tốt nghiệp đại học Hải Giang, ở nơi công tác phát hiện một mộ cổ triều Đường, đang ở đầu dây bên kia chờ nói chuyện điện thoại với cha, cha có muốn nghe không?
- Mộ cổ triều Đường! Sao con không nói sớm.
Lan Cơ Đồng chạy ngay đến cầm lấy điện thoại.
- Cháu tên là Diệp Phàm? Bây giờ đang ở nơi nào, mộ cổ ở đâu?
Lan Cơ Đồng hỏi dồn dập như pháo nổ khiến cho Diệp Phàm nhất thời có chút bối rối, dù sao giáo sư khí thế cũng bức người a!
- Giáo sư Lan! Số điện thoại của cháu là , chú ghi vào nhé. Điện thoại giờ rất đắt, cháu dùng không nổi. Còn đây là số máy của thôn chúng cháu , chú cứ điện là gặp cháu sẽ ra đón, ha hả......
Diệp Phàm cười hơi ngượng ngùng, vừa rồi hắn vừa tạm dùng di động của đội trưởng Lý đưa cho.
- Hừ! Quỷ hẹp hòi! Dùng không nổi thì cầm trong tay làm cái gì?
Lan Điền Trúc bên cạnh cao ngạo hừ lạnh.
- Con ranh này, người ta là có lòng tốt. Một sinh viên vừa tốt nghiệp lấy đâu ra tiền, có lẽ là mượn để gọi tới, một phút mất mấy đồng đó.
Viện trưởng Lan mắng con gái mình vài câu rồi vội vàng điện thoại đến số máy bàn của cung cũ.
- Viện trưởng Lan, cháu tên là Diệp Phàm, tốt nghiệp đại học Hải Giang năm , bây giờ đang công tác ở thôn đập Thiên Thủy thị trấn Lâm Tuyền huyện Ngư Dương. Xế chiều hôm nay thôn dân đào ra một mộ cổ triều Đường, bên trong có mấy cái chậu bạc, hũ thuốc, đẹp nhất là một pho tượng khá lớn, bên dưới đế có khắc ba chữ Lô Định tông, không biết là gì. Hiện giờ trong mộ còn có một bộ quan quách bằng đá, giống mô hình một cung điện. Chúng cháu sợ hư hại nên không dám khai quật mà chờ nhân viên văn hóa của huyện và nhân viên khảo cổ của thành phố Mặc Hương. Cháu biết chú thích nghiên cứu khảo cổ nên gọi điện thoại tới. Điều kiện sinh hoạt của thôn cháu rất gian khổ nên nếu chú muốn tới nên chuẩn bị tốt các vật dụng như nước uống, quần áo …vvv...... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Diệp Phàm kể lại chi tiết hết một lượt tình hình phát hiện ra mộ cổ.
- Ai nha! Các cháu sau có thể làm vậy được, thật là có tội với trời a! Đây quả thực là tội phạm! Diệp Phàm, chú giao cho cháu nhiệm vụ nhất định phải bảo vệ tốt mộ cổ và chiếc quách đá kia. Chú sẽ lập tức liên lạc với bên khảo cổ của tỉnh và bảo tàng. Trước khi chú tới tuyệt đối không được mở chiếc quan tài ra nghe không. Nếu có gì xảy ra, chú sẽ hỏi tội cháu đấy.
Viện trưởng Lan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhất thời rống lên.
- Lão Lan, đừng có nóng tính như vậy rồi thương tổn đến gan mật đấy.
Bạn học cũ Tống Sơ Hào khuyên nhủ.
- Anh biết cái gì! Một mộ cổ triều Đường bị một đám thôn dân phá hư như vậy, tôi thật tức chết! May mà thanh niên Diệp Phàm này cũng không tệ, kịp thời ngăn lại. Lão Tống, tôi sợ tối nay có phiền toái rồi, pho tượng ba màu kia giá không dưới mấy trăm vạn, để trong thôn rất không an toàn. Nghe nói nó được làm từ vàng ròng và ngọc đấy, anh có thể điện ngay cho cục công an huyện Ngư Dương phái ngay nhân viên tới thôn đập Thiên Thủy bảo vệ không......
Viện trưởng Lan lòng như lửa đốt cầu khẩn bạn học cũ.
- Mấy trăm vạn thì không phải chuyện đơn giản. Để tôi gọi cho phó cục trưởng Mã của công an tỉnh, chắc là không vấn đề gì.
Tống Sơ Hào cũng cảm thấy sự việc hơi nghiêm trọng, đồ vật trị giá mấy trăm vạn khẳng định sẽ làm một số người động lòng tham, vội vàng rút điện thoại ra gọi.
- Cha, cho con cùng đi với.
Cô nàng "Băng thiền" Lan Điền Trúc đẹp mê hồn vốn xem thường bần nông và trung nông giờ lại nổi hứng muốn đi thôn đập Thiên Thủy. Viện trưởng Lan thì vốn hiểu rõ cuộc sống gian khổ của miền núi nên vừa nghe vậy vội vàng đưa tay lên sờ tràn con gái xem có nóng không.
- Làm gì vậy cha, con tỉnh táo mà. Cha thử nghĩ xem, việc phát hiện một mộ cổ triều Đường là tin tức chấn động như thế nào chứ! Vì thế con nhất định phải đoạt được công đầu, coi như một lần lập đại công, tránh cho mấy phóng viên lão làng bảo con là dựa vào cha để nhét vào báo tỉnh.
Lan Điền Trúc đắc ý vênh mặt.
- Ha ha! Tiểu Điền Trúc của chúng ta trưởng thành rồi, muốn làm chuyện lớn à, ha hả! Lão Lan, cho con bé trải nghiệm một chút cuộc sống gian khổ của nông dân Hoa Hạ đi.
Tống Sơ Hào nháy mắt với Lan Cơ Đồng.
- Lão Tống, sao không bảo con gái anh đi luôn đi, không khí nông thôn trong lành lắm đấy! Ha hả!
Lan Cơ Đồng cũng cười lại vẻ quỷ quái.
- Ha hả! Con gái tôi còn nhỏ tuổi quá, để mấy năm nữa đi!
Tống Sơ Hào ra vẻ ngơ ngác.
- Hừ! Cha và chú xem thường con, ý là sợ con không chịu khổ nổi có đúng không? Vậy để lần này con đi luôn đến cái chỗ gọi là thôn đập Thiên Thủy gì đó mười ngày nửa tháng luôn cho hai vị đại nhân nhìn một cái. Một chút khổ cực cũng chịu không được thì còn nói làm gì.
Lan Điền Trúc lại vênh mặt ra vẻ đại nghĩa diệt thân.
Ha ha ha......
Hai người trung niên cười dài một hồi.
Buổi tối.
Diệp Phàm không ngủ được mà ngồi bên cạnh pho tượng suy nghĩ, trên pho tượng ngoài bốn chữ "Lô Định tông ấn" còn ra không có dấu hiệu gì khác để khẳng định là bảo vật triều Đường.
Triệu Thiết Hải mang theo mười nhân viên công an vũ trang súng ống đầy đủ tiến về thôn đập Thiên Thủy. Vừa ra khỏi thị trấn thì kẻng báo động đột nhiên vang lên, giống như báo động phòng không, sau đó trên loa phát thanh của chính quyền vang lên:
- Các vị nhân viên công tác, các hương thân. Đã phát sinh cháy lớn, xin mời các vị nghe theo sắp xếp của lãnh đạo thị trấn cứu hỏa cứu người, tất cả công tác đều phải dừng lại. Đây là mệnh lệnh của bí thư Tần và chủ tịch Thái, người nào vi phạm sẽ bị xử phạt