Chín giờ tối, Diệp Phàm vừa mới trở lại trường Đảng, vừa ngồi xuống, cầm bút đang định sửa chữa một chút bảng tổng kết đào tạo, thì chuông điện thoại chợt reo lên.
Đặt vào tai để nghe, lại sửng sốt, không ngờ là mẹ Trinh Dao, Tào Mai Phương gọi tới. Phải nói người phụ nữ này gần đây không thể nào vừa mắt mình, nhất là sau khi đến Tống Gia châm cứu cho ông cụ Tống vài lần, tuy nói vậy trên mặt Tào Mai Phương vẫn luôn biểu hiện tốt, vẻ mặt ôn hòa, miệng không bao giờ nói ra những câu châm chọc khiêu khích
Chỉ có điều Diệp Phàm cũng hơi thân với Trinh Dao, Tào Mai Phương môi sẽ lại theo thói quen giật giật một chút, một tia lạnh sẽ chợt lóe qua trong mắt kia. Sau đó vài lần đôi mắt Diệp Phàm hạ xuống, nhưng thật ra nhìn xem rất khẩn thiết
Phỏng chừng lúc đó Tào Mai Phượng bận tâm tới mặt mũi ông cụ Tống mới không nổi giận ngay.
- Tôi ở Bát Bảo cách không xa trường Đảng của cậu, cậu lập tức lại đây, tôi có việc quan trọng tìm cậu
Tào Mai Phương giọng điệu có vẻ hơi cứng nhắc, dường như là giọng ra lệnh, khiến Diệp Phàm cảm thấy rất khó chịu. Vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại vì Trinh Dao nên cũng đành đồng ý
Chẳng bao lâu liền vào phòng số .
Phòng không lớn lắm, chỉ có một mình Tào Mai Phương
- Ngồi đi
Tào Mai Phương liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, giọng điệu thật lạnh nhạt nói.
- Cảm ơn cô.
Diệp Phàm cũng không mặn mà gì, lên tiếng không khách khí ngồi xuống, trong lòng cũng dự đoán đêm nay Tào Mai Phương có chuyện quan trọng chứ không phải tán gẫu cùng mình, chắc chắn là có liên quan đến Trinh Dao.
"Có lẽ là lúc nên ngả bài ra, vừa mới châm cứu xong, ông cụ Tống chân cũng tốt gần nửa, số lần bệnh cũ tái phát cũng giảm rất nhiều, có lẽ Tống gia cho rằng mình đã không có tác dụng nhiều lắm…. Hừ! Mọi việc đều phải giấu, nói vậy các ngươi cho rằng tôi còn trẻ nên dễ lừa có phải không?"
Diệp Phàm trong lòng rối bời, cũng không lên tiếng, chờ phu nhân quan lớn Tào Mai Phương tung ra quân bài chưa lật.
Bì Cổ lại bước vào, dọn xong đồ ăn, rót rượu, yên lặng đóng cửa lại đi ra ngoài
- Ăn đi.
Tào Mai Phương giật giật chiếc đũa, gắp một miếng thị bò mỏng lên, cẩn thận tước. Vẫn chính là phong cách rất quý phái, có vẻ nhã nhặn.
- Ha ha, cảm ơn, cháu vừa mới từ nơi này đi ra, ăn không nổi nữa.
Diệp Phàm lắc đầu, vì nể mặtc Tào Mai Phương, cầm lấy một ly hồng rượu uống một ngụm, yên lặng như kiểu cảm thụ vị chua xót
Ước chừng vài phút trôi qua, Tào Mai Phương cũng ăn no, lau qua miệng một chút, lại thuận tay dùng khăn sạch trên bàn lau vài giọt nước trên mặt bàn.
- Có thể hút thuốc được không?
Diệp Phàm hỏi, vẫn là tôn trọng bà ta.
- Cứ tự nhiên
Tào Mai Phương hừ một tiếng
- Răng rắc
Sau khi Diệp Phàm vừa mới châm lửa, phát hiện mặt bàn vừa mới lau khô kia là một chồng tiền mặt, tất cả đều là tiền giá trị lớn trăm ngàn, xem độ dày kia, ước chừng có trên dưới năm mươi ngàn
Diệp Phàm liếc mắt nhìn chồng tiền mặt một cái, không hề hé răng, chờ Tào Mai Phương lên tiếng trước
- Chủ tịch huyện Diệp, cảm ơn cậu mấy ngày qua chiếu cố lão gia nhà tôi. Y thuật đích xác không tồi, mọi người Tống gia chúng tôi rất cảm kích cậu.
Tào Mai Phương cũng không nói đến tiền, trước tiên nói một câu cảm ơn.
"Hừ! Viên đạn bọc đường" Diệp Phàm trong lòng hừ một tiếng, miệng cũng cười nói:
- Một chút việc nhỏ, không đáng nhắc đến. Dù sao Trinh Dao cũng là bạn của cháu, cũng nên thế mà.
Vừa nghe thấy Diệp Phàm nhắc tới Trinh Dao, Tào Mai Phương kia liền lộ ra một cái cười yếu ớt, lập tức kiềm chế, trên mặt lại hiện ra một vẻ nghiêm trọng, nhẹ nhàng đẩy chồng tiền ra trước mắt Diệp Phàm nói:
- Đây là năm mươi ngàn tệ, là Tống gia trả cho cậu thù lao chữa bệnh cho ông cụ.
- Ha ha, cháu đã nói trước rồi, cháu và Trinh Dao là bạn bè, ông nội Trinh Dao cũng coi như là bề trên của cháu, tiền này cháu không thể nhận.
Diệp Phàm vẻ mặt rất thản nhiên, nhẹ nhàng giơ tay đẩy chồng tiền trở lại
Mí mắt Tào Mai Phương giật mạnh, mặt trầm xuống nói:
- Phó chủ tịch huyện Diệp, Tống gia chúng tôi và cậu tạm thời chỉ có quan hệ người bệnh và thầy thuốc, không cần lôi Trinh Dao vào. Hơn nữa về sau, tôi không muốn thấy cậu ở cùng với Trinh Dao.
- Cô Tào, đây là ý của Trinh Dao?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Tào Mai Phương một cái hỏi.
- Có phải ý của Trinh Dao hay không có gì khác nhau sao? Trinh Dao là người nhà họ Tống.
Tào Mai Phương nhấn mạnh hai chữ "Tống gia", ý là cậu đừng rằng co nữa.
- Cháu và Trinh Dao chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, cô hà tất phải làm như vậy?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn bà ta một cái, nói.
- Bạn bè bình thường, giữa nam và nữ có quan hệ bạn bè sao? Đừng coi tôi là kẻ ngốc, đây là năm mươi ngàn, cũng không phải là ít rồi, cậu nhận đi.
Mặt Tào Mai Phương trong phút chốc đã dần dần hiện ra khí phái của một phu nhân quan lớn.
- Hừ, như vậy là cô can thiệp vào tự do của thanh niên chúng cháu
Diệp Phàm ý không vui, hừ một tiếng, giọng điệu cao thêm một chút.
- Tự do, cậu cũng xứng đáng nói về tự do với tôi à. Đừng ở trước mặt tôi đùa cợt, cậu cần cẩn thận suy nghĩ về điều này, nếu Tống gia chúng tôi không có "điều kiện" như vậy, thì cậu có bám chặt như vậy không?
Tào Mai Phương cũng cao giọng, trong ánh mắt chợt lóe lên vẻ khinh miệt, hoàn toàn là kiểu từ trên cao nhìn xuống.
- Hừ! Tống gia thế lớn, nhưng Diệp Phàm tôi cũng không phải loại liếm mặt nịnh bợ người khác.
Trước kia không phải các người đã nhờ tôi châm cứu trị liệu cho ông cụ Tống sao, về phần tôi và Trinh Dao, quả thực là bạn bè bình thường.
Con người như tôi, tuy nói nghèo, nhưng cũng là người đàn ông có khí phách, cho nên, cũng chẳng thèm thấy sang bắt quàng làm họ làm gì.
Lời nói của Tào Mai Phương khơi dậy ngạo khí của Diệp Phàm, cho nên trực tiếp phải nói hừ, cũng không khách khí nữa. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Haha, có chí khí, có chí khí.
Không ngờ Tào Mai Phương mỉm cười, thanh âm cũng sắc nhọn như vậy, bà ta luôn luôn biểu hiện ra ngoài khí chất cao quý rất không hài hòa.
Người phụ nữ kia liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói thêm
- Ông cụ nói, Tống gia bây giờ còn nợ cậu một chữ tình, tình này về sau sẽ trả lại cho cậu
Ví như, về sau vào thời khắc cất nhắc mấu chốt, cậu có thể tìm ông cụ Tống, nhưng trước tiên phải nói rõ một chút, chỉ một lần thôi, về sau sẽ không được dùng lại nữa.
Còn một điều nữa tôi phải nói cho cậu rõ, đừng tưởng cậu ở Lâm Tuyền có một chút thành tựu thì kiêu ngạo. Ở cái tỉnh Nam Phúc này, thanh niên xuất sắc hơn cậu ít nhất cũng xếp đầy mấy xe lửa lớn.
Hôm nay trường Đảng có phải đã tuyên bố đề cử cậu là cán bộ hậu bị ban học tập ở trường Đảng Trung Ương hay không? Nếu không có ông Tống giúp đỡ, cơ hội kia sẽ dành cho cậu hay sao?
Cậu còn trẻ, đừng quá tự cho mình là đúng, bây giờ, dựa vào năng lực cũng không nhất định có thể làm được việc, về phương diện này rất phức tạp.
Lại nói với cậu một chút, đừng lui tới gặp Trinh Dao nữa, bằng không, hừ..
Bản mặt Tào Mai Phương kia giống như đáy nồi, đến cuối cùng không ngờ lại uy hiếp, xem như rất quyết tâm
- Được, được! Tào Mai Phương, Diệp Phàm tôi chỉ là một Phó cục trưởng, đừng cho rằng tôi nhất định phải dựa vào đề bạt của các ngươi.
Đi huấn luyện ở trường Đảng Trung Ương, việc này tôi nhận tình cảm của Tống gia, nên để chuyện này. Về sau các người không nợ Diệp Phàm tôi cái gì, còn về việc sau này có cần đề bạt gì tìm các người, thì tôi không thèm.
Tôi cũng không tin, không có người Tống gia, Diệp Phàm tôi không thể đứng trong quan trường. Về phần Trinh Dao, yên tâm, chỉ cần cô ấy không tìm tới tôi, tôi Diệp Phàm sẽ không bao giờ tìm cô ấy trước, hừ.
Khuôn mặt Diệp Phàm trở lên xám xịt, lạnh như băng
- Hừ, hi vọng cậu có thể nhớ kỹ lời cậu nói, tôi đi đây
Tào Mai Phương sắc mặt biểu cảm, nhắc tới rồi dời đi
"Cách" một tiếng, trong phòng vang lên âm thanh một cái chén vỡ, làm Bì Cổ vừa mới toát ra đầu, Diệp Phàm hét lên một tiếng lớn
- Mang cho ta nửa bình rượu, phải là chính cống, mẹ kiếp, phải có sữa mới đúng là phụ nữ sao?
Bì Cổ sợ hãi, khẩn trương đi lấy rượu, thuận tiện đưa tin này báo cáo với Hứa Thông
Chưa đến nửa giờ, Diệp Phàm đã uống đến bình rượu độ thứ hai, hơn nữa lúc trước còn uống cùng các học sinh, đoán chừng là bốn bình
Người đã trở lên choáng váng mơ hồ, cứ lúc tức khí tự nhiên giải trừ hiệu lực của rượu, nhưng lần này Diệp Phàm muốn mua rượu, hơn nữa uống được nhiều lắm, cho nên ánh mắt cũng trở lên choáng váng
- Chạy đằng nào?
Phòng cửa đột nhiên bị một người đẩy mạnh mở ra, một phụ nữ tóc tai bù xù, mặc một áo mỏng, ào ào tiến về hướng Diệp Phàm
Tuy đã hơi say, nhưng Diệp Phàm vẫn còn phản ứng theo bản năng, tùy tay chụp tới, khống chế bóng đen kia, cúi đầu kinh ngạc hỏi:
- Sao lại là cô?
- Anh… anh Diệp, tôi…
Không đợi các nữ nhân viên phục vụ Bát Bảo, cô nàng Bì Cổ nói ra một câu hoàn chỉnh, sau đó âm thanh cạc cạc của một đống người xung quanh cười vang.
Thủ lĩnh, không ngờ dám đối đầu với Mâu Cương, tên này liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, lạnh như băng nói
- Họ Diệp, buổi tối đừng có sinh sự, đưa cô nàng kia cho chúng tao?
- Trả lại mày, rốt cuộc sao lại thế này?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn mông Bì Cổ một cái, hỏi
- Anh Diệp, những người này…Người…Đầu tiên sờ mông tôi, sau đó, sau đó…
Giọng nói Bì Cổ run rẩy, sợ hãi, toàn thân run lên, ngay cả nói cũng không lên câu
- Đừng sợ, có tôi ở đây, cứ nói rõ ra
Diệp Phàm an ủi Bì Cổ, đến Bát Bảo cũng ăn cơm gần mười lần, cho nên cũng biết mông cô nàng Bì Cổ, chỉ có điều lúc ấy cảm thấy tên cô nàng này hơi kỳ lạ thôi, cũng không nghĩ nhiều.
- Kia… Người kia sờ mó không đủ, cưỡng ép…Cưỡng ép tôi cởi cho hắn sờ, hơn nữa, nói là buổi tối bảo tôi theo anh ta, còn muốn…
Bì Cổ run rẩy, rốt cuộc cũng nói cho hết
- Phải không Mâu Cương
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Mâu Cương một cái, sắc mặt bắt đầu u ám
- Hãy bớt sàm ngôn đi, họ Diệp, đêm nay nể mặt cùng lớp tôi cũng không làm khó dễ cậu, bằng không, ha hả..
Mâu Cương thị uy, phía sau vài tên đồng lõa liếc mắt nhìn cái, vài người cũng là phối hợp ăn ý, cả đám đều nắm tay, chuẩn bị tư thế tiếp cận.
Đương nhiên, loại trận này dọa không nổi cao thủ Diệp Phàm, liếc mắt khinh miệt nhìn bọn họ một cái, cười nói:
- Muốn chơi phải không? Vừa lúc này ông đây đã lâu không giãn chút gân cốt, xương cốt này đều thành rỉ sắt rồi.