Quan Thuật

chương 655: nguy cơ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lô Đinh rất cung kính nói.

- Ngũ đẳng, ở Trung Quốc chúng ta kỳ thật là một bậc cao. Dùng chân có thể đá vỡ năm tấm gạch xanh xếp chồng lên nhau thì mới có thể xưng là người luyện Quốc thuật bậc ngũ đẳng. Xem ra người kia một cước ra sức của đôi chân hẳn có thể mạnh tới bảy tám trăm cân.

Cậu nói cẩn thận xem, vừa rồi thằng ranh Diệp Phàm xa thế chỉ dùng hai gậy đã đưa bóng vào lỗ, việc này cần nhiều lực, cần con mắt chuẩn, cậu có thể làm được thế sao?

Lô Tiên Dật cười ha hả nói.

- Vừa rồi từ đó đến lỗ khoảng cách chừng bốn trăm mét. Không cần nói là xa thế đánh bóng vào lỗ, mà đem bóng đặt trước cửa lỗ đánh trúng còn khó. Không có sức mạnh ngàn cân, không có khả năng thực hiện được, năng lực của người này đúng là thần thánh, xem ra mắt có thể so với chim ưng

Lô Đinh thở dài không khỏi khâm phục

- Ha ha, cậu chỉ thán phục mắt nhìn của cậu nhóc đó không nghĩ đến việc khác. Cậu nghĩ lại xem, cậu đánh cầu xa thế có thể làm được. Nhưng trúng lỗ thì không thể, cho nên, Lô Đinh, cậu nghĩ xem nếu mạnh thế thì bóng sẽ như thế nào?

Lô Tiên Dật vẻ mặt thần bí, tỏ vẻ là cao nhân ẩn dật.

- Quả bóng đó chắc là vỡ rồi

Lô Đinh trợn mắt vẻ kinh ngạc.

- Đúng rồi, sức mạnh ngàn cân đó chắc chắc sẽ vỡ rồi. Nhưng cậu nhóc họ Diệp kia không làm bóng vỡ ra mà không hề tổn hao gì. Lợi hại hơn là còn làm cho bóng đi đúng lỗ, trúng lỗ rồi cũng không bật ra ngoài. Cậu nhóc họ Diệp đó chắc chắn đã dùng lực để giữ, khả năng đã đạt đến cấp đại sư. Nên biết bóng được đánh đi xa như vậy thì lực quán tính sẽ rất lớn, không bắn ngược ra chắc chắn đã dùng lực nén lại. Cho nên, đó là một nhân tài, một nhân tài thực sự. Xem ra, ha ha…

Lô Tiên Dật không nói, chỉ cười.

- Xem ra cái gì, trưởng lão, ông nói rõ xem nào?

Lô Đinh trong lòng nóng như lửa đốt, hỏi

- Ta cũng không dám khẳng định.

Lô Tiên Dật lắc đầu, đột nhiên không cười nữa,nói với Lô Đinh:

- Cậu hãy liên hệ với ông chủ ở đây, bảo ông ta chuẩn bị một thẻ hội viên kim cương do chính tay ông ta ký tên rồi cậu đưa tận tay cho Diệp Phàm. Cũng nói với ông chủ ở đây, về sau nếu họ Diệp này có việc gì cần nhờ đến nhà họ Lô, nhất định phải ủng hộ hết mình, không được chậm trễ, hãy nói đây là ta nói, ôi…

Lô Tiên Dật cuối cùng còn thở dài, lời ông ta nói làm Lô Đinh không nói được câu nào. Nghe nói số thẻ kim cương mà dòng họ Lô ở Thủy Châu phát ra không quá một bàn tay, không phải cấp Bộ trưởng cũng là người có tiếng tăm trong xã hội.

Diệp Phàm mới không đến tuổi, không ngờ có được thẻ này, đây là thẻ mà họ Lô tặng cho nhưng khách cao cấp (thẻ khác VIP).

Ở tất cả các địa điểm kinh doanh của họ Lô đều có thể miễn phí, nói trắng ra là thâm hụt tiền vốn.

Nghe nói thẻ này đã trải qua chứng thực của các ngân hàng Thụy Sĩ, lúc cần thiết có thể ứng trước triệu, đó chính là điểm làm người ta không nói được gì.

- Trưởng lão, chỉ sợ Diệp Phàm sẽ không nhận, người này tính tình cũng rất lạ, có bản lĩnh lăn lộn quan trường, tuy không có tiền nhưng cũng không tham tiền.

Lô Đinh có chút chần chừ sợ Diệp Phàm không nhận.

- Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình. Điều này không có gì kỳ quái, trước đây ta đã nói với cậu, có cao thủ cửu đẳng cả đời đều ở trên núi.

Bọn họ chỉ cần một tòa nhà tranh, một cần câu, đã có thể vượt qua cả đời, nói như thế nào nhỉ, đây chính suy nghĩ của cao nhân, không màng danh lợi, sao cậu có thể hiểu hết được.

Còn thẻ này cậu nhóc đó có nhận hay không, cần phải suy nghĩ, có thể dùng cả Lô Vĩ, lấy tình anh em kết nghĩa để nói.

Hơn nữa, cậu nữa, cũng có thể lấy lý do người ta là người trẻ tài năng, muốn làm bạn bè, có lợi cho cậu.

- Ha ha ha

Lô Tiên Dật nói câu cuối xong thì bước đi luôn, chỉ để lại Lô Đinh đang gãi đầu ngơ ngác không hiểu ra sao cả.

- Trưởng lão, thẻ kim cương của nhà họ Lô tặng cho một người mới tuổi có phải có chút hơi quá? Hơn nữa người này chỉ là một Phó chủ tịch của một huyện nghèo, không giúp được gì cho nhà họ Lô

Đương nhiệm gia chủ họ Lô Lô Bạch Vân đưa mắt nhìn Lô Tiên Dật một cái, cũng không phải tiếc tổn thất này.

- Bạch Vân, con hiện nay đã là gia chủ, lần trước cháu Vĩ vừa mới đạt tam đẳng, đột nhiên đột phá đến tứ đẳng, đây là một hành động vĩ đại, dù là ta cũng không làm được.

Ai có thể làm được, chính là Phó chủ tịch huyện nghèo Diệp Phàm kia. Vừa rồi đến xem Diệp Phàm đánh bóng, không chừng có khả năng ngũ đẳng cảnh giới Thuần Hóa.

Đây là một thiên tài còn chưa tới tuổi, vài năm nữa xem ra có thể đạt đến lục đẳng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, người ta cũng chẳng báu bở gì đâu. Mình cần phải lung lạc lòng người một cách lặng lẽ.

Lô Dật Tiên hơi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, bắn ra những ánh nhìn sắc bén.

Ông lại như có một chút mất mát, thở dài, nói tiếp:

- Bạch Vân, gần đây nhà họ Phượng rục rịch, mấy ngày hôm trước Phượng Sí Diêu đề xuất dùng võ để giải quyết việc kinh doanh của hai nhà, ta chẳng lẽ không đáp lại? Thế thì nhà họ Lô chúng ta ở Thủy Châu còn thể diện ở Nam Phúc này không?

- Cha, không thể đáp ứng, chúng ta không thể thắng

Lô Bạch Vân môi run run, sắc mặt cực kỳ khó coi.

- Phần thắng đương nhiên là có, Phượng Sí Diêu thất đẳng bậc Luyện Kình, ta là thất đẳng Khai Nguyên, kém hai bậc, phần thắng có thể chỉ một phần, bại đến chín phần.

Tuy nhiên, chúng là đều là người sắp xuống mồ, ta tin tưởng, ta muốn, cho dù thế nào cũng phải đấu, không thể thắng Phượng Sí Diêu nhưng cũng phải có cơ hội kéo hắn cùng xuống mồ.

Chẳng qua là ta đi trước vài ngày, ông ta đi sau vài ngày thôi, xuống âm phủ chúng ta vẫn là hai ông lão đối đầu, ha ha ha..

Lô Tiên Dật không phải đang dọa con, nhưng thật ra rất thoải mái.

- Cha, cha không thể nghĩ như vậy, nhà họ Lô chúng ta còn muốn dựa vào cha để phát triển

Lô Bạch Vân lo lắng đến toát mồ hôi.

- Bạch Vân, không có gì phải vội. Con người có một đời, cỏ cây cũng vậy, cuối cùng cũng là chết. Lần này luận bàn không thể tránh nữa.

Gần đây nhà họ Phượng kéo theo người hỗ trợ, con cũng phải chuẩn bị trước. Cha đoán, không lâu nữa, Diệp Phàm, ôi… Nếu cha ra đi, vậy sau này Diệp Phàm chính là ngoại lực mạnh mẽ nhất của nhà họ Lô.

Quân cờ này, không thể nói là quân cờ mà nên coi như thần để cung phụng. Sư phụ có thể nôi dưỡng một người trẻ tuổi giỏi thế, tuyệt đối là một siêu nhân cao thủ, ta thật hi vọng có thể gặp ông ta.

Đáng tiếc, việc này chúng ta không thể làm, đừng làm người ta tức giận. Bạch Vân, đừng nhìn việc nhà họ Lô chúng ta ở Thủy Châu có địa bàn Nam Phúc không tồi

Hơn nữa ở vài tỉnh của Giang Nam cũng phải có uy danh, nhưng gặp một người cao thủ, ví dụ như cao thủ bát đẳng hoặc cửu đẳng, chúng ta có khả năng thắng họ sao?

Lô Tiên Dật lo lắng vì nhà họ Lô.

- Con biết rồi thưa cha, con lập tức ký tấm thẻ đưa đi

Lô Bạch Vân biết nói gì cũng vô dụng, bắt tay vào chuẩn bị, suy nghĩ một lát rồi nói thêm

- Việc này có nên nói với cháu Vĩ một chút?

- Không cần, không giúp được gì, đừng để cháu nó tăng thêm phiền não

Lô Tiên Dật khoát tay áo, nhắm mắt đứng dậy, Lô Bạch Vân cũng vội bước ra ngoài.

Đến Bát Bảo các thì không cần phải nói, Ngư Thái và Vệ Thiết Thành, Tiền Hông Tiêu kéo bạn học đến ăn cơm, đương nhiên trước đó Diệp Phàm đã sắp xếp tốt.

Để tăng mạnh uy danh, Ngư Thái mời được cả Trưởng phòng cán bộ hai của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, mà Diệp Phàm cũng mời đội trưởng đội cảnh sát hình sự Hạ mới quen đến, bởi vì trong lớp cũng có đồng chí là công an.

Mấy người làm cho một bàn đầy bạn học, chật cả một phòng lớn.

Diệp Phàm cùng Thiết Chiêm Hùng ba người tới phòng. Nghe ba đồng chí lãnh đạo nói chuyện chính trị, cũng thấy có chút thú vị.

Đương nhiên, đây là ba lãnh đạo cấp cao, hắn chỉ có thể lắng nghe, nghiễm nhiên trở thành người hầu rượu.

- Đoàn trưởng Thiết, nghe nói Triệu Quát đã đến quân khu Bắc Kinh đảm nhiệm Phó tư lệnh, việc này hẳn không phải là tin đồn vô căn cứ chứ?

Trấn Thang Thành nâng một chén rượu chạm chén Thiết Chiêm Hùng, uống một hơi cạn sạch, ra vẻ rất vô tình hỏi.

- Có việc này sao?

Tề Chấn Đào cũng ngạc nhiên thật sự, xem ra trước đó không nghe được tin tức này.

Tin tức này đúng là làm người ta sợ hãi, Triệu Quát là người nhà họ Triệu có quân hàm cao nhất sau Phó chủ tịch quân ủy Triệu Bảo Cương, cũng có thể nói là người mà sau này Triệu Bảo Cương về hưu là trụ cột nhà họ Triệu.

Đương nhiên, cũng chỉ có thể nói là trụ cột của nhà họ Triệu ở Quân đội. Nhưng Triệu Quát đã hơn tuổi rồi, nếu có thể đến Bắc Kinh làm phó Tư lệnh, không đầy hai năm có thể lên làm Tư lệnh Quân khu Bắc Kinh, nên ngai vàng của nhà họ Triệu cũng sẽ không vì Triệu Bảo Cương về hưu mà yếu đi.

Đây đúng là tin tức không tốt cho các thế lực đối địch của nhà họ Triệu.

Triệu Quát còn trẻ đã là trung tướng, tiến thêm một bước nữa chắc chắn sẽ là ủy viên quân ủy, hơn nữa sẽ có khả năng lên quân hàm thượng tướng.

Tuy nhiên, ngồi trên ghế phó chủ tịch quân ủy thì hẳn là không có khả năng. Bởi vì tuổi của Triệu Quát đã quá lớn, nếu là hơn tuổi thì tốt.

Triệu Bảo Cương hai năm nữa sẽ lui, khắp nơi đều ăn mừng vì thế lực nhà họ Triệu suy yếu, không thể tưởng tượng Triệu Bảo Cương đã chuẩn bị về sau, xem ra đã cùng chủ tịch nước Trấn Sơn Hà đạt được thỏa thuận gì đó, xem ra đã đem Triệu Quát làm người đứng sau của nhà họ Triệu trong quân đội.

Mà về chính trị nhà họ Triệu còn có Triệu Xương Sơn, cũng chính là anh ruột của Triệu Quát, đang là Bí thư của tỉnh Chiết Ninh, ủy viên Trung ương.

Nếu không xảy ra vấn đề gì sai lầm thì việc Triệu Xương Sơn có trong danh sách Ủy viên Bộ chính trị hẳn không là vấn đề gì lớn.

Quan Thuật (Bản dịch vipvandan)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio