Thật ra căn bản không cần tổn lực như thế, dĩ nhiên là Diệp Phàm còn cẩn thận dùng năm thành lực, chỉ có thể nói là có chút phí sức, không thể nói là đem hết toàn lực.
Nửa giờ sau, Diệp Phàm hỏi:
- Tống lão, có cảm giác không vậy?
- Có! Thật có chút!
Tống lão gia tử gật đầu.
- Có cảm giác là tốt rồi, nói rõ có hi vọng.
Diệp Phàm chấn động, âm thầm cao hứng, gia tăng cường độ nội tức.
- Hiện tại thì sao?
Hắn lại hỏi
- Cảm giác càng rõ ràng, hình như bên trong nóng lên, hơn nữa tương đối thoải mái, cảm giác như đắp khăn nóng lên đầu.
Tống lão gia tử nở nụ cười.
Một giờ sau, Diệp Phàm thu châm, giả bộ trên mặt đầm đìa mà hôi.
Tống lão gia tử quả nhiên cảm động, lập tức kêu lên:
- Mai Phương, còn không đưa khăn tới đây.
- Ông nội, để cháu đưa cho.
Tống Trinh Ngọc tạm thời quên chân của mình muốn đi liền bị Tào Mai Phương gọi lại.
- Để tôi!
Tống Sơ Kiệt cầm chiếc khăn khô tới.
- Để con giúp anh Phàm lau một chút.
Trinh Ngọc cầm lấy khăn đứng lên lau mặt cho Diệp Phàm, Tào Mai Phương lập tức trầm mặt, chẳng qua bị Tống lão gia tử trừng mắt nên không lên tiếng nhưng cũng giận đến quay đầu đi.
- Tống lão, ông thử đi hai bước xem, chắc chắn sẽ không đau đớn.
Diệp Phàm cười vẻ thần bí.
- Thật không có đau đớn, sẽ không nhanh như vậy chứ!
Trên mặt Tống lão gia tử hiện ra một tia kinh ngạc, đi vài bước, gật đầu cười nói:
- Thổ châm của Tiểu Diệp không thể gọi là thổ châm nữa rồi, là thần châm mới đúng, đúng là đã không đau, ha ha ha.
- Cha thật không đau đớn không?
Tống Sơ Kiệt mừng rỡ, liếc nhìn Diệp Phàm, thầm nghĩ tiểu tử này đúng là có chút bản lãnh.
- Tống lão, ông không đau chỉ là tạm thời, cháu đoán chừng chỉ duy trì được khoảng nửa tiếng, sau đó lại khôi phục nguyên trạng rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ông cũng đoán thế, làm sao có thể nhanh như vậy. Chẳng qua, Tiểu Diệp đã có thể làm như vậy thì ông tin điều trị lâu dài sẽ khỏi.
Tống lão gia tử cười tươi,, trong mắt phảng phất thấy được hi vọng.
- Cháu nói thật với Tống lão là cũng không quá nắm chắc.
Chẳng qua vẫn còn có hi vọng, nếu như Tống lão nguyện ý yên tâm để cho cháu thử thì cháu sẽ cố hết sức.
Đoán chừng một tháng có thể châm hai lần,lâu dài sẽ làm chân hết phù, thông kinh lạc thì sẽ khá hơn một chút.
Đương nhiên, nếu như có thể phối hợp với dược liệu thì kết quả sẽ tốt hơn.
Diệp Phàm thành thật, không tham công, không nói khoác khiến cho Tống lão gia tử và Tống Sơ Kiệt cũng khẽ gật đầu.
- Quyết định như vậy đi, bất kể chân có tốt hay không thì Tiểu Diệp đã nỗ lực rồi.
- Không thể rút ngắn một ít thời gian sao? Ví dụ như một tuần lễ một lần châm?
Tống Trinh Ngọc không nhịn được hỏi.
- Ha ha! Trinh Ngọc, mới vừa rồi anh đã nói là muốn châm tương đối phí sức. một tháng châm hai lần đã là cực hạn.
Dục tốc bất đạt, chắc em cũng biết điều này. Chân của Tống lão gia tử là bởi vì quanh năm suốt tháng vất vả lâu ngày nên sinh bệnh, cũng không phải thoáng cái mà thành. Loại bệnh này rất khó trị tận gốc, cần phải có kiên nhẫn, đạt tới tinh khí thần một lần nữa khôi phục điều hòa.
Diệp Phàm nói một tràng thần bí.
Thật ra thì Diệp Phàm nói nửa thật nửa giả, ví dụ như một tháng chỉ có thể châm hai lần thì hoàn toàn là lừa bịp người.
Với thân thủ thất đoạn của Diệp Phàm, cả đêm châm hai lần cũng không thành vấn đề chứ đừng nói là một tháng.
Châm kim dĩ nhiên là hao phí nội kình nhưng nội tức đạt tới thất đoạn dĩ nhiên sẽ có tuần hoàn, tuy nói còn chưa đạt tới "Tiên Thiên tôn giả" tự sinh sôi theo tiểu chu thiên cảnh giới nhưng trong cơ thể cũng đã hình thành một loại tiểu mạch tuần hoàn rồi.
Diệp Phàm sở dĩ nói như thế là tự có tính toán, nếu chỉ trong vòng một tháng chữa hết bệnh cho Tống lão gia tử vậy sau này còn có lý do gì đến Tống gia.
Tục ngữ không phải nói năng gặp nên thân. Người là động vật có cảm tình, lâu dài không đến thì dù là hảo bằng hữu cũng sẽ thành lạ.
Chỉ cần mình chăm chỉ tới Tống gia, thời gian dài, thành quen dĩ nhiên là có thể cùng Tống gia kết nối được quan hệ nhất định.
- Chủ tịch huyện Diệp, có thể cho bán cho tôi một cây kim châm không?
Chủ nhiệm ngoại khoa Thang Khang Thành của bệnh viện đệ nhất Thủy Châu đề nghị.
- Bán?
Diệp Phàm nghi hoặc quay sang nhìn Thang Khang Thành biết y định lấy kim châm của mình về nghiên cứu, nếu như có thể phỏng chế thì tốt.
Chẳng qua Diệp Phàm biết, loại kim châm đặc thù này phải dùng nội kình để súc tích, cho dù là khoa học kỹ thuật hiện đại tiên tiến hơn nữa cũng không cách nào phỏng chế.
Hắn lắc đầu:
- Thật xin lỗi Giáo sư Thang, châm là một bộ, bán đi sẽ không hoàn chỉnh rồi.
- A!
Thang Khang Thành thất vọng nhưng đảo mắt lại nói:
- Tôi là người cũng rất thích phép chữa bệnh bằng thảo dược của quốc gia chúng ta. Chủ tịch huyện Diệp, anh có thể cho tôi mượn một chiếc kim châm để nghiên cứu không.
- Mượn một cái. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàm nhắc lại rồi gật đầu đưa một cây kim cho Thang Khang Thành.
- Đây là điện thoại của tôi, lúc cần dùng thì gọi cho tôi.
Thang Khang Thành đưa cho Diệp Phàm một tờ danh thiếp.
Vào buổi sáng thứ ba, Diệp Phàm mới vừa vào lớp học thì thấy một đám bạn học đang vây một chỗ, cũng không biết đang làm gì.
Thấy Diệp Phàm đi vào, Ủy viên Đời sống Quách Thu Thiên nhìn hắn cười nói:
- Lớp trưởng Diệp, anh có thể lại phải mời khách rồi? ha ha ha!
- Mời khách, không có đạo lý nha, mấy ngày hôm trước chẳng phải tôi đã vừa mời, cũng để cho cô chiếm không ít tiện nghi. May mắn có người trả giùm không thì tôi thảm rồi.
Diệp Phàm vội vàng kêu khổ.
- Anh xem đây, có phải nên mời khách hay không.
Quách Thu Thiên đưa tới một tờ báo.
Diệp Phàm nhìn lướt qua, phát hiện là Nam Phúc nhật báo, chẳng qua trang đầu có một tấm ảnh rất bắt mắt.
Tại sao?
Trên mặt báo đúng là Tống Sơ Kiệt đang mỉm cười, bắt chặt tay đồng chí Diệp Phàm..
Tiêu đề là - Trưởng ban Tổ chức tự mình điểm tướng, anh tài làm người tích cực dẫn đầu, phía sau còn có chữ bốn lớn hơn nữa: Có người nối nghiệp.
Anh tài đương nhiên chỉ đồng chí Tiểu Diệp, Trưởng ban Tổ chức là Tống Sơ Kiệt, tự mình điểm tướng đương nhiên chức vụ lớp trưởng mà chủ nhiệm lớp Lâm Đức Trì đề cử ban đầu cho Diệp Phàm. Chuyện Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy Tống Sơ Kiệt lên báo biến thành "Điểm tướng".
Diệp Phàm cuối cùng hiểu ra, quay sang nhìn một vòng thì phát hiện tất cả bạn học tám phần là lộ vẻ đố kỵ trần trụi.
Diệp Phàm lúc này đúng là không muốn nổi danh cũng không được.
Hơn nữa dưới tấm ảnh còn có bài báo giới thiệu nguyên nhân Trưởng ban Tổ chức tự mình điểm tướng là bởi vì nhờ vào bản lĩnh lôi kéo đầu tư của đồng chí Diệp Phàm, được mệnh danh là "Chủ tịch thị trấn một tỷ", dĩ nhiên chỉ thành tích đầu tư của hắn đối với thị trấn Lâm Tuyền.
Hơn nữa cũng đề điểm đến Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền, sau khi được ký giả trau chuốt gia công, đồng chí Diệp Phàm trở thành tượng sáng chói.
Hắn trở thành một Phó Chủ tịch huyện gương mẫu điển hình có tác dụng xốc lên cả một huyện nghèo, toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ, một lòng vì công tác của đảng.
Tống Sơ Kiệt thì biến thành Bá Nhạc có thể nhận biết thiên lý mã, vừa lúc đúng vào công tác tổ chức chọn người của y, trở thành hình tượng biết người giao việc.
Chủ nhiệm lớp Lâm Đức Trì cũng tương đối cao hứng, một buổi sáng không đi học mà đi phân báo chí, lồng ghép sự tích Diệp Phàm.
Buổi tối, ở phòng ăn, Diệp Phàm bị Quách Thu Thiên bắt đi mời khách, mỗi bàn một két bia, cộng thêm một nồi lẩu. Đương nhiên đây là dịp để mọi người tụ tập náo nhiệt, vài món thức ăn đương nhiên là chuyện nhỏ.
Sinh hoạt ở trường đảng vừa bình thường vừa khẩn trương, chương trình học thu xếp sát sao. Buổi sáng từ giờ đến giờ, xế chiều từ giờ đến giờ rưỡi, buổi tối thỉnh thoảng sinh hoạt tập trung dân chủ thảo luận có trao đổi tư tưởng.
Diệp Phàm làm lớp trưởng, việc phải gánh vác càng nhiều.
Có khi chủ nhiệm lớp Lâm Đức Trì gọi điện thoại tới bảo là phải chạy bộ đi nhận nhiệm vụ. Chẳng qua, thường xuyên qua lại trước hết mấy uỷ viên Cán sự lớp, bản thân lớp trưởng thì rất nhanh quen mặt các đồng học.
Những đồng học này thật không đơn giản, tất cả đều là tinh anh các huyện thành phố, hoặc là trong tỉnh. Hơn nữa số tuổi chỉ trên dưới hai mươi, tiền đồ sau này tương đối lớn. Diệp Phàm nhân cơ hội này cũng giao tiếp khá nhiều bằng hữu.
Đặc biệt là hắn ngày càng thân thiết với Lâm Đức Trì. Lúc đầu thì rất khó tiếp cận vì chắc y đoán Diệp Phàm có mục đích riêng tư gì hay không.
Chẳng qua sau một thời gian ngắn gặp gỡ thì sự chân thành chất phác lẫn nhiệt tình trong công tác của Diệp Phàm đã làm thay đổi cái nhìn của Lâm Đức Trì.
Y cảm thấy tính tình của Diệp Phàm so với mình có khi còn cương quyết hơn.
Dần dần, hai người trở thành bạn vong niên. Tuổi của Lâm Đức Trì chẳng qua hơn bốn mươi, Diệp Phàm bằng một nửa tuổi y, kém tròn một thế hệ, nói là bạn vong niên cũng không quá đáng. Thông qua gặp gỡ, Diệp Phàm phát hiện Lâm Đức Trì cũng không giống như danh truyền Thiết diện bên ngoài.
Tính nguyên tắc chỉ là biểu tượng của y, thật ra thì Lâm Đức Trì cũng không phải là mọi chuyện đều nói nguyên tắc, là người không biết biến báo, chỉ là nhấn mạnh tính nguyên tắc hơn so với các cán bộ khác.
Đương nhiên, nguyên tắc làm người của Lâm Đức Trì thì Diệp Phàm tối đa cũng chỉ biết bề ngoài.
Lâm Đức Trì đối với Diệp Phàm yêu cầu rất nghiêm khắc, luôn lấy hắn làm gương, tuy nhiên về phương diện khích lệ thì cũng không keo kiệt.
Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)